Sau giờ ngọ hôm đó, Vũ Văn Quân Quyết liền tới Ngự thư phòng sử lý chính sự, mặc dù Tử Thư cùng tên nam sủng nhiều chuyện kia ở chung một chỗ khiến cho hắn không thích, nhưng nếu nghĩ đến Tử Thư ở một mình buồn chán, giữ lại tên kia phụng bồi giải buồn cũng tốt.
Hoàng thượng không có ở đây, Lưu Lộng ở Khuynh Nguyệt Điện cũng tự do tự tại rất nhiều, ngay cả tư thế cũng thay đổi vô cùng tùy ý.
“Tử Thư ngươi vừa nãy có nghe hay không?”
Mộ Tử Thư đang cầm trà trong tay, kỳ quái nhìn hắn, “Nghe được cái gì?”
“Vừa rồi Hoàng thượng không phải nói hậu cung nhiều ngươi cũng không phải là chuyện gì tốt sao? Ngươi nói hắn có ý gì, hắn có phải hay không vì ngươi mà giải tán hậu cung a?”
Mộ Tử Thư sửng sốt, tay đang cầm chén trà nắm chặt, thật ra thì nghe được lời của Vũ Văn Quân Quyết nói nháy mắt trong thời điểm đó hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm nay có thể có được tim của hắn thì đã đủ may mắn rồi, nếu nói Nhược thủy tam thiên, chích chủ nhất biểu ẩm (có thể xem lại chương 11 =]]~~) cũng không hơn gì cái này, huống chi giải tán hậu cung không phải là chuyện dễ, hắn có thể làm bạn đã là đủ rồi, cũng không hy vọng chuyện xa vời kia.
“Hoàng thượng có suy tính của Hoàng thượng đi.”
Lưu Lộng hừ một tiếng, không vừa ý nhìn Mộ Tử Thư, “khẩu thị tâm phi, bây giờ Hoàng thượng đi rồi, không phải gọi Quyết nghe đến rất thân thiết sao?”
Mộ Tử Thư bất đắc dĩ uống xong ngụm trà, cũng không cùng hắn so đo mà nói sang chuyện khác: “Chuyện vu thuật đã được giải quyết, ngươi sẽ rời Hoàng cung sao?”
“Ân, Hoàng thượng không phải đáp ứng sao, ta ra cung sau này sẽ cùng hắn đi Miêu Cương.”
Mộ Tử Thư khẽ vuốt cằm, trong lòng cũng không muốn, ở trong cung khó có được một người nói chuyện, mới làm quen không được bao lâu lại ly biệt rồi.
Lưu Lộng nhìn dáng vẻ cám khái của Mộ Tử Thư, thở dài, vỗ vai hắn cười nói: “Ta biết ngươi không bỏ ta được, sau này ngươi cùng Hoàng thượng qua Miêu Cương chơi có thể tới tìm ta, chúng ta có thể thường xuyên dùng bồ câu đưa tin a.”
Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, vuốt cằm nói: “Hảo, vậy ngươi ở bên ngoài cẩn thận.”
Lưu Lộng bĩu môi: “Ta có thể có chuyện gì, ngươi mới phải cẩn thận đây, ngươi mặc dù bây giờ được Hoàng thượng chấp nhận, nhưng cũng không thể nói nó an toàn, ngược lại người hậu cung ngắm vào ngươi sẽ nhiều hơn. Ta sớm nói với ngươi, trong hậu cung này ngươi có thể không đọc, nhưng ngươi không thể không ngoan, nên xuất thủ liền xuất thủ, nên lợi dụng liền lợi dụng, Hoàng thượng không phải đang sủng ái ngươi sao? Kia khổ nhục kế gì mà có thể dùng đã dạy….”
Lưu Lộng lại bắt đầu nói những lời nói sâu xa giáo dục Mộ Tử Thư, Mộ Tử Thư bất đắc dĩ vừa uống trà vừa yên lặng nghe, thẳng đến khi nghe muốn buồn ngủ.
Vào đêm sau, Vũ Văn Quân Quyết chiếu cố Mộ Tử Thư nằm trên giường, mình nhưng lại không có ý cởi áo ra đi lên giường ngủ.
Mộ Tử Thư nằm trên giường ngẩn người, nhớ hắn nhất định là có chuyện phải làm.
“Quyết, ngươi muốn đi đâu?”
Vũ Văn Quân Quyết thay hắn đắp kín chăn, hôn lên trán hắn, nói: “Đi một chuyến tới Toàn Lộ Điện.”
Mộ Tử Thư mơ hồ, đã trễ thế này đến Toàn Lộ Điện làm cái gì, hai người sau khi đồng ý dường như trở nên quan tâm hơn, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn khẽ mỉm cười, chiwa từng có nhiều lời hỏi thăm.
Vũ Văn Quân Quyết há có thể không nhìn ra tâm tư hắn, sờ sợi tóc trên trán hắn, cười nói: “Sẽ trở lại, ngươi trước ngủ đi.”
Mộ Tử Thư lúc này trong lòng mới yên tâm, nhắm mắt ngủ.
Thời điểm Vũ Văn Quân Quyết cùng Tác Tây đến Toàn Lộ Điện, Toàn phi đã chuẩn bị đi ngủ rồi, thấy Hoàng thượng chợt tới đây có chút khó hiểu, vội vàng dậy thỉnh an.
Vũ Văn Quân Quyết khó có được dịu dàng cười, tự mình đỡ Toàn phi dậy, cùng nhau ngồi vào mép giường: “Ái phi không cần đa lễ, đêm lạnh cẩn thận nhiễm lạnh, ái phi trước đây không lâu mới sinh non, nên chú ý tới thân thể của mình.”
Toàn phi rất hiếm khi thấy Hoàng thượng dịu dàng như vậy, lại nghe nói tới chuyện sinh non, một bộ dáng chim nhỏ nép vào người tựa sát vào trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Đều do nô tì không cẩn thận, mới làm hại tới hại từ chưa có xuất thế liền….”
“Ái phi không cần buồn, trẫn không có ý trách cứ, ngược lại ái phi lại là công chúa nước Mặc Kỳ, ở nơi của trẫm lại bị những thứ này ủy khuất trẫm mới gọi là áy náy.”
Toàn phi lắc đầu, thân thiết nói: “Hoàng thượng không cần như thế, đều là nô tì cam tâm tình nguyện.”
“Ái phi nếu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi”, Vũ Văn Quân Quyết câu môi, nắm tay Toàn phi nhìn một chút nói: “Ái phi tay hảo mềm, nếu nói trên tay không có vết chai của binh khí, ái phi dùng là binh khí gì?”
Đối với Vũ Văn Quân Quyết chợt dời đề tài hỏi như thế, Toàn phi có chút không hiểu, “Nô tì không cần binh khí.”
“Phải không, nhưng theo trẫm biết, Băng tằm ti ngàn năm cũng coi là một loại binh khí.”
Toàn phi trong lòng chợt giật mình, nàng có băng tằm ti ngàn năm nhưng nàng chưa bao giờ sử dụng trước mặt người khác, cũng chỉ có lần lợi dụng băng tằm ti khống chế Mộ Tử Thư đánh Hoàng hậu, chẳng lẽ Hoàng thượng biết cái gì?
Vũ Văn Quân Quyết thấy nàng không đáp cũng không tức giận, sau đó lại cười nói: “Ái phi là công chúa nước Mặc Kỳ, nghĩ cũng là vô cùng hiểu đa͙σ lý, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lý nên có chừng mừng mới phải.”
Vẻ mặt điềm đa͙σ đáng yêu của Toàn phi vừa rồi đã có chút cứng ngắc, nàng còn cho là Hoàng thượng tới đây để an ủi nàng chuyện sinh non, không nghĩ tới thật ra là để cảnh cáo!
“Hoàng thượng này là ý gì? Nô tỳ vừa mới trải qua chuyện đau lòng, mặc dù tâm tình kích động chạy tới Khuynh Nguyệt Điện gây chuyện, nhưng mấy ngày nay cũng tuân theo Hoàng thượng ở tại nơi này không đi ra ngoài, Hoàng thượng đang hiểu lầm nô tỳ cái gì sao?”
Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu nhìn Toàn phi nói: “Ái phi thông minh như vậy dĩ nhiên là hiểu trẫm đang nói chuyện gì, đám phi tần kia vì nể mặt ái phi nên trẫm tạm thời không xử lý, ba ngày sau ái phi liền cùng các nàng đến nghe trẫm trả lời chắc chắn được chứ?”
Toàn phi nghiêm mặt, không biết trả lời như thế nào, thì ra Hoàng thượng biết những phi tần kia đều là nàng an bài.
“Nô tỳ chỉ muốn sớm mang chuyện vu thuật hại người ra công lý, xin Hoàng thượng thông cảm cho nô tỳ tâm tình mất đi hài tử.”
Vũ Văn Quân Quyết cười cười nhìn Toàn phi, giống như thông cảm nói: “Trẫm đương nhiên đau lòng, vì vậy sẽ để cho ái phi cùng mọi người tìm ra người dùng vu thuật, giải quyết xong nguyện vọng của ái phi.”
Nghe được Hoàng thượng nói ‘Hài tử của ái phi chẳng lẽ không phải là của trẫm sao?’, Toàn phi trong lòng giật mình, còn tưởng Hoàng thượng biết cái gì, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi, cứng ngắc cười nói: “Tạ ơn Hoàng thượng thành toàn.”
“Ái phi là công chúa Mặc Kỳ, cũng coi như là khách quý của trẫm, trẫm dĩ nhiên phải chiếu cố, ái phi cũng tự biết bản thân mình, nếu phạm vào tội gì bị đuổi về Mặc Kỳ, ai là người mất thể diện đây?”
Toàn phi nhìn dáng vẻ tươi cười của Vũ Văn Quân Quyết, da đầu một trận tê dại, giống như chuyện gì cũng bị hắn xem thấu, cứng ngắc cười, khéo léo nói: “Hoàng thượng nói đúng, nô tỳ hiểu.”
Mục đích đã rõ, Vũ Văn Quân Quyết cũng không muốn nán lại, câu môi nói: “Canh giờ không còn sớm, ái phi sớm đi ngủ đi, trẫm không quấy rầy.”
“Cung tiễn Hoàng thượng.”
Hoàng thượng vừa đi, Toàn phi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần sắc cũng trở lên sắc bén, nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết rời đi, thầm nghĩ: hài tử của ta mất, Hoàng thượng thật sự đau lòng sao? Hoàng thượng biết nhiều như vậy, có biết ngươi giờ đây mong đợi hài tử nhưng lại không thể nào xuất thế?
Trong Khuynh Nguyệt Điện, bản thân Mộ Tử Thư từ sau khi Vũ Văn Quân Quyết đi liền không ngủ được, vẫn mở mắt chờ hắn, đợi đã lâu không thấy trở lại, trong lòng không khỏi bất an, hiện tại nằm ở trên giường chờ thật khó chịu, liền xuống giường khoác thêm áo muốn đi ra ngoài nhìn.
Vậy mà vừa định mở cửa, cửa liền bị đẩy ra, người đi vào đúng là người mình tâm tâm niệm niệm.
Vũ Văn Quân Quyết thấy thân thể đơn bạc khoác lên tấm áo choàng, mặt lập tức sa sầm, ôm ngang người lên đưa về giường kéo chăn lên đắp kín.
“Đã trễ thế này ngươi xuống giường làm cái gì? Hôm nay lạnh như vậy, ngươi không biết thâ thể mình yếu sao?”
Nghe Vũ Văn Quân Quyết tức giận quát lớn, Mộ Tử Thư cũng không tức giận, tựa vào trong ngực hắn, trong lòng có chút an tâm.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn không nói lời nào, cũng không tức giận được, vỗ vỗ người trong ngực, hạ thanh âm nói: “Tại sao chưa ngủ?”
Mặc dù chờ hắn mới không ngủ được, nhưng Mộ Tử Thư chỉ nói: “Buổi sáng ngủ nhiều, không ngủ được.”
Vũ Văn Quân Quyết sao có thể không biết tâm tư hắn, cũng không nói ra, khẽ cười nói: “Không ngủ được, vậy không bằng chia sẻ một bí mật nhỏ cùng ta, thế nào?”
Mộ Tử Thư sửng sốt, ngẩng đầu liếc hắn, thấy hắn không tức giận mới hỏi: “Quyết muốn biết cái gì?”
“Thời gian có hạn, tối nay trước nói về cái tên nam sủng nhiều chuyện kia, như thế nào?”
Mộ Tử Thư cười khúc khích, thời gian có hạn? Xem ra Quyết khẳng định hắn có rất nhiều chuyện không nói cho hắn biết rồi. Thấy hắn không tức giận, Mộ Tử Thư cũng không nên giấu giếm nữa.
“Ta nói, ngươi không được tức giận.”
Vũ Văn Quân Quyết nhếch môi, ôm người nói: “Hảo, ta sẽ suy nghĩ.”
Mộ Tử Thư vừa cười, nói: “Lưu Lộng hắn muốn ra cung là bởi vì hắn có người yêu. Hắn không muốn hàng đêm đều đi vụng trộm, cho nên muốn ra cùng ở cùng một chỗ với người yêu.”
Nghe được bốn chữ hàng đêm vụng trộm, Vũ Văn Quân Quyết đen mặt.
“Hàng đêm vụng trộm? Có thể hàng đêm ra vào Hoàng cung mà không bị phát hiện, xem ra người yêu cũng không phải là hạng người bình thường.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, vừa vỗ tay hắn trấn an hắn không nên nổi giận, vừa nói: “Nghe Lưu Lộng nói, người yêu của hắn là cổ vương Miêu Cương, chuyện vu thuật lần này cũng bởi vì có hắn mới có thể tiến triển được. Nhìn tình cảnh của hắn, cũng không nên trách bọn họ.”
Vũ Văn Quân Quyết hừ nhẹ, “Cho nên chuyện vu thuật căn bản không phải tên nam sủng đó điều tra ra được? Còn dám tranh công với trẫm.”
Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn Vũ Văn Quân Quyết, cũng không biết hắn tại sao lại đặt trọng điểm lên chỗ này.
“Tón lại cũng có một phần công lao của bọn họ, sống trên đời cũng chỉ mong được ở cùng người mình yêu, ngươi sẽ thành toàn cho bọn họ đi.”
Vũ Văn Quân Quyết bất mãn liếc người trong ngực, mặc dù hắn đối với Lưu Lộng coi thường cung quy rất bất mãn, nhưng có thể khiến hắn biến mất khỏi tầm mắt của hắn cũng tốt, huống chi người trong ngực cũng thay bọn họ xin tha, hắn cũng nên cho chút mặt mũi.
“Ngươi a, cùng với tên nam sủng kia qua lại ít, cũng học được khoác lác rồi.”
Mộ Tử Thư biết Vũ Văn Quân Quyết không có ý trách cứ hắn, khẽ mỉm cười, an tâm dựa vào trong ngực của hắn, không phản đối coi như đáp ứng.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn cao hứng cũng không có dị nghị gì, cởi bỏ áo khoác, lên giường ôm hắn vào ngực.
“Canh giờ không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Mộ Tử Thư ứng tiếng, không lâu sau liền ngủ say ở trong ngực hắn.
Ngày thứ hai, Tác Tây đã tra ra được ai là người làm ra con búp bê vải đó, cũng đưa lão nô tới gặp Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư.
“Hoàng thượng tha mạng, não nô không biết búp bê vải này dùng để hại người, não nô thật không biết a!”
Mộ Tử Thư nhìn người quỳ trước mặt cũng nhớ tới bà vυ", không khỏi lên tiếng an ủi: “Bà vυ" không cần lo lắng, chỉ cần ngươi nói hết những thứ ngươi biết cho chúng ta, Hoàng thượng sẽ không trách tội của ngươi.”
Lão nô lúc này mới an tâm một chút, “Cám ơn công tử, cám ơn Hoàng thượng.”
Vũ Văn Quân Quyết thấy lão nô an tĩnh, mới mở miệng hỏi: “Ngươi biết búp bê vải này? Thật sự là ngươi làm?”
Lão nô gật đầu liên tục, “Hồi Hoàng thượng, lão nô mặc dù mắt có chút kém, nhưng mình làm vật này vẫn có thể nhận ra, này một đường đều là lão nô tự mình vá, tuyệt không nhận lầm.”
“Ai kêu ngươi làm?”
Lão nô chờ trong chốc lát, mới há miệng run rẩy nói: “Là Hoàng hậu nương nương.”
Vũ Văn Quân Quyết nhướn mày, “Hoàng hậu?”
Mộ Tử Thư cũng sững sờ, căn cứ vào lời nói của Lưu Lộng, vô cùng có khả năng là do Toàn phi làm búp bê vải này, vì sao là Hoàng hậu?
“Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói cấm túc ở Phượng Nghi Cung rất nhàm chán, nhớ tới khi bé chơi búp bê vải vô cùng hoài niệm, vì vậy kêu lão nô làm một con búp bê vải giải buồn, lão nô thật không biết nó dùng để hại người.”
Vũ Văn Quân Quyết cau mày phất tay, Tác Tây dẫn lão nô đi xuống.