Warning: Vẫn là tiết mục cảnh báo mặc dù hong biết có tác dụng không:'>:'>. Nói chung là chương này có yếu tố gây mất máu hơi hơi nặng tý xíu xiu mọi người vẫn là nên căn nhắc trước khi đọc nha. (Mọi người thương bé chịu thương chịu khó đừng thả bc bé nha hiu hiu.) Là chương H nhưng đáng yêu lắm á hihi. Cảm ơn các tình yêu <3
***********
Hoà An vẫn chưa ý thức được sự bất thường từ Tuấn Khải liền ngoan ngoãn đi theo. Kết cục là sân khấu ở đâu không thấy chỉ thấy một phát bị đẩy xuống giường. Áo cũng lập tức bị cởi ra dưới ánh đèn lờ mờ từng mảng đỏ từ từ xuất hiện trên tới dưới.
"Em đi học ở đâu được cái đức hạnh này chứ." Tuấn Khải đè Hoà An xuống giận dữ.
"Anh muốn xem một tý không? Em lúc đi học cũng nằm trong đội văn nghệ đấy haha." Hoà An giờ đã say tối tâm mặt mũi liên tục nói những câu ngứa đòn.
"Được, để coi em làm ra được gì!" Tuấn Khải nghiêng người tránh một bên rồi đỡ Hoà An dậy. Tuỳ tiện bật một bài nhạc giai điệu mạnh.
Hoà An vừa nghe tiếng nhạc liền phản ứng. Đứng phắt dậy cũng không thèm mở mắt to ra mà bắt đầu di chuyển luôn. Nhưng nhảy lại không nhảy cho ra hồn chỉ uốn lượn như một con mèo chơi đồ chơi. Chọc Tuấn Khải phải bật cười vì...đáng yêu.
Đột nhiên đang say mê trong giai điệu của mình Hoà An liền nhảy lên người Tuấn Khải. Vẻ mặt nham hiểm nói nhỏ vào tai anh ta.
"Em đã nhìn thấy rồi.” Hòa An ra vẻ thần bí.
"Em nhìn thấy gì?" Tuấn Khải thắc mắc.
"Nhìn thấy những thứ anh mua để trong tủ." Hoà An liền đổi giọng nói nhỏ hơn giống như đang đi mách lẻo.
"Vậy thì sao?" Tuấn Khải kéo mặt Hoà An về cười gian manh.
"Sao anh lại hỏi em. Em phải hỏi anh mới đúng. Sau hôm đó anh còn không chịu chạm vào thằng em của em!" Hoà An vừa nói vừa lấy tay Tuấn Khải bỏ vào giữa hai chân của mình.
Tuấn Khải bị dáng vẻ ngốc nghếch này làm cho không nhịn cười nổi. "Em gấp gáp vậy sao?"
"Phan Tuấn Khải anh đừng tưởng anh muốn gì sẽ được đó. Bây giờ em nói không cho liền không cho!" Nói xong liền kéo tay Tuấn Khải ra. Một mặt đầy dỗi hờn đứng dậy. Tuy nhiên chưa kịp lấy được thăng bằng liền bị Tuấn Khải kéo ngược lại.
Tuấn Khải tự cảm thấy bất lực. "Anh cũng làm cho em, xoay sang đây."
Hoà An đột nhiên đỏ mặt. Nhưng cũng làm theo. Cả hai một trên một dưới nóng hổi trong miệng đối phương. Ướt át và sung sướиɠ. Hoà An bị làm cho run rẩy cả hai chân.
Tuấn Khải xoay người Hoà An lại đặt lại dưới thân. Ra sức cắn lấy hai điểm nhạy cảm của Hoà An. Tay bên dưới lại tiếp tục làm việc, đưa hai cậu em lại chung một chổ rồi di chuyển lên xuống.
"Nhanh lên một chút.." Hoà An vì có rượu trong mình nên bây giờ nói gì cũng không ý thức được.
Tuấn Khải một lần nữa di chuyển nhanh hơn. Cả hai sau đó đồng thanh gầm lên bên tai nhau những âm thanh thoả mãn tột đỉnh rồi cùng nhau phun trào. Hoà An bây giờ thở cũng không thở nổi.
Hoà An thì khỏi phải nói dậy cũng không dậy được. Đành để yên cho Tuấn Khải vệ sinh sạch sẽ cho mình rồi đem một người say mềm ôm thật chặt.
Hoà An trong cơn mê man hỏi. "Tại sao anh đã chuẩn bị như vậy rồi mà vẫn không làm."
Tuấn Khải tự mình đến sợ Hoà An. Đã tới mức như vậy rồi mà còn nghĩ tới chuyện này. Nhưng nghĩ Hoà An say mới dám hỏi nên cũng không nhịn được trả lời. "Anh không nỡ làm em đau."
Hoà An liền cố gắng mở mắt lớn tiếng. "Anh con mẹ nó sợ em đau mà còn đi mua nhiều như vậy. Còn mua cả dầu bôi trơn tận mấy chai?"
Tuấn Khải xoa xoa khuôn mặt giận giữ của Hoà An. "Anh tiện tay mua!"