[Đam Mỹ, Huyết Hải Diên] Trả Thù

Chương 3

Trước Sau

break
Quá khứ.

Duẫn La Phong khi còn nhỏ tên là Đàm La Phong. Anh đã từng có một gia đình đầm ấm và hạnh phúc nhưng tất cả chỉ biết mất trong một đêm. Khi anh năm tuổi, vào một đêm mưa gió cha anh là Đàm Hoàn Lãng bỏ anh và mẹ anh để đi theo ả đàn bà khác. Lúc đó mẹ anh là Duẫn Như đã quỳ gối, ôm lấy chân hắn khóc lóc và van xin hắn đừng bỏ đi. Anh cũng vậy. Nhưng hắn vô tâm mạnh tay đẩy Duẫn Như làm bà ngã xuống lề đường mưa bẩn. Đàm La Phong vội đỡ mẹ mình dậy. Hắn mở cửa xe, không quay đầu lại nói: "Đồ đàn bà lừa đảo!" Duẫn Như bình sinh hét:" Không phải! Anh hiểu lầm rồi. Xin anh đừng đi..." Nhưng hắn đã lái xe chạy đi, bỏ rơi hai mẹ con anh trong cơn mưa giá lạnh. Duẫn Như ôm Đàm La Phong vào lòng khóc:" Cha không cần mẹ con mình nữa rồi... Con có ghét mẹ không?" Anh ôm chặt mẹ mình lắc đầu:" Con vẫn luôn yêu mẹ."

Từ cái đêm đó, hạnh phúc gia đình tan vỡ. Mẹ con Đàm La Phong phải nương tựa nhau mà sống. Không lâu sau Duẫn Như đổ bệnh nặng nằm liệt giường. Đàm La Phong sống trong sự hắt hủi trêu chọc của bạn bè về chuyện không có cha...Một năm sau Duẫn Như qua đời. Anh mất đi người mẹ cũng là mất đi người thân duy nhất.Vào ngày tang lễ, Đàm La Phong đáng thương nhỏ bé với cặp mắt vô hồn, buồn bã đứng lặng trước ngôi mộ của Duẫn Như. Hàng xóm bên cạnh thì thào to nhỏ, họ đùn đẩy cho nhau việc nhận nuôi anh, xem anh như gánh nặng. Đàm La Phong nghe được càng buồn rầu hơn. Anh cúi thấp đầu, cố kìm nén những giọt nước mắt trong đau khổ. Trước ngôi mộ của người mẹ đã khuất anh không muốn mẹ anh nhìn thấy sự yếu đuối của anh.

Trong khi hàng xóm đang bàn tán, không muốn nhận nuôi anh thì không biết ở đâu...một người đàn ông trung niên cao ráo trong trang phục tang lễ màu đen đội mũ che kín mặt đi đến trước mặt anh. Ông ta cúi đầu ngả mũ xuống cho anh nhìn rõ gương mặt. Khuôn mặt ông ta vẫn còn trẻ trung và đáng chú ý là anh thấy vết sẹo dài trên khuôn mặt trông rất đáng sợ. Ông ta nhìn anh, anh nhìn lại không nói gì. Người đàn ông nói:

- Xin chia buồn với con. Hãy để ta nhận nuôi con.

Anh không cảm xúc, trầm giọng:

- Ai vậy?

Người đàn ông cười:

- Ta tên Bạch Tử Diêu, là bạn học của mẹ con.

Anh nhìn người đó không chớp mắt. Hắn nói tiếp:

- Ta sẽ giúp con trả thù Đàm Hoàn Lãng nếu con muốn...

Đàm La Phong bất ngờ tròn xoe đôi mắt:" Trả thù?"

- Đúng vậy nếu con chịu theo ta, nghe lời ta...



Đàm La Phong trong lòng rất sợ hãi nhưng trong lòng anh cũng không kém phần căm thù Đàm Hoàn Lãng. Hắn đã bỏ rơi mẹ con anh và bây giờ hắn không hề xuất hiện trước tang lễ của mẹ anh. Ánh mắt dứt khoát của anh đã nói lên tất cả. Đàm La Phong ngẩng mặt đối diện với gương mặt đáng sợ kia:

- Tôi đồng ý. Xin ông hãy giúp tôi trả thù.

Bạch Tử Diêu nở nụ cười thích thú. Mọi chuyện đúng như hắn dự đoán. Bạch Tử Diêu - con người hắn không hề đơn giản. Hắn có chỗ đứng vô cùng lớn trong thế giới ngầm. Tại sao Bạch Tử Diêu lại giúp Đàm La Phong? Chuyện này anh không hề bận tâm đến. Anh chấp nhận đi theo hắn vì trả thù và từ hôm đó anh đổi tên mang họ mẹ.

