Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị phân giải thành vô số hạt nhỏ, những hạt này bé hơn bụi và nhẹ hơn tơ nhện, dường như tôi đã trở về với nguồn gốc của vật chất, hóa mình thành vô số bản thể trôi nổi trong vũ trụ.
Tôi nhìn thấy Trái đất, nhìn thấy Mặt trời, và nhìn thấy cả dải Ngân hà... Tôi nhận ra rằng, dường như mình đang "đi xa" dần. Tôi cố gắng quay trở lại, nhưng sức vùng vẫy quá nhỏ, vốn chẳng thể chống chọi lại được với lượng sức lớn đang lôi kéo tôi kia.
Trong lúc di chuyển ở tốc độ cao, vô số tôi được ngưng tụ lại thành một chụm, kéo thành một dải dài, sau đó lao vào trong bóng tối của vũ trụ sâu thẳm.
【Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Mễ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn vào mình trong gương.
Đôi mắt của người đàn ông trong gương vằn tia máu đỏ, mặt mày bợt bạt, môi chỉ hơi phớt hồng. Ai nhìn vào cũng thấy gương mặt này kém sắc, bệnh tình đã vô phương cứu chữa.
Cậu loạng choạng bước tới bên giường rồi vùi mình vào trong chăn đệm, thái dương cậu đau nhói, ngực nặng trịch, không thở nổi như bị thứ gì đó đè lên.
Bây giờ đã gần đến trưa, nhưng tới việc đứng dậy ra khỏi phòng còn khó với cậu chứ nói gì đến chuyện xuống tầng ăn cơm.
Còn một nghìn mét, huyện Cam và Thố Nham Tung chỉ cách nhau có một nghìn mét... Tại sao con số một nghìn mét lại khủng khiếp đến nhường này, nếu biết sớm thì cậu đã chẳng đến rồi, chứng say độ cao đáng sợ phát khiếp lên được.
Mễ Hạ ôm gối, khép hờ mắt, trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ phía bên ngoài.
"Ra đây..." Tưởng là chủ homestay đến quét dọn vệ sinh, cậu gắng gượng lết cơ thể lừ đừ mệt mỏi ra mở cửa.
Cánh cửa gỗ "cót két" mở ra, xuất hiện bên ngoài không phải khuôn mặt tròn trịa phúc hậu của chủ homestay mà là một gương mặt khác trẻ trung hơn, anh tuấn hơn, gương mặt khiến Mễ Hạ nhung nhớ suốt ngày suốt đêm.
Mễ Hạ sửng sốt, khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã lao lên, ôm đu trên người đối phương.
"Chẳng phải anh bảo không đến được ư?" Vẻ ngạc nhiên mừng rỡ đong đầy trong đôi mắt cậu.
Thố Nham Tung đổ mưa lớn suốt mấy ngày liền, các nơi đều ra báo động đỏ, chính quyền kêu gọi người dân hạn chế ra ngoài vào những ngày mưa do lo sợ trước hiện tượng sạt lở đất. Mễ Hạ được nghỉ tổng cộng năm ngày, vì muốn đoàn tụ với Hạ Nam Diên nên cậu đã một thân một mình vượt qua quãng đường gập ghềnh để đến Thố Nham Tung, nào ngờ giờ đã ngày thứ ba rồi, tuy chỉ cách chưa đầy ba mươi cây số nhưng hai người vẫn chẳng gặp được nhau.
"Anh thấy mưa ngớt nên lái xe tới." Hạ Nam Diên ôm chặt Mễ Hạ, anh vùi mặt vào cổ đối phương, hít lấy hít để.
"Nguy hiểm thế? Ngộ nhỡ gặp phải lở đất, lũ bùn đá hay gì gì đó thì phải làm sao đây?" Mễ Hạ cau mày, lùi lại một chút, mắng, "Mẹ kiếp anh mà chết, em có biến thành quỷ cũng không buông tha cho anh đâu!"
Cậu vẫn muốn chửi tiếp nhưng Hạ Nam Diên bình tĩnh nhìn cậu rồi đột ngột cúi người hôn xuống, đẩy cậu vào trong phòng.
Mễ Hạ kêu lúng búng, mới đầu cậu còn vùng vẫy chống cự, nhưng ngay sau đó đã dứt khoát giành lấy quyền chủ động, ấn hẳn người ta lên cửa mà hôn hít, cắn xé.
"Em... Em hơi say độ cao, anh đừng làm em kích động." Hôn được một lúc, Mễ Hạ buông Hạ Nam Diên ra, vừa nói vừa thở hổn hển.
Hạ Nam Diên hôn lên trán cậu, nói: "Anh mang thuốc đấy, uống xong em sẽ không đau đầu nữa." Dứt lời, anh đỡ Mễ Hạ về giường, rót nước ấm và cho cậu uống thuốc, rồi xuống phòng bếp ở dưới nhà, nấu cho cậu một bát cháo trắng thanh đạm.
Uống thuốc và ăn đồ nóng xong, chỉ mười lăm phút sau, Mễ Hạ không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Hạ Nam Diên dầm mưa đến nên bây giờ quần áo trên người ẩm ướt cả. Mễ Hạ giục anh đi tắm rồi cũng cởi hết quần áo trên người mình ra, chen vào tắm cùng.
Hai người đứng chen chúc trong buồng tắm vòi hoa sen bé tí, da thịt cả hai tiếp xúc, một đen một trắng, rõ ràng nhiệt độ nước không cao nhưng Mễ Hạo vẫn cảm thấy nóng hập, nóng đến mức dường như cậu có thể nghe thấy tiếng "xì xèo" khi nhiệt luyện kim loại.
"Em không thấy khó chịu à?" Hạ Nam Diên vuốt ngược mái tóc dài lõa xõa ra sau, để lộ ra vầng trán mịn màng.
Những hạt trai nước rơi trên cơ bắp màu nâu rám nắng của anh, Mễ Hạ vòng tay qua cổ anh: "Không khó chịu nữa, ngày mốt em đi rồi, em đã tính toán đâu ra đấy, chúng ta vẫn còn một ngày một đêm để ở bên nhau. Nửa năm rồi đấy, lần gần nhất em gặp anh là từ nửa năm trước. Mẹ kiếp em chẳng muốn làm lãng phí một giây một giút nào cả."
Hạ Nam Diên không nói nữa mà hôn lên môi cậu, anh đẩy cậu lên tường, nâng một bên đùi lên.
Bàn chân trắng nõn quặp vào phần thắt lưng rắn chắc, trong lúc đong đưa, gót chân không ngừng cọ vào vết bớt đỏ trên eo Hạ Nam Diên. Thoạt nhìn, vết bớt trông như một con đại bàng đang tung cánh bay cao. 】
Cứu với!!!
Tim tôi đập loạn xạ, tôi bật dậy khỏi giường, khiến cho Quách Nhuệ và Vương Phương đang đứng bên mép giường chờ tôi giật bắn mình.
"Giời ạ, sao đấy, sao mà giống xác chết vùng dậy thế? Mộng du à?"
Vương Phương quan sát tôi, không dám lại gần, chỉ có Quách Nhuệ là bước tới, khẽ đẩy rồi khua tay trước mặt tôi, thấy tôi có phản ứng thì vội vàng gọi tên tôi, hỏi tôi có thấy khó chịu ở đâu không.
Tôi nhìn quanh bốn phía, thấy lạ nên hỏi: "Đây là đâu thế ạ?" Tôi ôm cái đầu sưng u đau nhức, trí nhớ hơi rối loạn, "Năm nay là năm bao nhiêu vậy ạ?"
Quách Nhuệ và Vương Phương nhìn nhau, Quách Nhuệ lấy ngay điện thoại ra: "Tôi phải gọi điện cho bố cháu để báo cho ổng biết tình hình..."
Vương Phương xòe tay làm số "năm" ở trước mặt tôi rồi hỏi, "Mễ Hạ, em đếm được mấy ngón tay này không?"
Tôi liếc mắt: "Hai ngón."
Vương Phương vội thu tay về, lẩm bẩm: "Mắt cũng gặp vấn đề rồi." Nói xong, cô toan đứng dậy gọi người nhưng đã bị tôi kéo lại.
"Năm ngón, năm ngón cô Vương ơi! Em không ngu, mắt cũng không sao ạ, em giỡn chơi với cô thôi!"
Vương Phương loạng choạng rồi đứng vững lại, mắng: "Sao cái thằng này nó lại nghịch thế không biết!"
Bác sĩ rọi đèn pin vào mắt tôi mấy lần liền, tôi bị chói đến nỗi nổ đom đóm mắt, sau khi xác nhận rằng tôi chỉ bị chấn động não nhẹ, ngoài ra không gặp vấn đề gì nghiêm trọng thì đã cho phép tôi xuất viện.
Quách Nhuệ, bố của Quách Gia Hiên, lái xe chở tôi và Vương Phương về trường, trước khi xuống xe, ông còn dặn đi dặn lại Vương Phương rằng nếu có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện cho ông.
"Mễ Hạ, bố cháu bảo lát nữa sẽ gọi điện cho cháu, cháu nhớ nhận máy nhé." Dặn dò Vương Phương xong, Quách Nhuệ quay sang tôi.
Tôi bĩu môi, đáp cho có lệ: "Vâng vâng, mình nói sau nhé ạ." Nói xong thì bước vào cổng trường trước.
"Cái thằng cu này!" Quách Duệ gọi giật tôi từ phía sau nhưng tôi chỉ vờ như không nghe thấy.
Vương Phương tiễn tôi đến sân kí túc, nói: "Em về kí túc nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, hôm nay không cần tham gia tiết tự học buổi tối đâu, chốc nữa cô sẽ nhờ cô quản lí kí túc mang cơm lên cho em."
Tôi gật gật đầu, quấn chặt áo khoác, ra vẻ yếu ớt: "Cô Vương ơi, em không biết bao giờ não mình mới hết chấn động hẳn, cô xem xem có phải mai em..." Không cần lên lớp nữa ha?
"Nếu mai em không đi được thì cô có thể đích thân tới đón em lên lớp." Vương Phương lạnh lùng đập tan mộng tưởng hão huyền của tôi.
Cũng phải thôi, cô đi dạy hơn mười năm rồi mà, số học sinh bướng bỉnh cô gặp chưa đến được một nghìn thì cũng rơi vào tám trăm, sao cô lại không biết "âm mưu" của tôi cho được.
Tôi thu lại biểu cảm, tặc lưỡi, không giả vờ nữa mà xua tay nói: "Em tự đi vẫn hơn ạ, em cảm ơn ý tốt của cô Vương." Nói rồi lẹ chân chạy lên tầng.
Chân Quách Gia Hiên cũng khỏe phết đấy, sau khi ngốn xong chỗ cơm mà cô quản lí kí túc mang lên, tôi bỗng thấy chóng mặt buồn nôn nên leo lên giường nằm, ngay đến điện thoại cũng chẳng buồn nghịch.
Nằm đến tầm chín giờ thì chuông điện thoại reo lên, tôi lôi máy ra từ dưới gối, là Mễ Đại Hữu gọi tới.
"Chuyện gì à? Mày nói xem? Tống mày đi xa thế rồi mà mày vẫn không để bố được sống yên ổn, đá bóng mà cũng vào viện cho được. *** mẹ lúc Quách Nhuệ khóc lóc gọi điện cho bố, bố còn tưởng mày đang hấp hối đấy, tí nữa khuỵu xuống đường." Mễ Đại Hữu nạt nộ.
Khóe môi khẽ rướn lên, tôi nói: "Chú ấy khóc là bởi chính con trai chú ấy là người đã 'đá' con vào bệnh viện, con mà xảy ra mệnh hệ gì thì bố lại chả làm thịt chú."
Hồi trước lúc đưa tôi đến Sơn Nam, Mễ Đại Hữu đã gửi gắm tôi cho một người chiến hữu thân thiết của ông ấy, vị chiến hữu đó đã sắp xếp làm thủ tục nhập học giúp tôi, còn dặn cậu em vợ nhà mình là Quách Nhuệ chăm sóc tôi. Tôi phạm lỗi nên Mễ Đại Hữu phạt tôi bằng cách đày tôi đi ba năm không được về nhà, Tết Trung thu, Lễ Quốc khánh, hay thậm chí là cả kì nghỉ đông lẫn nghỉ hè tôi đều trải qua ở nhà họ Quách, bấm tay tính toán, cũng phải hơn một năm rồi tôi chưa về thành phố Hải.
"Con có sao không?" Mễ Đại Hữu hỏi.
"Có ạ, con sắp chết rồi đây, ở đây không chữa hết được, bố đón con về điều trị đi."
'Không sao chứ gì, không sao thì bố cúp đây." Mễ Đại Hữu chẳng buồn quan tâm đến lời tôi nói, ông thấy tôi nói năng trôi chảy, biết tôi không sao nên định ngắt điện thoại.
"Khoan khoan! Còn chuyện còn chuyện, con còn chuyện chưa nói mà!" Tôi vội vã gọi ông lại.
Đầu máy bên kia không lên tiếng nhưng cũng không cúp máy.
Tôi dịu giọng: "Bố ơi, năm nay con về nhà ăn Tết được không ạ?"
Tiếng hít thở bên tai nín bặt, một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài.
"Để xem điểm chác, thái độ của con thế nào đã."
Lại câu này.
Tôi siết chặt điện thoại, giọng vừa dịu xuống đã lại đanh lên: "Mễ Đại Hữu, con là con trai bố, con là con trai ruột của bố! Với thằng con trai rẻ rách kia của Khâu Duẫn thì nó muốn gì bố cũng cho, nó bảo gì bố cũng nghe, sao đến lượt con thì bố lại chưng ra cái điệu nghiêm khắc này chứ? Lúc mẹ còn sống bố không quan tâm đến con, đến khi mẹ mất rồi thì bố lại quẳng con tới cái nơi khỉ ho cò gáy này. Con phải sống trầy trật ở đây, còn bố thì tận hưởng cuộc sống gia đình ba người hạnh phúc mỹ mãn ở thành phố Hải chứ gì? Bố, bố là đồ vô tâm!"
"Tút" một tiếng, cuộc gọi kết thúc.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị cúp máy, thở hổn hển, bấm gọi lại, nhưng đã bị ngắt máy ngay sau hai tiếng tút.
Thôi, xem ra Tết năm nay cũng chẳng còn hy vọng rồi.
Tôi ngồi trên giường cho bình tĩnh lại trong chốc lát, nhìn đồng hồ thì đã gần chín rưỡi. Bực thì bực, nhưng việc vệ sinh cá nhân vẫn cứ phải làm cho tốt. Tôi quẳng điện thoại, xuống giường lấy đồ dùng vệ sinh, định đi tắm giặt trước khi mọi người trở về.
Làn nước ấm áp xối xuống da thịt, khuôn mặt của Hạ Nam Diên chợt hiện lên trong tâm trí tôi. Tức thì, bọt nước đọng trên da như biến thành mấy con kiến, làm tôi hãi dựng tóc gáy, cực kỳ khó chịu.
Tôi dựa vào vách tường, cúi đầu, rơi vào trầm tư. Rốt cuộc thì sao lại mơ như vậy nhỉ? Tôi đàn ông "chuẩn men" thế này, cho dù đối tượng mộng tinh không phải Mạc Nhã thì cũng phải là nữ giới chứ?
Chẳng lẽ là do câu hỏi nặc danh lúc sáng kia, ban ngày tôi nghĩ nhiều quá nên đêm cũng mơ thấy chăng?
Khốn thật.
Sao cứ phải là Hạ Nam Diêu chứ, gớm chết đi được.
Gáy tôi vẫn bị sưng, đụng vào một cái là đau. Chỉ gội đầu mà tôi mất tận mười lăm phút, sau đó, vì một chút tâm lý không thể diễn đạt mà tôi vẫn thấy người mình bẩn, thế là lại đứng xối nước dưới vòi hoa sen thêm một lúc lâu. Đến khi tôi tắm xong, quấn khăn bước ra khỏi buồng thì ở bên ngoài, mọi người đã lục tục tiến vào, tất cả đều vừa trở về sau tiết tự học buổi tối.
Tôi tiến đến dãy tủ đựng đồ của mình, mới vừa đi tới chỗ mở cửa, tôi đã bắt gặp một thân hình cao ráo, cởi trần đứng đối diện với tủ đồ của bản thân.
Vừa nhìn màu da và kiểu tóc kia, tôi đã biết đó là người Tằng Lộc rồi, cộng thêm chiếc bông tai vàng trên tai trái của cậu ta nữa... Chỉ qua bóng lưng, tôi đã đưa ra kết luận chắn chắn rằng người kia chính là Hạ Nam Diên.
Xui quá trời xui!
Hay sang phòng bên lánh tạm nhỉ? Tôi không bảo mình sợ cậu ta đâu nhé, nhưng mà... giờ thấy cậu ta, mình mẩy tôi lại khó ở, không kìm được mà muốn che mông.
Tôi túm chặt chiếc khăn tắm đang quấn quanh ở phần thân dưới, định trốn tạm ở đâu một lúc thì Hạ Nam Diên khom lưng cởi quần dài, trên phần thắt lưng được đắp bọc bởi những thớ cơ mỏng, một dấu tích màu đỏ trông quen mắt đã thu hút sự chú ý của tôi.
Ngay lập tức, tôi găm chặt mắt vào nơi đó, bất chấp đây có là nhà tắm công cộng nơi người qua kẻ lại, tôi nhìn vết bớt màu đỏ hình con chim trên lưng Hạ Nam Diên với vẻ khiếp hãi, chỉ thấy "chết đứng như trời trồng", khủng hoảng đến cùng cực!
Không thể nào, sao cậu ta lại có bớt thật thế này? Đệch bà mình có khả năng thấu thị trong mơ ư?
Vết bớt này đặc biệt như vậy, nếu đã gặp rồi thì tôi sẽ không tài nào quên được, hơn nữa bình thường tôi với Hạ Nam Diên vừa thấy nhau đã ghét ra mặt, ai rảnh mà nhìn chằm chặp vào mông cậu ta làm gì?
Nhất thời, dòng suy nghĩ của tôi trở nên rối loạn, phần gáy và trán bị thương cứ nảy lên thình thịch, toàn bộ phần đầu bắt dầu nhói đau.
Cơ thể lảo đảo, đứng không vững, tôi nhắm mắt lại, loạng choạng vịn lấy cánh cửa tủ bên cạnh.
Chóng mặt quá.
"Này..."
Một tiếng gọi dài giọng vang lên bên tai tôi, khi mở mắt ra lần nữa, Hạ Nam Diên đã bước về phía tôi. Cậu ta mặc độc mỗi chiếc quần boxer trên người, đường nét cơ bắp mỏng hơn một chút so với trong mơ, nhưng trông vẫn khá đô.
Không đúng, 17 tuổi có cơ bụng mà hợp lý ư? Lòng tôi chợt chua xót.
"Mày không sao chứ?" Cậu ta hỏi cho có hình thức chứ trên mặt chẳng thấy hiện lên chút lo lắng nào.
Tôi nhanh chóng chuyển từ động tác vịn tủ sang thành chống tủ, hai chân dưới khăn tắm bắt chéo lấy nhau, một mũi bàn chân chống xuống đất, bày ra dáng vẻ bình thản như không.
"Tất nhiên là không sao rồi, đây rất khỏe." Nói rồi, tôi luồn tay vào chân tóc, vuốt ngược ra sau, "Tắm xong thấy hơi nóng, đứng đây cho mát tí cũng không được à?"
Hạ Nam Diên quan sát tôi từ trên xuống dưới, gật đầu: "Hờ, coi như đây chưa hỏi."
Cậu ta quay người, đi về phía tủ quần áo của mình, mắt tôi dán chặt vào lưng cậu ta, không kìm được mà đuổi theo.
"Vết bớt này trên lưng mày... là bẩm sinh à?"
Hạ Nam Diên đang cúi người lấy đồ thì khựng lại, chỉ chốc lát sau, cậu ta cầm chậu, ngoái đầu lại nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc.
Tôi thật muốn vả luôn cho mình một phát tát mà.
Trông mới thế kia, vết sẹo có sau khi lớn lên sao có thể coi là vết bớt được?
"Không có gì, không có gì đâu, mày coi như tao chưa hỏi gì đi." Tôi bực bội xua tay, bước đến chỗ tủ đựng đồ của mình rồi bắt đầu mặc quần áo.
Một lát sau, tiếng khoá tủ truyền đến từ phía sau cùng với giọng nói lạnh lùng, vẫn chẳng hề có tý lo lắng của Hạ Nam Diên.
"Bảo cô Vương đưa mày đến bệnh viện lớn khám đi, đừng để đến vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên mày cũng không giữ được."