Đêm qua hai người lại làm chuyện ân ái, hài tử trong bụng Mộ Tử Thư cũng đã gần sáu tháng, cho dù Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận chỉ làm hai lần, nhưng Mộ Tử Thư cũng không tránh khỏi mệt mỏi.
Sáng sớm hôm đó, Vũ Văn Quân Quyết vì không muốn đánh thức Mộ Tử Thư đang say ngủ, cẩn thận đứng dậy mặc áo.
Mộ Tử Thư cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng không biết hôm nay Vũ Văn Quân Quyết muốn suất cung đi săn thú, sốc dậy tinh thần nhấc mi mắt mệt mỏi lên.
“Quyết.”
Vũ Văn Quân Quyết thấy Mộ Tử Thư muốn đứng dậy, cau mày tiến đến giường thay hắn đắp kín mền.
“Chớ dậy, trời lạnh, thân ngươi lại không thoải mái, ngủ một lát nữa đi.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, lại không có nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn nhìn Vũ Văn Quân Quyết. Hôm đó nghe chuyện ở Bác Uyên Các hắn vẫn chưa nói cho Vũ Văn Quân Quyết biết, nếu như Toàn phi thật có kế hoạch gì, Hoàng thượng không có ở trong cung nhất định là thời cơ tốt nhất. Huống chi Vũ Văn Quân Quyết săn thú bên ngoài, những dã thú kia cũng khó đối phó, nếu như thương tổn đến Quyết làm sao bây giờ?
Nghĩ tới những điều này, trong lòng hắn không khỏi có chút bận tâm, nhìn Vũ Văn Quân Quyết không muốn rời đi tầm mắt mình.
Vũ Văn Quân Quyết sửa sang lại quần áo, nhìn Mộ Tử Thư vẫn còn nhìn hắn, kéo khóe miệng ngồi vào mép giường, vén sợi tóc trên trán hắn.
“Sao nào, đang lo lắng điều gì sao?”
Mộ Tử Thư lắc đầu, chỉ nói: “Ngươi ở bên ngoài cung cẩn thận một chút, sớm trở lại.”
Vũ Văn Quân Quyết cúi người hôn lên trán hắn, trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài cho hắn.
“Đây là lệnh bài, thấy vật này như thấy trẫm. Trẫm mấy ngày nay không có ở đây ngươi phải cẩn thận, Hoàng hậu muốn làm gì ngươi không cần để ý tới.”
Mộ Tử Thư nhận lấu lệnh bài, Vũ Văn Quân Quyết có thể nghĩ cho hắn những thứ này trong lòng hắn hết sức ấm áp, cầm lệnh bài trong lòng hắn cũng bớt lo lắng.
“Đi săn vào mùa đông nhất định sẽ có rất nhiều dã thú, không bằng để Sinh Phong đi cùng, thứ nhất nó cũng nên trở lại nơi thuộc về nó, thứ hai có bách thú chi vương ở đây, các dã thú kia cũng sẽ không dám đả thương ngươi.”
Vũ Văn Quân Quyết để tấm lệnh bài vào trong tay hắn nói: “Có Sinh Phong ở bên cạnh ngươi trẫm sẽ yên tâm hơn, huống chi Sinh Phong tuy là thú nhưng cùng chung sống với ngươi lâu như vậy cũng sẽ có tình cảm, hoàn cảnh có thể thay đổi một người, cũng có thể thay đổi Sinh Phong, nó bây giờ không thích hợp sinh sống ở những nơi như vậy.”
Hoàn cảnh có thể thay đổi một người. Mộ Tử Thư biết Vũ Văn Quân Quyết nói có lý, nhưng không biết tại sao khi nghe được câu nói này trong lòng hắn lại buồn buồn, có chút cảm khái.
Không sai, hoàn cảnh có thể thay đổi một người, nhưng người lại không nhất định sẽ bị hoàn cảnh thay đổi. Tựa như Sinh Phong, nó chính là thích ứng chạy nhảy bừa bãi ở trong rừng rậm, hôm nay lại chỉ có thể nán lại ở trong cung, nơi vui chơi duy nhất ở trong cung cũng chỉ có rừng cây nhỏ. Tựa như hắn, hắn vốn không có vướng bận mà sống trong Mộ phủ cả một đời, mà hôm nay, ở nơi thâm cung này trong lòng hắn lại có một chút tình cảm, dần dần cũng thay đổi không giống như trước kia lạnh nhạt.
Thời gian đi săn lần này là năm ngày, Vũ Văn Quân Quyết đã rời đi từ hai ngày trước, trong cung tất cả đều yên bình, khắp nơi hòa thuận, tựa hồ cũng không có người nào bày trò.
Mộ Tử Thư mặc dù đề phòng ở trong lòng, nhưng hắn cũng không để cho mình mỗi ngày cũng vì những chuyện kia mà lo lắng đề phòng, ngược lại thanh thản xem cuốn《 ba mươi sáu sách 》.
Hoàng thượng không có ở trong cung, Hỏi Lan Hỏi Mai lúc nào cũng cẩn thận, phàm là việc ăn uống của công tử cũng cẩn thận kiểm tra, buổi tối đi ngủ cũng để cho Sinh Phong làm bạn bồi công tử.
Ngày hôm đó cũng như thường lệ, Mộ Tử Thư đang xem một loại sách, chợt nghe một tiếng đàn du dương, không tự chủ buông sách trên tay xuống.
“Tiếng đàn đó từ nơi nào truyền đến?”
Hỏi Mai suy nghĩ một lát, trả lời: “Cách Khuynh Nguyệt Điện không xa có một ŧıểυ đình, chắc có người ở đó đánh đàn.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, trong lòng so đo một phen, ŧıểυ đình kia trước nay không có ai lai vãng, hôm nay lại có tiếng đàn cảm động truyền đến, chỉ sợ có chuyện kỳ quái.
Hỏi Lan Hỏi Mai vừa nghe, không đồng ý ngăn cản Mộ Tử Thư.
“Công tử, Hoàng thượng không có ở trong cung, không chừng là vị nương nương nào đó đang làm trò quỷ, công tử vẫn nên ở Khuynh Nguyệt Điện không nên ra khỏi cửa.”
Mộ Tử Thư biết các nàng đang lo lắng cho mình, bất đắc dĩ nói: “Theo các ngươi nói, nếu như không có Hoàng thượng ta sẽ không sống được?”
Hỏi Lan Hỏi Mai nhìn công tử nhà mình, thầm nghĩ trong lòng: như vậy không phải sao? Hoàng thượng mấy ngày không đến Khuynh Nguyệt Điện công tử giống như là không có tinh thần vậy, nếu không có Hoàng thượng, công tử ngươi cũng không muốn sống a.
Mộ Tử Thư không biết suy nghĩ của các nàng, nhưng nhìn dáng vẻ của các nàng chắc chắn không phải chuyện tốt, lắc đầu vòng qua các nàng, đi ra ngoài một mình.
Hỏi Lan Hỏi Mai thấy công tử quyết định muốn ra ngoài, cũng không ngăn cản nữa, mang theo Sinh Phong vội vàng đuổi theo hắn.
Ra khỏi Khuynh Nguyệt Điện, tiếng đàn kia càng rõ ràng hơn.
Mộ Tử Thư từ nhỏ đã không có điều kiện, như vậy cũng không học cầm kỳ thi họa gì cả, nhưng đối với những thứ này vẫn có chút hứng thú. Nghe tiếng đàn du dương, tâm tình chợt thoải mái hơn rất nhiều, khóe miệng cũng không tự chủ câu lên một nụ cười vui vẻ.
Đáng tiếc, chưa đi được mấy bước, tiếng đàn bỗng dừng lại.
Mộ Tử Thư sửng sốt, bước chân về phía ŧıểυ đình.
Vừa muốn đến gần ŧıểυ đình, liền nghe được thanh âm trách mắng của Hoàng hậu.
Phía trước Hoàng hậu là một công tử lam y tay cầm đàn, cũng không biết tại sao lại chọc đến Hoàng hậu, lại bị ăn một cái bạt tai hung ác.
Mộ Tử Thư không muốn tham gia vào chuyện của người khác, đang chuẩn bị rời đi lại bị Hoàng hậu nhìn thấy.
“Mộ công tử, đã tới rồi, bổn cung cũng không phải cọp sẽ không ăn người.”
Nếu Hoàng hậu cũng đã lên tiếng, Mộ Tử Thư liền không tiện rời đi, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười ôn hòa tiến lên.
“Tử Thư khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu cười khinh miệt, châm chọc nói: “Mộ công tử ngàn vạn lần đừng như vậy, bây giờ Mộ công tử đang mang long loại, Hoàng thượng còn rất sủng ái ngươi, không chừng ngày nào đó vị trí của bổn cung cũng bị ngươi đoạt đi, nào dám để cho Mộ công tử hành lễ.”
Mộ Tử Thư cười nhạt, im lặng, ngược lại nhìn công tử áo lam một chút, công tử kia tuấn tú phi phàm, trên mặt vết bàn tay in lại rõ ràng, có vẻ điề đạm đáng yêu. Theo lý thuyết hậu cung không nên có nam nhân, như vậy người này nhất định là vì vị tần phi nào đó rồi.
Hoàng hậu thấy tầm mắt Mộ Tử Thư, lại cười nói: “Bổn cung đang nghỉ trưa, vậy mà tên nam sủng nho nhỏ này lại quấy nhiễu an tĩnh. Bổn cung không đụng đến Mộ công tử, dạy dỗ một nam sủng nho nhỏ này Mộ công tử sẽ không ngại đi.”
Phượng Nghi Cung của Hoàng hậu cùng Khuynh Nguyệt Điện cũng không gần nhau, theo lý thuyết tiếng đàn này không thể nào truyền tới Phượng Nghi Cung. Hoàng hậu nói như vậy không biết lấy cơ hay là có ý diễn trò này. Nghĩ đến Toàn phi cùng người kia muốn hãm hại mình cùng Hoàng hậu, Mộ Tử Thư liền nghi ngờ đối với vị công tử áo lam kia. Nếu muốn đánh đàn vì sao lúc mình ở đây lại không đánh, hôm nay thời tiết rét lạnh, cũng không nên ở chỗ gió lạnh như thế này đánh đàn mới phải.
“Hoàng hậu nương nương muốn dạy dỗ người nào, Tử Thư tất nhiên không có quyền hỏi, chẳng qua nơi này gió lạnh, Hoàng hậu ở nơi này bị lạnh cũng không tốt.”
Hoàng hậu nghe Mộ Tử Thư đuổi người ngược lại khó mà không tức giận, cười nói: “Làm phiền Mộ công tử phí tâm.”
Nói xong, Hoàng hậu còn nhìn lên bụng Mộ Tử Thư rồi mới dẫn cung nhân rời đi.
Hoàng hậu vừa đi, Mộ Tử Thư cũng không muốn nán lại đây nữa, bụng đã lớn hơn rất nhiều, đứng cũng đã lâu có chút mệt.
“Mộ công tử biết rõ Hoàng hậu diễn trò giễu cợt, còn dám ra cứu ta, đúng là tinh thần can đảm.”
Mộ Tử Thư đang muốn rời khỏi, hắn trái lại không nghĩ công tử kia sẽ thản nhiên trả lời lớn mật nói cho hắn biết, không khỏi nổi lên mấy phần tò mò, xoay người nhìn hắn.
Này vừa nhìn, công tử kia nào giống như vừa rồi bộ dáng điềm đạm đáng yêu, gương mặt cuồng ngạo ngang ngạnh, hai tròng mắt cũng cực kỳ trong sáng.
Mộ Tử Thư dù chưa xem qua nhiều loại người, nhưng người trước mắt này không giống như hạng người âm hiểm xảo trá. Đang định hỏi hắn chợt trong bụng quặn đau, đau đớn tới quá đột ngột, Mộ Tử Thư ôm bụng suýt ngã quỵ.
“Ngươi làm sao vậy?”
Công tử áo lam vội vàng giữ Mộ Tử Thư.
Hỏi Lan Hỏi Mai một bên trong lòng quýnh lên, hướng về phía công tử áo lam quát to: “Ngươi làm gì công tử chúng ta!”
Công tử áo lam trợn mắt nhìn các nàng, đem cây đàn trong tay nhét vào ngực Hỏi Mai, nhìn cái bụng hiện ra của Mộ Tử Thư, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ôm ngang Mộ Tử Thư lên.
“Nhìn thì gầy như vậy, chỉ là thêm một cái bụng to như thế nào lại nặng vậy.”
“Ngươi…Ngươi muốn làm gì! Mau thả công tử chúng ta xuống!”
