Liên tiếp mấy ngày, Vũ Văn Quân Quyết cũng không có trở về, Mộ Tử Thư không có bước ra khỏi Khuynh Nguyệt điện, chẳng qua tâm tình so với trước tốt hơn nhiều, có lẽ suy nghĩ rõ ràng quan hệ, hôm nay cũng có thể nếu như vừa mới vào cung mỗi ngày thanh thản xem một chút sách hoặc suy nghĩ giải cờ vây.
Ngày hôm đó, giống như ngồi ngốc ở Khuynh Nguyệt điện đã lâu, Mộ Tử Thư mang theo hai cung nữ đi ra ngoài tản bộ, cả ngày vùi ở giường đối với hài tử cũng không tốt.
Sinh Phong từ sớm đã đi ra khu rừng phía sau chơi. Kể từ hôm phát sinh chuyện đánh lén, Sinh Phong đều mỗi hôm ngủ tại Khuynh Nguyệt điện, chẳng qua là ban ngày không nhịn được muốn chạy lên rừng chơi.
“Công tử, khí trời ngày càng lạnh, ngày sau ra ngoài nên mặc chút mới phải.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, phía ngoài đúng là vô cùng mát mