Thu hồi ánh mắt, Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư trở về tiền thính, Lưu Lộng mất hình tượng ngồi trên ghế, nhìn thấy bọn họ trở lại ngay ngắn dọn xong ngây ngốc cười.
Vũ Văn Quân Quyết mặc kệ hắn, đỡ Mộ Tử Thư ngồi xuống ghế rồi mới ngồi ở bên cạnh hắn.
“Nói một chút, ngươi chuẩn bị tra từ đâu?”
Lưu Lộng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nhíu mày nói: “Không biết Hoàng thượng có thể đem con búp bê kia cho ta xem không?”
Vũ Văn Quân Quyết hiếm khi thấy hắn dáng vẻ nghiêm túc, liền kêu Tác Tây đem búp bê vải tới.
Lưu Lộng cẩn thận tiến lên nhìn búp bê vải, lông mày thỉnh thoảng cau lại rồi giãn ra, giống như có thể nhìn thấy cái gì đó, nhưng nửa ngày vẫn không có lời nói nào.
Vũ Văn Quân Quyết mới đầu còn kiên nhẫn uống trà chờ đợi, sau cũng không còn hăng hái, tên nam sủng nhiều chuyện kia quả nhiên không thể nào có cái bản lãnh gì, trầm giọng nói: “Có nhìn ra cái gì không?”
Lưu Lộng thẳng lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn làm bộ nghiêm túc nghiên cứu, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng chớ nóng vội, có rất nhiều đầu mối nhỏ, để Lưu Lộng xem kỹ một phen.”
Mộ Tử Thư ở bên bất đắc dĩ uống một hớp trà, Vũ Văn Quân Quyết không biết, hắn còn có thể biết sao? Lưu Lộng căn bản không hiểu cái gì, chẳng qua là có một chút vụng về, hắn căn bảng muốn mang con búp bê vải kia về cho tên Cổ vương nhìn.
Đang muốn lên tiếng giải vây cho Lưu Lộng, liền nghe được Lưu Lộng đột nhiên hỏi: “Con búp bê vải này để sau ta cẩn thận tra xét, bây giờ ta muốn biết rõ tại sao búp bê vải này lại xuất hiện trong phòng Mộ Tử Thư?”
Mặc dù nửa câu đầu Lưu Lộng khiến cho Vũ Văn Quân Quyết không hài lòng, nhưng còn nửa câu sau của hắn thành công khiến cho Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư chú ý.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn về phía Mộ Tử Thư, “Cái này ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi có để cho người nào vào trong phòng của ngươi?”
Mộ Tử Thư bây giờ cũng mới nghĩ đến vấn đề này, không khỏi sửng sốt, tẩm phòng của hắn trước nay chỉ có hắn cùng Vũ Văn Quân Quyết, thỉnh thoảng Hỏi Lan cùng Hỏi Mai cũng sẽ vào phục vụ, nhưng Hỏi Lan cùng Hỏi Mai sẽ tuyệt đối không hãm hại hắn, vậy là người nào? Chẳng nhẽ là có người khác lẻn vào?
Lưu Lộng thấy bọn họ bị cái vấn đề này hấp dẫn lực chú ý, âm thầm thở vào nhẹ nhõm, “Hôm đó Toàn phi dẫn người tới điều tra, búp bê vải kia có phải là do bọn họ chuẩn bị, sau đó làm bộ lục soát thấy ở trong phòng công tử?”
Lưu Lộng suy đoán hoàn toàn không phải không có đa͙σ lý, Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, sau đó hủy bỏ suy đoán này. Nếu Toàn phi giở trò, loại phương thức này không khỏi quá mạo hiểm, khó có thể sẽ không có người nhìn thấy, huống chi Toàn phi dầu gì cũng là công chúa Mặc Kỳ, cũng biết nhiều về tranh đấu hậu cung, không đến mức ngu xuẩn như vậy.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Lưu Lộng, “Ngươi cảm thấy là Toàn Phi?”
Lưu Lộng nghe Mộ Tử Thư nói qua kế hoạch của Toàn phi, lúc này đương nhiên chọn Toàn phi đầu tiên, “Không phải nàng còn có thể là ai?”
Không có bằng chứng còn mang theo khí lực hùng hậu, Vũ Văn Quân Quyết càng cảm thấy cái tên nam sủng nhiều chuyện kia không có bản lãnh gì, chỉ biết nói xuông.
“Toàn phi dùng vu thuật hại chết hài tử của mình?”
Lưu Lộng nghe Vũ Văn Quân Quyết nói như vậy thì trong lòng thầm bất mãn, cho là Vũ Văn Quân Quyết che chở Toàn phi, kích động nói: “Sao lại không thể? Tử Thư được ân sủng như vậy, nữ nhân kia vì tranh thủ tình cảm có cái gì không làm được, đứa bé trong bụng của nàng có phải trong bụng ngươi hay không còn chưa biết được!”
Vừa dứt lời, Vũ Văn Quân Quyết liền trầm mặt.
Lưu Lộng cũng sửng sốt, hắn vừa rồi đã nói cái gì không nên nói?
Mộ Tử Thư bị lời của Lưu Lộng dọa cho hết hồn, chuyện như vậy sao lại có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng! Ô nhục con cháu Hoàng tộc phải tội chém đầu!
Thấy sắc mặt sa sầm của Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư có phần bận tâm nhìn hắn, cẩn thận giải thích: “Quyết, Lưu Lộng trước nay nói chuyện không suy nghĩ trước sau, ngươi không cần để trong lòng.”
Lưu Lộng lặng lẽ ngồi ở một bên không dám nói lời nào nữa, mặc dù việc Mộ Tử Thư nói hắn nói chuyện không suy nghĩ có chút bất mãn.
Vũ Văn Quân Quyết sờ tay Mộ Tử Thư, liếc Lưu Lộng một cái, từ chối cho ý kiến, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, giống như căn bản không thèm để ý hài tử Toàn phi có phải là hải tử của hắn hay không.
Mộ Tử Thư thấy hắn không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút buồn, hắn cũng muốn nói cho Vũ Văn Quân Quyết biết hài tử đó không phải của hắn, nhưng hôm nay Toàn phi sinh non rồi, hết thảy đều không có ý nghĩa, cũng không có chứng cớ.
“Có thể nghĩ xem ai lẻn vào tẩm phòng ngươi?”
Mộ Tử Thư vừa rồi cũng cẩn thận suy nghĩ, nếu nói có người lẻn vào Khuynh Nguyệt Điện, đó chính là cái bóng trắng hôm đó rất khả nghi, hắn khi đó còn nghĩ mình nằm mộng, hôm nay xem ra sợ là sự thật.
“Hôm ngươi đến phủ Nguyên soái đêm đó, ta thấy được ngoài cửa có một bóng trắng lướt qua, ra cửa nhìn xem cũng không có người nào, ngươi nói có phải đêm hôm đó?”
“Khẳng định chính là ngày đó!” Lưu Lộng kích động nói: “Lúc ngươi ra cửa tra xét, cái bóng trắng đó cùng lúc vào phòng ngươi! Nhất định là như vậy!”
Vũ Văn Quân Quyết không muốn để ý đến tên nam sủng nhiều chuyện kia, cau mày nhìn Mộ Tử Thư nói: “Sao không nói?”
“Khi đó ta nghĩ là mình nằm mơ, vì vậy cũng không để trong lòng.”
Vũ Văn Quân Quyết vuốt cằm, bây giờ nhớ tới, lúc đó Tác Tây cũng đề cập qua Tử Thư nửa đêm như là nằm mơ thấy gì, đứng dậy một lần. Nói như vậy chính là khi đó có người nhân cơ hội lẻn vào phòng động tay động chân.
“Ngươi cần mấy ngày có thể tra rõ?”
Lưu Lộng vòng vo đảo mắt, ở trong lòng lặng lẽ tính một chút, nói: “Ba ngày.”
Vũ Văn Quân Quyết không thể tin được nhìn hắn, “Nếu ba ngày không tra được?”
Lưu Lộng trừng mắt, thế nào nguyện điều tra tra không ra cò phải trị tội sao? Bất quá vừa mới nghĩ, điều này không phải là cơ hội tốt để lợi dụng sao?.
“Vậy liền phạt ta cấm chân một tháng như thế nào?”
Vũ Văn Quân Quyết hừ nhẹ một tiếng, bất trí khả phủ (từ chối cho ý kiến).
Lưu Lộng lại nói: “Nếu ta a ngày tra ra được, Hoàng thượng có thể đáp ứng Lưu Lộng một thỉnh cầu nho nhỏ?”
Được voi đòi tiên, Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, nghe không ra giọng hỏi: “Thỉnh cầu gì?”
Lưu Lộng vui mừng, cười nói: “Ta muốn ra cung.”
Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, “Ra cung?”
Lưu Lộng biết Mộ Tử Thư còn chưa đem chuyện hắn ra ngoài vung trộm nói cho Vũ Văn Quân Quyết nghe, cũng không dám nói lỡ miệng, đáng thương nói: “Bây giờ chỉ có duy nhất công tử được Hoàng thượng ân sủng, Lưu Lộng cũng không thể ở nơi này cô độc chết già? Yêu một người chính là chuyện cả đời, Lưu Lộng cũng không hy vọng xa vời được Hoàng thượng nhớ rõ đã từng ân sủng qua ta, Hoàng thượng đối với công tử thật tốt, Lưu Lộng cũng chỉ muốn ra cung tìm một mối nhân duyên thôi.”
Lưu Lộng nói đa͙σ lý rõ ràng, Vũ Văn Quân Quyết cầm tay Mộ Tử Thư ngắm nghía, cũng không nói cái gì không tốt, trong lòng có chúy ước gì Lưu Lộng sớm ngày rời khỏi Hoàng cung, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy tên nam sủng nhiều chuyện này.
Lưu Lộng đợi nửa ngày không được đáp án, có chút nóng nảy bĩu môi vơi Mộ Tử Thư.
Mộ Tử Thư thấy ý hắn, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết, thay Lưu Lộng xin xỏ: “Quyết, không bằng đáp ứng hắn, Lưu Lộng từng nói cuộc sống trên đời này hy vọng có thể tìm được một người thật lòng yêu nhau, ở trong cung hắn không thể thực hiện được nguyện vọng này.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư, cảm thấy hai người này một đáp một đương, một xướng một họa, nhất định là có một bí mật nhỏ gì hắn không biết, biết Mộ Tử Thư đối với tâm ý của hắn, hắn cũng không khẩn trương.
“Hảo, chỉ cần ngươi có thể trong vòng ba ngày tra rõ, trẫm liền đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Trong lòng Lưu Lộng vui mừng, vội vàng đứng dậy liên tiếp nói lời cảm ơn với Vũ Văn Quân Quyết.
“Cảm ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng, Lưu Lộng sẽ trở về hảo hảo nghiên cứu con búp bê vải này, Lưu Lộng cáo lui.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Lưu Lộng hoan khoái chạy ra tiền thính, hơi nhíu mi, nghiên cứu búp bê vải còn không phải là phải đi về nghiên cứu?
Nhìn Mộ Tử Thư bên cạnh, ngữ ý bất minh nói: “Người này bí mật nhỏ ngược lại thật nhiều.”
Mộ Tử Thư cả khinh, cũng không biết hắn có biết cái gì hay không, lúng túng lắc đầu cười, không biết trả lời như thế nào.
Vũ Văn Quân Quyết cười thầm, hiếm thấy được người này lúng túng như vậy, hắn có chút mong đợi bí mật của bọn họ là gì a.
Qua vãn thiện, vì tay Mộ Tử Thư còn chưa tốt, Vũ Văn Quân Quyết tự mình tắm rửa cho hắn. Mặc dù hai người đã sớm có tiếp xúc da thịt, nhưng Vũ Văn Quân Quyết thay hắn tắm rửa là lần đầu tiên, Mộ Tử Thư không khỏi có chút thẹn thùng túng quẫn.
Vũ Văn Quân Quyết đứng bên cạnh dục trì, nhìn hắn ngâm mình trong nước nóng, dáng vẻ lúng túng, bụng dưới không khỏi căng thẳng. Mặc dù hắn thường xuyên ở lại Khuynh Nguyệt Điện, nhưng suy tính đến hài tử trong bụng Tử Thư, bọn họ cũng ít làm chuyện ấy, lần trước cũng đã là đêm trước khi hắn đi săn thú, khoảng cách bây giờ cũng gần tháng rồi.
Nghĩ đến chuyện thân thể mình không thể thường xuyên thị tẩm, đối với Vũ Văn Quân Quyết cũng có chút áy náy, châm trước một phen, nhìn hắn nói: “Quyết, ngươi có muốn tắm cùng nhau không?”
Vừa vào trong ao Vũ Văn Quân Quyết liền ôm Mộ Tử Thư, tay đặt sau ót, hôn lên môi hắn, xâm nhập liếʍ lộng, cực hạn triền miên, hồi lâu sau mới buông hắn ra.
Mộ Tử Thư bị hắn hôn có chút không thở nổi, mở ra hai tròng mắt phủ sương, dựa vào hắn thở hổn hển.
Vũ Văn Quân Quyết thời khắc chú ý đến tình trạng của Mộ Tử Thư, nghe được hắn kêu đau, vội vàng đẩy nhẹ lực tác thủ. Thay người thoát lực trong người rửa sạch sau liền ôm hắn trở về giường, ôm lấy hắn, hai người một đêm ngủ ngon.