Công tử áo lam im lặng liếc nhìn các nàng, “Lo lắng cái gì! Các ngươi còn không đưa công tử trở về!”
Hỏi Lan Hỏi Mai đề phòng nhìn hắn, thấy hắn không làm chuyện xấu gì, mới gật đầu dẫn hắn trở về Khuynh Nguyệt Điện.
Sau khi nằm trên giường bụng đau đớn dần dần thuyên giảm.
Hỏi Mai vừa lau mồ hôi trên trán Mộ Tử Thư vừa lo lắng hỏi: “Công tử, như thế nào? Hay để nô tỳ gọi thái y tới xem một chút.”
Mộ Tử Thư lắc đầu, khóe miệng treo một nụ cười, “Không cần, là Hoàng nhi đá ta, không có sao.”
Mộ Tử Thư nói như vậy, hai cung nữ mới yên tâm lại.
Hỏi Lan oán trách nói: “ŧıểυ Hoàng tử quá ngang bướng, chờ hắn xuất thế, công tử cần phải giáo huấn hắn thật tốt.”
Mộ Tử Thư cười khẽ, chậm dãi ngồi dậy tựa đầu trên gối, nhìn về phía công tử áo lam.
“Đa tạ công tử giúp đỡ.”
Công tử áo lam khinh thường quay đầu qua chỗ khác, giễu cợt nói: “Hoàng hậu phái ta tới hạ độc, ngươi còn cám ơn ta, thật là bệnh cũng không nhẹ.”
Mộ Tử Thư nhàn nhạt cười, cũng không đáp lời hắn.
Công tử áo lam thấy dáng vẻ ôn nhuận dịu dàng của hắn lại không nói lời nào, rốt cục nhịn không được lên tiếng trước.
“Ta tên Lưu Lộng, là một nam sủng. Nhưng ngươi yên tâm, ta đối với người các người các ngươi không có hứng thú muốn tranh sủng của Hoàng thượng.”
Mộ Tử Thư nhìn dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân, không có chút hình tượng nào nói: “Bời vì ta muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch.”
Mộ Tử Thư khẽ vuốt ve bụng trấn an hài tử nghịch ngợm, không hiểu nói: “Ngươi xuất cung là chuyện của ngươi, ta không giúp được việc gì.”
Lưu Lộng nhíu mày nhìn chằm chằm Mộ Tử Thư nói: “Ngươi không giúp được gì? Trong cung này ai lại không biết Hoàng thượng đối với Mộ công tử cực kỳ ân sủng, người chỉ cần nói một yêu cầu nho nhỏ như vậy Hoàng thượng còn không đáp ứng ngươi?”
“Coi như ta có nói cho Hoàng thượng, kia lý do đâu, ngươi tại sao muốn ra cung?”
Lưu Lộng vuốt ve sợi tóc trên trán, bất mãn nói: “Tại sao không ra cung, ở chỗ này không có quyền lại không có thế, Hoàng thượng còn bị ngươi độc chiếm rồi, nơi này không thú vị a! Huống chi ta bây giờ không muốn chuyện vụng trộm, mệt chết người a.”
“Trộm…vụng trộm? Vụng trộm sau lưng Hoàng thượng?”
Mộ Tử Thư rốt cuộc cũng không bình tĩnh được, người này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Vẻ mặt Lưu Lộng hiềm khí nhìn Mộ Tử Thư, “Lời này cũng không thể nói lung tung a! Cái gì mà sau lưng Hoàng thượng, ta là quang minh chính đại! Hoàng thượng cũng chưa từng chạm qua ta, ta đây cũng có người yêu. Cuộc sống trên đời chẳng qua là tìm một người thật lòng yêu nhau, ta không nỡ để hắn lúc nào cũng phải trèo tường vào với ta, Hoàng cung nghiêm ngặt đề phòng, nếu hắn có mệnh hệ gì thì phải làm sao bây giờ, cho nên ta muốn cùng hắn ra khỏi cung.”
Nghe câu trả lời của Lưu Lộng, Mộ Tử Thư trầm mặc. Cuộc sống trên đời chẳng qua là tìm được một người thật lòng yêu nhau, vậy hắn cùng Vũ Văn Quân Quyết thì sao? Đến cùng là cái gì?