Ngày hôm sau, giờ mão(buổi sáng từ 5-7 giờ), theo thói quen sáng sớm, Mộ Tử Thư so với Vũ Văn Quân Quyết sớm tỉnh. Mộ Tử Thư biết Vũ Văn Quân Quyết mỗi ngày giờ mão sau nửa canh giờ đều vào triều sớm. Lúc này giờ mão vừa qua khỏi hai khắc(tương đương với hiện tại là 5:30), Vũ Văn Quân Quyết nên rời giường rửa mặt chuẩn bị thượng triều.
Ngoài cửa Tác Tây chờ đã lâu, hắn thật bất ngờ đêm qua Hoàng thượng cư nhiên ở lại Khuynh Nguyệt điện. Lúc này nếu giống như bình thường, tới đánh thức Hoàng thượng lâm triều, tất nhiên sẽ đánh thức hai vị chủ tử, Tác Tây có phần bất đắc dĩ, đang do dự có hay không gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh.
“Hoàng thượng, nên vào triều sớm.”
Mộ Tử Thư ở trong giường thấp giọng kêu Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết nội lực thâm hậu, hơn nữa vốn là có thói quen cảnh giác, từ lúc Mộ Tử Thư ngồi dậy liền thức dậy. Lúc này nghe thấy Mộ Tử Thư gọi, hắn mới nhớ tới hôm qua chính mình ngủ tại Khuynh Nguyệt điện. Có phần ngoài ý muốn, hôm qua ngủ thoải mái như vậy.
Vũ Văn Quân Quyết dùng tay phải nhu nhu giữa chân mày, mở hai mắt ra, không giống như là mới tỉnh ngủ mông lung, trái lại rất thanh tỉnh. Đây là từ nhỏ đã thành thói quen, thân ở địa vị cao không cho phép có một tia mê mang. Bằng không chính là trong nháy mắt như vậy bị địch nhân thừa cơ lợi dụng.
Mộ Tử Thư thấy hắn thanh tỉnh, liền cầm quần áo của Vũ Văn Quân Quyết đến bên giường.
Vũ Văn Quân Quyết nhanh chóng thức dậy, vén chăn lên xuống giường, Mộ Tử Thư cầm quần áo cẩn thận thay hắn mặc vào.
“Sớm như vậy liền tỉnh, không ngủ nhiều một lát?”
Vũ Văn Quân Quyết vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm có phần trâm thấp, cực kỳ mị hoặc. Mộ Tử Thư trong nháy mắt có chút thất thần, lập tức bừng tỉnh: “Tử Thư có thói quen thức dậy sớm.”
Tháng năm tuy rằng ấm, nhưng là sáng sớm sương nhiều không tránh được có chút lạnh, Mộ Tử Thư lúc này còn mặc áo ngủ. Vũ Văn Quân Quyết nắm lấy tay Mộ Tử Thư thay hắn mặc quần áo, quả nhiên có chút cảm giác mát, lông mày không nhịn được mà cau lại.
“Tay lạnh như thế, quay về trên giường nằm.”
Mộ Tử Thư không nghĩ tới Vũ Văn Quân Quyết sẽ quan tâm hắn như vậy, không khỏi sửng sốt, từ nhỏ chỉ có bà vυ" hội quan tâm hắn, lúc này hắn lại không biết phản ứng như thế nào.
Vũ Văn Quân Quyết không đợi hắn nói chuyện, hướng cửa gọi Tác Tây.
Tác Tây nghe tiếng lập tức bước vào, hướng hai vị chủ tử thỉnh an. Nhanh nhẹn thay Vũ Văn Quân Quyết đem quần áo chưa chỉnh tề mặc vào. Hắn thực sự là cảm tạ Mộ Tử Thư đánh thức Vũ Văn Quân Quyết, kỳ thật Vũ Văn Quân Quyết có gián tiếp tính rời giường, nói không chừng buổi sáng nào đó đem hắn đánh thức chính là một cái đồng tử(nguyên lai là mắt dao nhỏ, bất quá ta tra như nào nó cũng không có từ hoa mĩ hơn =]]~~ nên lấy là đồng tử vại) lạnh như băng, Tác Tây chính là nếm qua không ít mắt dao nhỏ.
Mộ Tử Thư thấy Tác Tây thay Vũ Văn Quân Quyết mặc quần áo, tự giác trở về trên giường, trước đem chính mình chùm chăn ấm, chỉ mặc áo ngủ đúng là có chút lạnh.
Rửa mặt xong, Vũ Văn Quân Quyết mang theo Tác Tây ly khai Khuynh Nguyệt điện, trước khi ra cửa như là nghĩ tới điều gì liền trở về, ở mép giường Mộ Tử Thư ngồi xuống.
“Hôm nay chuẩn bị làm cái gì?” Vũ Văn Quân Quyết hỏi, đưa tay cầm chăn trên người Mộ Tử Thư dịch hảo.
Mộ Tử Thư có phần thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, nói chung là tâm trạng thấp thỏm không yên í), cũng có chút không biết làm sao, nhưng là không phủ nhận loại cảm giác này thật tốt lắm, hắn thực thích, chính là hắn cũng biết, hắn không thể tham luyến.
“Giống như mọi ngày, xem sách thôi.”
Vũ Văn Quân Quyết từ chối cho ý kiến, hiểu rõ gật đầu. “Có thể ngủ liền ngủ nhiều một chút, ngủ không được đi ngự hoa viên dạo một chút cũng tốt(nguyên văn là shoping=]]~).”
Mộ Tử Thư thản nhiên gật đầu, hắn cũng không nghĩ ra khỏi Khuynh Nguyệt điện. Hắn ở hoàng cung có thể nói là không có chỗ nương tựa, nghĩ muốn hảo hảo sinh tồn cũng chỉ có an phận. Mục đích đến của các cung phi ngày hôm qua, hắn cũng thấy rõ. Một số địch nhân hắn dù không chọc tới cũng sẽ tự động tìm tới cửa. Mà việc hắn có thể làm chính là tận lực ít đi ra ngoài, có thể giảm bớt khả năng trực tiếp giằng co cùng các nàng.
Đối với việc hàng đêm chiêu hạnh của Vũ Văn Quân Quyết, giống như hắn nói, hắn không có khả năng đuổi Hoàng thượng đi, mà trên thực tế hắn cũng không nghĩ muốn đuổi Vũ Văn Quân Quyết đi. Ở trong hoàng cung, trừ bỏ bên người bốn cung nữ thị vệ, người hắn quen thuộc cũng chỉ có Vũ Văn Quân Quyết, hắn cũng không nghĩ muốn đẩy ra cái cảm giác quen thuộc sâu sắc, cho dù chỉ là như tối hôm qua cùng nhau ăn một bữa cơm với hắn mà nói cũng là cực kỳ quý trọng.
Sắp đến giờ lâm triều, Vũ Văn Quân Quyết cùng Tác Tây hướng về phía triều đình đi đến, trên đường khóe miệng khó được có chút cong lên. Tác Tây âm thầm lấy làm kỳ lạ, Hoàng thượng mỗi lần đi vào triều sớm trên đường đều là phụng phịu, hôm nay chẳng nhẽ có chuyện tốt?
“Tác Tây, ngươi có từng vì trẫm dịch chăn?”
Tác Tây đầu suy nghĩ một lát mới đáp: “Hồi Hoàng thượng, ŧıểυ nhân cũng không.”
Hắn nào dám a, ai dám thay Hoàng thượng dịch chăn a! Chính là Hoàng thượng khi còn bé đã khá độc lập. Ngay cả người tối thân mật như Vương gia cũng không đối Hoàng thượng làm ra loại chuyện chiếu cố như hài tử đi!
“Nga, cái loại cảm giác đó thật đúng là tuyệt vời.”
Vũ Văn Quân Quyết suy nghĩ Mộ Tử Thư đêm qua vì hắn đắp chăn cùng vừa rồi chính mình đích thân thay hắn dịch chăn, nhếch môi cảm thán.
Tác Tây hóa đá tại chỗ, khóe mắt không ngừng co giật. Hoàng thượng…chẳng nhẽ là hy vọng ta ban đêm thay hắn áp áp góc chăn? Tác Tây tưởng tượng tình cảnh thay Hoàng thượng dịch chăn, thoáng cái chính mình bị một trận rét lạnh, vội vàng đuổi theo Vũ Văn Quân Quyết. Không, nhất định là ta hiểu lầm!
Hoàng thượng đêm qua ở lại Khuynh Nguyệt điện! Tin tức này chấn động cả hậu cung, lại do có một ít phi tử ở hậu cung truyền đến tai phụ thân các nàng, bởi vậy cũng chấn động không ít đại thần. Có nữ nhi ở phía sau cung, đại thần cũng âm thầm vì nữ nhi bày mưu tính kế, người không có nữ nhi trong cung liền vội vàng dâng lễ, nịnh bợ Mộ Thượng Thành. Mộ Thượng Thành mặt mày hồng hào, âm thầm vui mừng, nhi tử phế vật kia cũng có chút tác dụng.
Không giống như Mộ phủ đông như trẩy hội cùng hậu cung phi tần sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Khuynh Nguyệt điện chính là như thường ngày an tĩnh yên bình.
Mộ Tử Thư cùng Hỏi Mai tới tàng thư viện mượn sách dạy cờ vây xem, ngẫu nhiên chơi thử cờ vây, sau dần dần lại hiểu thấu đáo sách cờ vây.
Hắn không có chơi cờ vây, khi còn nhỏ, bà vυ" cũng mua một quyển sách cờ vây cũ cho hắn, nhưng không đầy đủ, thiếu mấy trang, cũng không giống ở trong cung, quyển sách này viết rất tinh tế nhưng vẫn là khơi dậy hắn đối với cờ vây có điểm hứng thú. Hiện giờ chính là hắn có thể hảo hảo cân nhắc một phen.
Hỏi Lan Hỏi Mai một bên nhìn thấy công tử im lặng, trong lòng vừa vui mừng lại lo lắng. Vui mừng chính là công tử tiến cung đã có một khoảng thời gian, nhưng cũng an nhàn bình thản, không giống với những nương nương khác như vậy mỗi ngày chỉ biết tính toán kẻ khác; lo lắng cũng là công tử quá mức bình an, ở trong hậu cung không có tâm cơ làm sao sống nổi?
“Công tử, ngài không suy nghĩ đối sách sao?” Hỏi Lan nhìn Mộ Tử Thư nhẹ giọng hỏi.
Hỏi Mai tuy là cảm thấy được Hỏi Lan hỏi quá mức mạo muội, nhưng nàng cũng thật là lo lắng cho công tử, liền ở một bên không nói chen vào.
Mộ Tử Thư để quyển sách trên tay xuống có phần khó hiểu nhìn Hỏi Lan, “Cái gì đối sách?”
“Công tử, thứ cho Hỏi Lan nói thẳng, hôm qua hoàng hậu đem theo nhiều tần phi như vậy đến trước Khuynh Nguyệt điện, người sáng suốt cũng nhìn ra được các nàng đối công tử được sủng ái có điểm bất mãn. Đêm qua Hoàng thượng lại tá túc Khuynh Nguyệt điện, hậu cung nhất định sẽ nghĩ cách ứng phó công tử. Công tử vẫn là kịp thời nghĩ đối sách, các phi tần trong hậu cung cũng không dễ chọc.”
Mộ Tử Thư không trả lời, chỉ thấy Hỏi Lan giống như đang suy tư.
Hỏi Mai liền vội vàng tiến lên nói: “Công tử không nên trách Hỏi Lan, chúng nô tì thật sự lo lắng cho công tử.”
Mộ Tử Thư không trách các nàng, liên tiếp mấy ngày nay, hắn cũng nhìn thấu mấy người cung nữ, thị vệ đối hắn là thật tâm đối đãi, hắn cũng biết hậu cung bất hảo.
Nhìn ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, Mộ Tử Thư chậm dãi nói: “Cái gì được sủng ái hay không được sủng ái bất quá chỉ bằng một câu nói của Hoàng thượng, ta ở chỗ này không nơi nương tựa, nếu thật là được Hoàng thượng sủng ái cũng được, nếu không phải, có nghĩ nhiều đối sách đi chăng nữa cũng phòng không được suốt cả đời. Bất quá đều là mệnh.”
Nói xong, Mộ Tử Thư cười khổ một cái. Bây giờ suy nghĩ một chút, cho dù có thật sự mang thai hài tử, hắn lại có năng lực gì bảo trụ được đứa bé này chứ?
Nghe Mộ Tử Thư nói như vậy, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng lâm vào trầm tư, công tử nói không sai, thực ra tất cả bất quá chỉ cần một câu nói của Hoàng thượng, nhưng các nàng đều biết, Hoàng thượng từ trước đến nay mặc kệ hậu cung tranh giành đấu đá. Đến nay, xem ra thật là đối với công tử có điểm bất đồng, nhưng ai biết phần bất đồng này có thể duy trì được bao lâu?