Bạch Tử Diêu đưa anh về ngôi biệt thự kiểu lâu đài Anh nguy nga, tráng lệ cách xa rất nhiều thành phố anh sống. Bạch Tử Diêu cũng nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ như anh. Anh là người thứ tư. Bước chân vào biệt thự, mấy người hầu cung kính cúi chào. Và ba thiếu niên khoảng mười một, mười hai trong trang phục sang trọng, bước ra lễ phép chào hắn:

- Mừng cha trở về, cha nuôi.

Trong lòng anh có chút ngạc nhiên. Bạch Tử Diêu lên tiếng:

- Chào các con.

Nói xong, nhẹ nhàng đẩy lưng anh về phía ba người thiếu niên kia:

- Đây là Duẫn La Phong. ŧıểυ Phong nhỏ tuổi hơn các con phải coi nó như em của các con đó!

Cả ba cùng đáp: "Rõ, thưa cha!"

Duẫn La Phong bắt đầu cuộc sống mới ở đây. Anh hằng ngày phải trải qua những cuộc huấn luyện vô cùng gian khổ: tập bắn súng, đánh nhau, làm lãnh đa͙σ,...vì trả thù, anh đã luôn cố gắng. Anh biết tài sản của Bạch Tử Diêu không thể đếm được hết. Hắn cũng đem về thêm ba đứa trẻ nữa, hai nam và một nữ. Tất cả đều phải tập luyện để thừa kế tài sản của hắn. Tất cả đều thành công sau mười bảy năm. Những đứa trẻ mà hắn nhận nuôi gồm: Người nam nhân lớn tuổi nhất là Lăng Diệc Tịch cai quản tài sản của hắn ở Anh; Người thứ hai là Trần Tiềm nắm giữ tài sản ở Pháp; Người thứ ba là Hoành Dạ Thiên giữ tài sản ở Italia; Duẫn La Phong nắm quyền ở Trung Quốc; Còn Triệu Hiểu Vũ và Triệu Hiểu Linh là hai anh em ruột cùng nhau nắm giữ địa vị ở Nga; Cậu thiếu niên nhỏ tuổi nhất là Mạc Đình Mẫn là ông chủ Mafia Mỹ. Tuy nhiên những thứ mà bảy người họ nắm giữ hoàn toàn chỉ chiếm 1/5 tổng số tài sản của Bạch Tử Diêu mà thôi. Vào một tương lai không xa, một ngày nào đó cuộc chiến tranh giành tài sản giữa bảy người họ sẽ diễn ra theo mệnh lệnh của Bạch Tử Diêu...

Về Duẫn La Phong, sau mười bảy năm anh trở thành tổng tài công ty Hoàn Liệc và là ông trùm Mafia Trung Quốc trong thế giới ngầm. Ngày đó khi anh thừa kế công ty, tin tức này đã lọt đến tai Đàm Hoàn Lãng một cách nhanh chóng. Anh đã làm cho công ty của hắn phá sản. Hắn tay trắng và Duẫn La Phong trở thành chủ nợ của hắn.



Buổi sáng sắc trời đẹp đẽ. Trong ngôi nhà khá giả của Đàm Hoàn Lãng, chính hắn cùng tình nhân đang thu dọn đồ đạc để chạy trốn. Hắn đã có con với ả tình nhân là Đàm Liễm. Đàm Hoàn Lãng trong lòng cảm thấy áy náy với đứa con của hắn với ả tình nhân. Hắn lo lắng nói:

- ŧıểυ Liễm, cha xin lỗi, công ty cha phá sản rồi. Chúng ta phải chạy trốn thôi. Con có giận cha không?

Đàm Liễm lúc đó mười bảy tuổi. Cậu nghe xong, nhẹ nhàng nói:

- Không sao đâu, chúng ta có thể làm lại từ đầu.

Hắn và tình nhân nghe vậy rất yên tâm. Ba người họ nhanh chóng lên xe bỏ chạy.

Cùng thời điểm đó, Duẫn La Phong ngồi thoải mái trong căn phòng tổng tài nhận cuộc gọi từ thủ hạ của anh:

- Xin lão đại thứ tội. Chúng tôi đến muộn, bọn chúng đã rời khỏi rồi. Nhưng chúng tôi vẫn có thể tìm được vị trí của chúng...

Tâm trạng anh thích thú nở ra nụ cười trên môi:

- Không sao đâu. Cứ dò tin tức của chúng đi rồi ngày mai bắt đầu đuổi theo. Ngày hôm nay cứ để chúng vui vẻ bên nhau trước khi lìa đời đi...

- Rõ!

Cúp máy, Duẫn La Phong đứng dậy đi về phía cửa sổ. Con ngươi đen láy, tinh tế nhìn về phía tòa nhà mà Đàm Hoàn Lãng đã rời khỏi. Trong lòng anh vừa đau buồn vừa căm hận. Giọng anh lạnh lùng vang lên:

- Ông lúc nào cũng vậy. Cứ chạy đi, tôi sẽ truy tìm đến cùng, ông sẽ phải hối hận khi bỏ rơi tôi và mẹ. Ả tình nhân và cả thằng nhãi đó nữa...đừng hòng sống yên qua ngày hôm nay!

1408 từ
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc