Mễ Đại Hữu gọi điện thoại tới, nói chưa gửi tiền đi, đã có người đưa tiền trước ông rồi.
“Lần này hiệu trưởng của bọn mày cũng coi như là đá phải tấm sắt…” Ông kể lại câu chuyện mà ông hóng được cho tôi: “Bố mẹ của mấy thằng côn đồ đó, nói dễ nghe thì cũng có tiếng nói ở địa phương, nói khó nghe thì là dân xã hội đen*. Hiệu trưởng bọn mày sợ bọn họ làm loạn, xảy ra chuyện không may nên định giao một cái tên ra để làm dịu lửa giận của bọn họ. Ai ngờ cậu người ta không phải người thường, kêu cả lãnh đạo thành phố ra luôn, hiệu trưởng sợ đến mức không dám đánh rắm.”
(*)
Thố Nham Tung là một khu vực tự trị khu vực, chính phủ không can thiệp vào việc quản lý nội bộ cũng như không can thiệp vào tín ngưỡng văn hóa của họ. Trước khi cậu của Hạ Nam Diên trở thành ngôn quan, Tằng Lộc là một thôn làng hẻo lánh và lạc hậu hơn bây giờ nhiều. Kinh tế lạc hậu, giáo dục cũng vậy.
Dù chính phủ vẫn có triển khai hạng mục giúp đỡ người nghèo nhưng mức độ hợp tác của người Tằng Lộc rất thấp. Trẻ em chỉ học văn hóa Tằng Lộc, lớn lên cũng chỉ trở thành một người Tằng Lộc bảo thủ như bậc cha chú của chúng, cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều biết chuyện này không còn là chuyện nhỏ nữa.
“Lúc này, một lãnh đạo nào đó đã nghĩ ra một chiêu, thừa dịp một ngày tốt, khắp chốn vui mừng là ngày cấp điện cho thôn làng, ông hỏi ngôn quan có thể đưa tiểu ngôn quan vào thành phố học không.”
Tôi quấn chặt áo khoác, ngồi dọc theo chân tường, nghe vậy thì hít mũi nói: “Tiểu ngôn quan chính là cậu của Hạ Nam Diên ạ?”
“Phải, đã hai mươi năm trước rồi.” Mễ Đại Hữu nói.
Hơn hai mươi năm trước tôi còn chưa sinh ra, nhưng có thể khẳng định là lúc ấy đừng nói là điện, nhà tôi còn đổi không biết bao nhiêu cái TV. Nghe như vậy thì Tằng Lộc quả thật là rất lạc hậu.
“Dù có rất nhiều phản đối nhưng sau khi ngôn quan già liên tục cân nhắc thì vẫn đồng ý đề nghị của lãnh đạo. Cứ thế, tiểu ngôn quan đã trở thành người đầu tiên học tập văn hóa của người Hạ…”
Sau khi được nhìn thấy thế giới bên ngoài, được hun đúc bởi giáo dục cao cấp hơn xong, điều đầu tiên hắn làm sau khi kế nhiệm chức ngôn quan là kết nối Internet cho Thố Nham Tung, phát triển kinh tế, mà đây cũng chính là hy vọng của chính phủ. Mấy năm qua, chỉ cần hắn mở miệng là chính phủ sẽ cho hắn sự trợ giúp lớn nhất, bao gồm cả lần này một nhóm năm mươi người bọn Hạ Nam Diên đến Nhất Trung xếp lớp học tập.
Tôi bừng tỉnh, ngộ ra: “Thảo nào cậu nói tiếng phổ thông tốt thế, thì ra là đã từng học.”
Hạ Nam Diên nói chuyện vẫn mang chút khẩu âm, nhưng cậu thì hoàn toàn không có, tôi còn nghĩ môn học bắt buộc với tất cả các ngôn quan là tiếng phổ thông chứ.
“Hiệu trưởng của bọn mày nói tuy ngôn quan không có tiền nhưng rất có nhiều người sẵn lòng thanh toán cho cậu ta, chuyện tiền bạc mày không cần quan tâm, không đến phiên mày chi đâu.” Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng “cạch”, tiếng bật lửa, hẳn Mễ Đại Hữu đã châm một điếu thuốc.
“Vậy bố… để lại tiền cho con đi, không được nuốt riêng đâu đấy.” Tôi lạnh đến mức run lên, miệng cũng cứng lên: “Còn nữa, đây là hành vi tự phát của con, bố… bố đừng để chú Lưu nói ra, không thì rõ ràng chuyện chưa thành, tiền cũng chưa đưa mà người ta lại biết được, đến lúc đó người ta sẽ tưởng con muốn tranh công đấy.”
Mễ Đại Hữu cười mắng: “Ha cái thằng nhóc này, ai thèm chút tiền này của mày? Nhưng thật ra mày rất có tâm với bạn của mày, sao bình thường không thấy mày có tâm như vậy với bố ruột của mày hả?”
“Ai đối xử tốt với con thì con sẽ đối xử tốt với người đó. Người ta quan tâm con nên con đối xử tốt với người ta.”
Lúc trước tôi bị ốm, Hạ Nam Diên có chăm sóc tôi vài ngày, thậm chí đến chỗ kia mà còn bôi thuốc cho tôi. Dù tôi vẫn nói là bị hắn giành chăn mới bị cảm lạnh nhưng thật ra nói cho đến cùng thì hắn cho tôi ngủ cùng đã là tốt lắm rồi. Tôi sinh bệnh thì phải trách bà chủ quầy bán quà vặt lòng dạ hiểm độc, có thế nào cũng không trách hắn được.
“Bố đối xử với mày kém thế nào mà mày lại hận bố như vậy?”
Tôi thấy giọng nói ông hơi xúc động, sợ ầm ĩ lên hắn lại không cho tôi quay về Hải Thành bèn định chấm dứt trò chuyện, mà đúng lúc này, chéo đằng sau cửa ban công truyền đến động tĩnh, có người đi ra.
“Không nói nữa không nói nữa, con vào phòng đây.” Không chờ Mễ Đại Hữu nói thêm gì nữa, tôi vội cúp điện thoại. Vừa quay đầu lại, Hạ Nam Diên đang nắm tay nắm cửa, hơi hé cửa ra, tầm mắt vừa lúc rơi xuống trên người tôi.
“Tìm tôi à?” Tôi ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu không lạnh à?” Hắn hơi nhíu mày: “Vào đi.”
“Ừm.” Tôi hắt xì vào trong tay, đứng dậy theo hắn vào nhà.
“Sau này muốn gọi điện thoại thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tránh đi.” Hắn đi đến trong góc, cầm bình thủy đến trước bàn tôi, rót nước nóng vào cốc rồi đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi cầm cốc nước nóng lên, thở ra một hơi thật dài như được sinh ra một lần nữa.
“Không, tôi đang nói chuyện điện thoại với bố tôi thôi, không có gì không nghe được cả, tôi sợ bọn tôi cãi nhau ảnh hưởng đến các cậu thôi…” Liếc nhìn chiếc giường trống không của Quách Gia Hiên, tôi vội sửa lời. “Ảnh hưởng đến việc học của cậu.”
Không biết có phải ban ngày thằng nhãi Quách Gia Hiên bị Lý Ngô Tứ trong lớp chèn ép lâu quá không mà các buổi tối gần đây nó cứ lảng vảng ở phòng ngủ của các nam sinh khác, chưa đến lúc tắt đèn thì không trở lại, vô cùng phóng túng.
“Điểm số của tôi không dễ bị ảnh hưởng như vậy đâu.” Hạ Nam Diên nói xong thì quay lại ngồi xuống trước bàn của mình, lần nữa cầm sách tiếng Anh ôn tập.
Chậc chậc chậc, giỏi quá, tự tin quá, khi nào tôi mới có thể nói những câu ra vẻ một cách tự nhiên như vậy đây?
Tôi ngồi xuống ghế: “Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu nói xem lần này tôi có thể lọt vào top 200 của khóa không?”
Tôi không nghi ngờ gì về thành tích của Hạ Nam Diên, nhưng thành tích của mình thì không hề chắc chắn.
Cả khối lớp 11 tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm người, “lọt vào top 200” nghe có vẻ không khó, nhưng phải biết là trước kia tôi vạn năm xếp chót. Thi được top hai trăm tương đương với việc bóng đá nam cuối cùng cũng hãnh diện lọt vào World Cup. Đây là cái gì, đây là thần tích đấy!
“Cố gắng hết sức, nghe theo vận mệnh.” Hạ Nam Diên giở sách của mình, trông khá lạnh lùng: “Gần đây cậu khá cố gắng, chỉ cần cậu tiếp tục, bớt làm những việc không liên quan đến học tập là được. Dù học kỳ này không lọt vào top 200 thì học kì sau cũng sẽ làm được.”
Gần đây tôi cũng đã làm chuyện không liên quan đến học tập thật.
“Tôi vì ai chứ hả?” Uống một hớp nước, tôi thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi cố gắng như thế nào cậu có biết không? Cậu không biết. Cậu chỉ cho rằng tôi làm chuyện không liên quan đến học tập, còn nói tôi là tên ngốc!”
“Đang nói gì đấy?” Hạ Nam Diên ngẩng đầu lên khỏi trang sách.
“Nói cậu không có lương tâm.” Tôi cầm một cục tẩy ở trên bàn ném qua, Hạ Nam Diên theo bản năng giơ tay chặn lại, thế mà lại bắt được: “Dm, mắt cậu là mắt gì thế?”
Tôi không tin vào thứ ma quỷ, lại ném một cây bút qua, hắn vẫn dễ dàng bắt được.
“Chưa từng nghe chim ưng có thị giác động* à?” Trong mắt hắn mang theo ý cười, vẻ mặt đáng ghét vô cùng.
(*)
“Tôi không tin, cậu cho tôi thử lại vài lần.” Tôi lại lấy bút xóa kéo, thước kẻ, compa vân vân từ trong hộp bút ra.
Hạ Nam Diên đặt hai món đồ trước đó lên bàn, lấy tay không ngoắc ngoắc tôi, không hề sợ hãi mà khiêu chiến.
“Cậu tên là Hạ Nam Diên là vì vết bớt trên người cậu giống như đại bàng à?” Vừa nói tôi vừa ném cái bút xóa kéo của mình qua.
Tôi cố ý không ném lên người hắn, mà dùng đường chéo hướng lên trên làm điểm ném, nhưng Hạ Nam Diên như có thị lực động thật. Hắn duỗi tay ra, thoải mái chụp được bút xóa kéo.
“Ừ, mẹ tôi chọn đấy. Bà nói đó là ân mà Sơn Quân ban…” Hắn hơi nghiêng chân ghế, vững vàng chụp sang bên phải, chụp được cây thước eke: “Sơn quân hy vọng tôi trở thành một con đại bàng, đại bàng Sơn Nam, tự do tự tại.”
Thân thủ này của hắn không đi làm vận động viên bóng chày thì đúng là đáng tiếc. Cầm compa lên, lại cảm thấy hơi quá đáng nên tôi lại buông xuống.
“Không phải kì vọng của Sơn quân đâu.” Tôi đứng dậy đi về phía hắn, lấy lại thước kẻ trong tay hắn và một đống văn phòng phẩm trên bàn: “Đó là kỳ vọng của mẹ cậu. Giống như mẹ tôi hi vọng tôi vĩnh viễn là mùa hè nóng nhất vậy, mẹ cậu nhất định cũng hi vọng cậu có thể mãi mãi tự do tự tại.”
Dường như đó là lần đầu tiên hắn nhận thức được khả năng đó, ánh mắt hắn nhìn tôi liền hơi giật mình.
Còn mười phút là tắt đèn, tôi leo lên thang, định nằm xuống giường để dần buồn ngủ, vừa mới nằm xuống thì giọng Hạ Nam Tuyên từ bên dưới truyền đến.
“Nếu như lần này cậu vào được top 200, tôi có cái này cho cậu.”
Hạ Nam Diên đang ngồi ở chỗ của hắn, nhìn từ góc nhìn của tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn.
“Bí mật.”
Chậc, còn bí mật nữa chứ.
Tôi lại hỏi hắn hai lần nữa nhưng hắn không chịu nói gì, sau đó Quách Gia Hiên cũng quay trở lại, tôi bèn không hỏi nữa.
Nếu nói trước đây tôi chỉ cố gắng một nửa sức lực thì bắt đầu từ hôm nay, tôi dốc hết sức lực, vô cùng chú tâm vào việc học. Ngay cả số lần đi vệ sinh trong ngày cũng bị tôi nghiêm túc hạn chế, không lãng phí chút thời gian nào.
Cũng không phải tôi là quá muốn món quà của Hạ Nam Diên, nhưng nếu hắn đã chuẩn bị cho tôi thì tôi cũng phải thể hiện ra dáng vẻ cố gắng vì món quà đó.
Nhưng làm tôi không ngờ tới là tôi được tỏ tình vào một ngày trước khi thi cuối kì.
Không phải Hạ Nam Diên, không phải Mạc Nhã, cũng không phải Liêu Diệp Xuyên đang ở nước ngoài xa xôi mà là một nữ sinh lớp mười. Cô nói mình đã thích tôi từ hồi khai giảng, biết tôi chưa có bạn gái nên muốn hỏi xem có thể hẹn hò với tôi không.
Trước giờ tự học tối, trên sân thể không có rất nhiều người, nhưng vẫn không hề ít. Nghe xong lời nói của đàn em, tôi còn nhìn khắp nơi một lượt, xem có phải có người trốn ở gần đó không, chỉ cần tôi ngây ngô đồng ý là đối phương sẽ lập tức nhảy ra nói rằng đây là trò đùa đã được cẩn thận chuẩn bị cho tôi.
“Em, em thích anh ở điểm nào?” Đối với đóa hoa đào nhỏ* đột ngột xuất hiện này, tôi vừa tò mò vừa ngạc nhiên.
(*)
Chẳng lẽ mùa xuân của tôi sắp đến rồi à? Dù cho đến nay, chỉ cần tương lai không ở bên Hạ Nam Diên thì đều rất thảm thiết nhưng là người mà, phải có dũng khí trải nghiệm.
Trai thẳng mãi mãi không gay!
“Anh trắng trắng, rất đáng yêu.” Đàn em chắp tay sau lưng, cười nói.
Tôi gãi đầu, vô cùng ngượng ngùng: “Thật à, anh cũng biết mình khá đẹp trai… Hả? Dễ thương?”
Cái gì? Tôi như bị sét đánh. Dù tôi hơi trắng hơi thấp, nhưng cũng không đến mức được gọi là “dễ thương” đúng không?
“Ồ, khi trước anh dẫn học sinh lớp mười một khởi nghĩa cũng khá ngầu.” Có lẽ đàn em cũng đã cảm thấy cách dùng từ của mình không thích hợp lắm, vội vàng bổ sung.
Tôi lại dần đánh mất chính mình: “Đúng vậy, chuyện này anh làm khá ngầu đó…” Mặc dù Hạ Nam Diên cảm thấy tôi đang làm loạn.
“Vậy…” Hai mắt đàn em lóe sáng, nghiêng người về phía tôi.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của cô, tim tôi đập như trống. Dù cô không mang diện mạo mà tôi thích nhưng mọi người có thể tiếp xúc với nhau thử xem trước, nói không chừng thử lâu sẽ sinh ra cảm tình…
Vừa nghĩ đến đây, một cơn gió thổi nhanh qua mặt tôi và đàn em, giống như tia chớp đập vào bức tường bên người chúng tôi, phát ra một tiếng “đùng”.
Tôi và đàn em cùng bị hoảng sợ, tôi nhìn theo hướng “cơn gió” kia, phát hiện đó là một quả bóng đá.
“Sợ chết mất, suýt chút nữa là đá trúng bọn tôi rồi!” Đàn em oán trách nhìn về phía người đến nhặt bóng, phàn nàn.
“Xin lỗi.” Đối phương chen vào giữa tôi và đàn em, nhặt bóng lên, đứng trước mặt tôi: “Cậu còn ở đây làm gì? không phải tôi nói rồi à, ít làm chuyện không liên quan đến học tập đi.”
Tôi run lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Nam Diên, tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi.
“À, chỉ là…” Tôi cố gắng suy nghĩ tìm lý do mình và đàn em cùng nhau ở đây: “Cô ấy thích Quách Gia Hiên, hỏi tôi có thể truyền lời giúp được không.”
Không chỉ có đàn em mà ngay cả Hạ Nam Diên cũng có chút bất ngờ.
“Cậu biết đấy, các cô ấy đều thích thảo luận với tôi.” Tôi đẩy Hạ Nam Diên, đẩy hắn quay lại sân bóng: “Yên tâm, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Đúng lúc đồng đội của Hạ Nam Diên cũng đang thúc giục hắn, hắn nghe vậy thì liếc tôi một cái thì sâu, buông bóng ra, sút một cú thật xa, dễ dàng đá bóng vào nửa phần sân của đối phương.
Tôi ôm trái tim bé nhỏ đang loạn nhịp của mình quay lại tìm đàn em, rồi bỏ đi sự dao động khi nãy, trở nên vô cùng kiên định.
“… Quách Gia Hiên là ai?” Vẻ mặt đàn em khó hiểu.
“Không quan trọng.” Tôi bắt lấy hai tay cô, trịnh trọng nói: “Điều quan trọng là… bây giờ chúng ta phải học tập đàng hoàng.”
“Hả?”
Không biết vì sao nhưng tôi luôn cảm thấy rằng Hạ Nam Diên đang nhìn tôi.
“Bỏ tình yêu sang một bên đi, điều quan trọng nhất của học sinh là phải học tập. Xin lỗi, anh không thể chơi đùa với em được, anh phải học rồi.” Nói xong, tôi bước đi kiên nghị, nhìn không chớp mắt, bỏ lại đàn em đang dại ra, một mình đi về phía phòng học.
Đêm hôm đó, siêu năng lực vẫn luôn thu mình lúc trước tựa như biết tôi đang tìm đường chết vậy, đột nhiên thể hiện uy lực, lại nhắc lại tính nghiêm trọng của việc không chơi gay với Hạ Nam Diên.
Tôi bị xe đâm chết.
Tôi quen đàn em, không cần chờ đến khi học đại học, năm sau khi tôi đang gọi điện thoại với cô thì bị một cái xe tải không khống chế được đâm chết.
Tiểu Siêu, hãy nghe tao cảm ơn mày. Hẳn mày cũng đã rất vất vả để tao có thể tiếp tục sống sót.