“Công tử, lời nói không sai, nhưng công tử vẫn phải suy nghĩ. Công tử là phi, các tần phi khác đều không sợ, chỉ là hoàng hậu cùng Văn quý phi phẩm cấp so với ngài cao hơn, nhất định phải thật cẩn thận.”
Mộ Tử Thư hiểu rõ các nàng lo lắng cho hắn, đối với các nàng nhoẻn miệng cười: “Hảo, ta sẽ cẩn thận.”
Thấy Mộ Tử Thư lại cầm sách cờ vây lên xem, Hỏi Lan Hỏi Mai đi ra ngoài cửa trông coi, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Hỏi Mai, ngươi xem công tử tiến cung cũng gần một tháng, Hoàng thượng cũng thường xuyên sủng hạnh công tử, vì sao công tử vẫn chưa hoài thượng?”
“Ngươi cho công tử hoài thượng long thai liền an toàn? Hậu cung đến nay không có một vị hoàng tử công chúa, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng là vì cái gì? Công tử trời sinh tính tình ôn thuận, nếu là thực sự hoài thượng, cũng không phải là chuyện tốt.”
“Ngươi nói cũng đúng, cũng không biết Hoàng thượng nghĩ như thế nào, nếu là Hoàng thượng thực sự yêu quý công tử thì tốt rồi.”
“Ý tứ của Hoàng thượng chúng ta không thể tự tiện đoán? Không nên rước họa vào thân!”
Hỏi Lan nhìn chung quanh tự giác im lặng.
Trong hậu cung, mỗi vị phi tần tiến cung sau một tháng đều được một ngày về thăm nhà, chính là thượng cùng với người vợ về thăm viếng không sai biệt lắm. Về sau cung phi liền không có cơ hội ra khỏi cung, trừ bỏ nhà có tang hay có đại hỉ sự.
Mộ Tử Thư tiến cung đã có chút thời gian, qua năm ngày nữa chính là ngày hắn được trở về nhà thăm gia đình. Đoán được điều này, trong hậu cung cũng ngấm ngầm toan tính thủ đoạn mưu mô đủ kiểu.
Buổi tối, Vũ Văn Quân Quyết lại đi Khuynh Nguyệt điện dùng bữa, vì không có nói trước cho Mộ Tử Thư cho nên trên bàn ăn vẫn là ba món ăn đơn giản cùng một bát canh. Bất quá Mộ Tử Thư cũng thật nghe lời, hôm nay không còn là tố thang(loại canh chay, không có thịt í, kiểu như canh rau củ gì đấy) mà là canh gà bổ dưỡng thơm ngon.
Bình thường Vũ Văn Quân Quyết một mình dùng bữa đều là một bàn sơn hào hải vị, hiện tại ăn cùng một người, thức ăn đơn giản nhưng đều cảm thấy so với sơn hào hải vị kia ngon hơn rất nhiều. Vũ Văn Quân Quyết trong lòng thầm kinh ngạc, loại cảm giác này hắn thực thích.
Bên cạnh Tác Tây nhìn Vũ Văn Quân Quyết ăn đến thực vừa lòng, nghĩ về sau có phải hay không cũng nên cấp Hoàng thượng chuẩn bị ba món ăn một món canh?
Mộ Tử Thư ăn vô cùng tốt, mặc dù không bằng Vũ Văn Quân Quyết trời sinh tao nhã, ngược lại đúng là thái độ thong dong nhã nhặn, cũng không có bởi vì mình cùng Hoàng thượng ngồi cùng bàn mà biểu hiện câu nệ.
“Mấy ngày nữa là đến ngày ngươi quay về Mộ phủ thăm người thân, Tử Thư có suy nghĩ gì hay không?”
Vũ Văn Quân Quyết sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì biết thân thế cùng cảnh ngộ của Mộ Tử Thư, có thể cũng không hi vọng trở về Mộ phủ.
Mộ Tử Thư cũng thực sửng sốt một chút, hắn cũng không biết có nên về thăm người thân hay không. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ muốn bước vào Mộ phủ thêm một lần nào nữa, những người ở đó đối với chính mình chẳng qua là người xa lạ mà thôi. Nhưng nếu đó là quy củ ở trong cung thì hắn cũng không nên làm trái, huống hồ lần này trở về cũng có thể nhìn đến bà vυ".
