Ở lại biệt cung vài ngày, ngày hưu mộc Tiêu Nghiễn Ninh một lần nữa trở về phủ Công chúa. Hôm nay Tạ Huy Chân lại nói muốn đi dâng hương, bảo Tiêu Nghiễn Ninh cùng đi với hắn.
Khi ra ngoài trời nổi gió, Tạ Huy Chân khoác đấu bồng chắn gió, màu đỏ tựa ngọn lửa, càng tôn lên vẻ đẹp vô song của gương mặt đã trang điểm của hắn.
Tiêu Nghiễn Ninh chỉ nhìn một cái liền dời tầm mắt đi, đỡ hắn lên xe.
Tạ Huy Chân uể oải dựa vào đệm mềm sau lưng, bánh xe bên dưới lộc cộc, xóc nảy đi về phía trước.
“Lần này Phò mã về hình như mặt mày trông lại hồng hào hơn không ít.” Tạ Huy Chân quan sát sắc mặt Tiêu Nghiễn Ninh, thuận miệng nói.
Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên tiếp chuyện thế nào, vô thức đưa tay lên chạm mặt mình một cái.
Tạ Huy Chân bị động tác của y chọc cười, Tiêu Nghiễn Ninh hoàn hồn thấy bản thân có phần thất lễ bèn lúng túng rụt tay về.
Thực sự là dược thiện Tạ Huy Chân sai người làm cho y đã phát huy tác dụng, chiếc hương nang mang theo bên mình này có lẽ cũng có ích, mùa thu năm nay càng lạnh hơn một chút so với những năm trước, thế nhưng y không có cảm giác khó chịu vì tay chân lạnh băng khi vừa vào thu như trước đây.
Tiêu Nghiễn Ninh lảng tránh đầu đề câu chuyện: “Sao hôm nay Công chúa đột nhiên muốn đi dâng hương vậy?”
“Dù sao cũng không có gì làm, mà trời cũng không lạnh lắm, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo.” Tạ Huy Chân nói.
Tiêu Nghiễn Ninh tưởng hắn là khách hành hương sùng đạo, kỳ thực không phải đâu, lần trước vô tình gặp nhau ở ngoài chùa Quang Hoa cũng không phải tình cờ, là hắn cố ý làm thế.
Sau khi đến chùa, Tạ Huy Chân tùy tiện dâng nén hương rồi đến khách đường luôn, trái lại giống như đặc biệt đến để đợi người.
Hai khắc sau, có nội thị tiến vào báo, nói là phu nhân Thế tử Anh Quốc Công cũng đến chùa Quang Hoa này. Tạ Huy Chân gật đầu ra lệnh: “Đi mời tỷ ấy đến đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh không hiểu hàm ý trong hành động của Tạ Huy Chân: “Công chúa là đặc biệt đến đây đợi tỷ tỷ ư? Nhưng mà có chuyện gì sao?”
Tạ Huy Chân nhắc nhở y: “Một lát chàng ra phía sau bình phong, đừng lộ mặt, bản cung nói chuyện với tỷ ấy.”
Thấy Tiêu Nghiễn Ninh để lộ lo âu, Tạ Huy Chân giải thích một câu: “Chàng không hiểu tâm tư nữ nhi, nếu chàng ở đây, chuyện bản cung hỏi tỷ ấy, tỷ ấy sẽ không nói đâu.”
Tiêu Nghiễn Ninh gật gật đầu, đợi Tiêu Đại cô nương đến rồi thì đứng dậy đi ra phía sau bình phong.
Tiêu Đại cô nương được người mời vào, làm lễ với Tạ Huy Chân. Tạ Huy Chân cắt ngang nàng, gọi người ban chỗ ngồi pha trà cho nàng.
Tiêu Đại cô nương ngồi xuống, có hơi không được tự nhiên, sắc mặt nàng tái nhợt cứ như tinh thần không quá tốt, miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói chuyện với Tạ Huy Chân.
Tán gẫu vài câu về chuyện gia đình, Tạ Huy Chân thoáng nhìn qua cái bóng phía sau bình phong, hỏi Tiêu Đại cô nương trước mặt: “Sắc mặt tỷ tỷ trông không được tốt lắm, là vì cuộc sống ở phủ Anh Quốc Công không ổn sao?”
Tạ Huy Chân hỏi đến là thẳng thắn, Tiêu Đại cô nương ngơ người, theo bản năng siết chặt chiếc khăn trong tay: “Không phải…”
“Nơi đây không có người ngoài. Nếu bản cung đã mời tỷ tỷ đến đây, chính là quyết tâm muốn hỏi đến chuyện này, tỷ tỷ không cần phải giấu bản cung,” Tạ Huy Chân uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tỷ gả đến phủ Anh Quốc Công ba năm, chịu biết bao oan ức, nhưng không bao giờ nói với người trong nhà, là không muốn gây rắc rối cho Vương gia Vương phi phải không? Vương gia Vương phi coi tỷ tỷ như con cái chính mình sinh ra, nếu biết được tỷ suy nghĩ như vậy, trong lòng họ ắt hẳn sẽ thấy khó chịu.”
Tiêu Đại cô nương cúi đầu, mắt dần đỏ lên, Tạ Huy Chân tiếp tục nói: “Thế tử Anh Quốc Công đối xử với tỷ không tốt, sủng thiếp diệt thê (cưng chiều vợ lẽ ruồng bỏ vợ cả), còn ở ngoài đón kỹ tử thanh lâu (gái điếm lầu xanh) về phủ, để ả hoài thai, kỹ tử kia ỷ có nam nhân cưng chiều, ở trong phủ làm trời làm đất, hoàn toàn không để chính thất là tỷ đây vào mắt đúng không?”
Tiêu Đại cô nương là người thông minh, lại há có thể không nghe ra được Công chúa đã dò la rõ ràng hết sự tình trong phủ Anh Quốc Công rồi, nàng giấu giếm nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì. Im lặng chốc lát, trong ánh mắt nàng xuất hiện thêm chút đau khổ, nói: “Kỹ tử kia vốn là làm ăn xác thịt, bởi Thế tử lấy cái chết dồn ép, hơn nữa kỹ tử kia còn hoài thai rồi, rốt cục khiến lão phu nhân trong nhà gật đầu cho phép nàng ta vào phủ, đã vậy còn nâng lên làm thiếp. Ta không đồng ý thì bọn họ nói ta không tài đức, nói ta ghen tuông, mỉa mai ta không thể sinh con nối dõi cho phủ Quốc Công, nhưng trong ba năm này số lần Thế tử hắn đến phòng ta đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thiếp thị lại nâng hết người này đến người khác. Ta chưa từng nói một lời gì cả, thế nhưng hiện giờ ngay cả loại người hạ tiện kia cũng muốn nâng vào nhà, còn nói muốn đem hài tử do kỹ tử kia sinh ra viết dưới tên của ta, xem như đích tử mà nuôi nấng. Bọn họ thế này rành rành là tàn nhẫn tát vào mặt ta.”
Đương nói chuyện, Tiêu Đại cô nương khẽ khóc nức nở, oán hận trong mắt càng đậm: “Sau khi kỹ tử kia vào phủ, Thế tử gần như ngày nào cũng ngủ lại phòng nàng ta, những thiếp thị khác ghen tuông tranh chấp, suy tàn hết ở chỗ nàng ta trái lại càng tốt. Ta nghĩ mắt không thấy lòng không đau, đã đóng cửa không muốn quan tâm chuyện của bọn họ nữa rồi, thế nhưng nàng ta lại có ý đồ với của hồi môn của ta, năm lần bảy lượt bảo Thế tử đến chỗ của ta hỏi xin thủ sức các thứ của ta, ta không chịu, không ngờ Thế tử lại động thủ với ta…”
Sau bình phong truyền ra âm thanh đánh đổ đồ vật, Tiêu Đại cô nương vô cùng kinh ngạc trông sang, Tiêu Nghiễn Ninh đi ra từ sau bình phong, trong nét mặt có sự căm phẫn mà Tạ Huy Chân chưa thấy bao giờ. Tiêu Đại cô nương hoảng hốt đứng dậy: “A Ninh…”
Tiêu Nghiễn Ninh nhanh chóng bước đến, giọng điệu có hơi nôn nóng: “Tỷ tỷ, tại sao những chuyện này trước đây tỷ không nói cho mẫu thân biết, không nói với chúng ta?”
Nước mắt Tiêu Đại cô nương thoắt cái liền rơi xuống, lắc đầu nói không nên lời. Tạ Huy Chân bảo tỳ nữ của mình đưa khăn tay qua, hỏi nàng: “Sau này tỷ tỷ có tính toán gì, còn định tiếp tục ở lại phủ Anh Quốc Công sao?”
Tiêu Đại cô nương lộ vẻ do dự, Tiêu Nghiễn Ninh xoay người chắp tay với Tạ Huy Chân: “Mong Công chúa giúp đỡ tỷ tỷ.”
“Ta không muốn bởi thế này mà liên lụy đến Vương phủ, còn gây rắc rối cho Công chúa điện hạ…”
Tiêu Đại cô nương chần chừ không quyết, Tạ Huy Chân cắt ngang lời nàng: “Tỷ không cần lo lắng những việc này, bản cung chính là thích lo chuyện bao đồng, nếu tỷ đã chết tâm với Thế tử Anh Quốc Công kia, không muốn sống cùng hắn ta, vậy hòa ly (ly hôn) là được. Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ bản cung và Phò mã về phủ Anh Quốc Công cùng tỷ, nói ra sự tình.”
Tiêu Đại cô nương sững ra tại chỗ tựa như hoàn toàn không ngờ được Tạ Huy Chân sẽ đề nghị như vậy. Quả thưc nàng muốn rời khỏi cái lồng giam ấy, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn, nhưng nào có dễ dàng như thế, phủ Anh Quốc Công không đời nào đồng ý cho nàng hòa ly rời đi, dù Lạc Bình Công chúa sẵn lòng chống lưng cho nàng, nhưng Công chúa cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào việc nhà ở phủ thượng của người khác.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tiêu Nghiễn Ninh thấy nàng mãi chưa gật đầu, lo là nàng vẫn lưu luyến với phủ Anh Quốc Công kia, sốt ruột khuyên nàng: “Tỷ tỷ, tỷ nghe Công chúa đi.”
Không phải y không biết Công chúa không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, nhưng tỷ tỷ ở phủ Anh Quốc Công chịu ấm ức lớn như vậy, y không quan tâm được nhiều đến thế, thậm chí đã nghĩ đến nếu như Công chúa không giải quyết được thì y sẽ đi cầu xin Hoàng Thái tử, bất kể phải trả giá thế nào.
Tạ Huy Chân nhắc nhở Tiêu Đại cô nương kia lần nữa: “Chỉ cần tỷ nói đồng ý, bản cung liền ra mặt cho tỷ, hơn nữa còn đảm bảo tỷ và người Tiêu gia không có việc gì. Dù có ầm ĩ đến ngự tiền, cũng là phủ thượng Anh Quốc Công thất đức trước, bệ hạ sẽ không dung túng bọn họ.”
Tiêu Đại cô nương dùng sức cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, bước đến quỳ trước mặt Tạ Huy Chân, đẫm nước mắt nói rằng: “Tạ Công chúa điện hạ làm chủ cho ta.”
Tạ Huy Chân ra hiệu cho Tiêu Nghiễn Ninh: “Phò mã chàng đỡ tỷ tỷ đứng dậy đi.”
Tiếp đấy liền không trì hoãn thêm nữa, bọn họ cùng xuất phát đến phủ Anh Quốc Công.
Trên dường, tâm trạng kích động của Tiêu Đại cô nương cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, Tạ Huy Chân với Tiêu Nghiễn Ninh và nàng đi cùng một xe. Tạ Huy Chân trông như vô ý mà thuận miệng hỏi nàng: “Bản cung nghe nói trước đấy phủ Anh Quốc Công đã sa sút, trong nhà thu không đủ chi, miệng ăn núi lở, nhưng mà một hai năm nay có thể thấy được thế mà lại bắt đầu xa hoa lần nữa, khiến người ta cực kỳ hiếu kỳ. Tỷ biết bọn họ hiện giờ lại đang làm gì để kiếm sống không?”
Tiêu Đại cô nương lắc đầu: “Thế tử chưa từng nói những chuyện này với ta.”
Nói xong nàng nhíu mày suy nghĩ, rồi lại nói: “Hai năm trước khi phủ thượng túng bần nhất, lão phu nhân và phu nhân đã từng dòm ngó đến của hồi môn của ta, ta không chịu, bởi vậy bị các nàng ruồng rẫy, Thế tử cũng mặt nặng mày nhẹ với ta. Trái lại trước đấy có một lần hắn ta uống say, vô cùng tự mãn nói phủ thượng có khoản thu mới, phàm là ta đã không chịu giúp đỡ vào lúc khó khăn nhất, ngày sau bọn họ hưởng phúc cũng không liên quan đến ta.”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe thế nhíu mày, vô thức nhìn sang Tạ Huy Chân. Tạ Huy Chân sắc mặt bình tĩnh, không hề nói nhiều.
Xa liễn của phủ Công chúa dừng lại khi cách phủ Anh Quốc Công hai con phố, Tạ Huy Chân nhắc Tiêu Đại cô nương: “Bản cung gọi vài ma ma đến phủ Anh Quốc Công cùng tỷ trước, nói chuyện hòa ly với bọn họ ngay trước mặt, nếu bọn họ không chịu, tỷ liền nói của hồi môn của tỷ bị trộm mất rồi, trong đấy còn có thứ mà bản cung tặng tỷ, là đồ ngự tứ (được vua ban tặng), muốn bọn họ phải giao ra, nếu như không giao ra được, sau hai khắc bản cung sẽ dẫn phủ binh (binh lính của phủ) đích thân đến cửa dò xét.”
Vẻ mặt Tiêu Đại cô nương căng thẳng, thấy Tạ Huy Chân nói đến là chắc chắn bèn dùng sức nắm chặt chiếc khăn trong tay, giữ vững quyết tâm. Sau khi tạ ân xong nàng xuống xe, dẫn theo người của mình và người do Tạ Huy Chân sắp xếp, một lần nữa lên xe đi thẳng về phủ.
Tiêu Nghiễn Ninh đưa mắt nhìn theo xe ngựa rời đi của Tiêu Đại cô nương, lo lắng hỏi Tạ Huy Chân: “Làm thế này liệu có liên lụy đến Công chúa không?”
Tạ Huy Chân chẳng để tâm mà mỉm cười: “Không ngờ hôm nay Phò mã lại làm cho bản cung nhìn với con mắt khác đấy.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Sao Công chúa lại nói thế?”
Tạ Huy Chân bảo: “Bản cung vẫn cho rằng, với tính tình của Phò mã, dù cho tỷ tỷ ở bà gia chịu những ấm ức này, chàng cũng sẽ khuyên tỷ ấy xuất giá tòng phu, chứ không phải nghe lời của bản cung đi làm ầm ĩ với phủ Anh Quốc Công, thậm chí ngay cả bên chỗ phủ Tiêu Vương cũng chưa báo một tiếng.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngượng ngùng mà rằng: “Thần đúng là người cổ hủ, nhưng chuyện liên quan đến tỷ tỷ, thần không thể chú ý được nhiều đến thế, nếu tỷ ấy còn ở lại phủ Anh Quốc Công, chỉ sợ đến cả mạng cũng sẽ không còn.”
“Vậy nên Phò mã cũng chẳng thật sự là người cứng nhắc không muốn điều đình,” Tạ Huy Chân nói: “Chỉ xem có phải là người và chuyện chàng để ý hay không thôi.”
Tiêu Nghiễn Ninh có lòng muốn giải thích, lại không biết có thể nói gì, cuối cùng chỉ tạ ân với hắn: “Chuyện này vốn không cần Công chúa hỏi đến, Công chúa sẵn lòng làm đến bước này vì tỷ tỷ, thần cảm kích vô ngần.”
Tạ Huy Chân nhìn y, nhớ lại vừa nãy ở trong miếu tiểu Thế tử này bởi căm phẫn mà mặt mày đỏ gay, biểu cảm sinh động hiếm thấy, chân thực khiến người yêu thích.
Hắn không nhiều lời nữa, nói với Tiêu Nghiễn Ninh: “Vẫn phải ở đây chờ thêm một lát, đằng trước có cửa hàng điểm tâm, Phò mã đi mua ít điểm tâm đến cho bản cung đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh tất nhiên là sao cũng được, tức khắc đích thân xuống xe đi mua.
Đẩy Tiêu Nghiễn Ninh đi xong, Tạ Huy Chân gọi Thống lĩnh thị vệ của phủ thượng Công chúa của mình đến, cách rèm cửa sổ xe trầm giọng hỏi: “Sắp xếp xong hết rồi chứ?”
Người bên ngoài xe đáp: “Đều đã sắp xếp ổn thỏa, điện hạ yên tâm.”
Tạ Huy Chân gật đầu, phủ Công chúa theo quy chế có thể có ba trăm phủ binh, ba trăm người này là tùy hộ (người đi theo bảo vệ) Hoàng đế an bài thêm cho hắn, mà Thống lĩnh lại là thân tín hắn mang ra từ Đông Cung.
“Lát nữa vào phủ Anh Quốc Công, không cần khách khí, tiền viện hậu trạch đều lục soát kỹ càng từng ngóc ngách một lượt cho cô, người nào dám cản trở trực tiếp giam giữ, thứ cô muốn tìm, phải ở ngay trong phủ thượng của bọn họ.” Tạ Huy Chân ra lệnh.