“Tử Thư có thể mang vài thứ trở về không?” Hắn nhớ rõ thời điểm tiến cung có ban cho hai tương châu báu, bà vυ" ở Mộ phủ sống cũng không được tốt. Chi bằng lần này trở về mang chút châu báu cho nàng, cuộc sống lúc về già cũng không cần lo nghĩ.
Mộ Tử Thư nguyện ý trở về Mộ phủ khiến Vũ Văn Quân Quyết có chút ngoài ý muốn, thế nhưng nghĩ lại một chút tính tình của Mộ Tử Thư liền đoán được hơn phân nửa.
“Có thể. Trẫm hôm đó cũng không có việc gì, dự định ra cung tại hoàng thành đi dạo một ngày, Tử Thư nếu không muốn ở tại Mộ phủ lâu, xong xuôi mọi chuyện liền cùng trẫm đi dạo hoàng thành.”
Mộ Tử Thư đang ăn cơm có chút ngây người, hắn không biết Vũ Văn Quân Quyết lựa chọn ngày ấy ra cung là có tâm hay vô tình, nhưng trong lòng thực ấm áp cùng vui vẻ, lại có cảm giác được quan tâm.
“Vâng, tạ ơn Hoàng thượng.”
Mộ Tử Thư sau khi tắm xong vào phòng liền thấy Vũ Văn Quân Quyết mặc áo ngủ ngồi ở bên ngoài phòng hứng thú nhìn bàn cờ vây. Trên bàn cờ những quần cơ đen, trắng đều có, đó là hai bên quân cờ đen, cờ trắng mà Mộ Tử Thư nghiên cứu đặt lên.
“Đây là một người hạ?”
Mộ Tử Thư có phần lúng túng “Vâng, Tử Thư mấy ngày nay xem sách cờ vây, mới nhập môn, tùy ý hạ.”
Vũ Văn Quân Quyết ngoắc ngoắc khóe môi “Tự công tự thủ cũng không dễ dàng, thời gian còn sớm, trẫm cùng ngươi chơi nốt.”
Có người cùng chơi Mộ Tử Thư tự nhiên cao hứng, cũng không từ chối, đối diện với Vũ Văn Quân Quyết cười cười ngồi xuống. Mộ Tử Thư cầm cờ trắng, Vũ Văn Quân Quyết cầm cờ đen, tại bàn cờ bắt đầu chơi.
Hai người đều không phải là tâm phù khí táo(tính khí bộp chộp, nóng nảy), phong thái ung dung, bày mưu tính kế để đi quân cờ của mình. Nhưng là Vũ Văn Quân Quyết dù sao cũng là cao thủ, chưa tới nửa canh giờ Mộ Tử Thư liền thua.
Mộ Tử Thư thầm than Vũ Văn Quân Quyết kì tài cao siêu(có tài đánh cờ), lần đầu tiên có người cùng chơi cờ, trong lòng vẫn nghĩ muốn chơi một lần nữa. Nhưng là thấy bên ngoài sắc trời đã muộn, ngày mai Vũ Văn Quân Quyết còn phải vào triều sớm, đành phải từ bỏ.
“Nếu thích, lần sau tái cùng ngươi hạ.”
Vũ Văn Quân Quyết cười đem hắn kéo vào trong lồng ngực đi vào trong phòng nằm lên giường.
Mộ Tử Thư gật gật đầu, cười nói: “Hảo.”
Vũ Văn Quân Quyết phát hiện chính mình càng ngày càng thích cùng Mộ Tử Thư ở chung một chỗ, người này tính tình ôn nhuận, dịu dàng, ít nói. Cùng hắn một chỗ đúng là thoải mái, không khí chung quanh cũng dễ dàng trở nên ấm áp.
Cởi xuống áo ngủ của Mộ Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết tay khẽ vuốt ve bụng dưới của Mộ Tử Thư, trêu đùa nói: “Nơi này có thể có hoàng nhi đi?”
Mộ Tử Thư trên mặt ửng đỏ, không biết nên đáp lại như thế nào, cơ thể bởi vì Vũ Văn Quân Quyết an ủi sờ tới sờ lui nhạy cảm đứng lên, hô hấp thoáng chốc cũng thăng lên theo tay Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ hôn lên môi Mộ Tử Thư, một tấc một tấc mà hôn, chọc cho Mộ Tử Thư thở gấp liên tục.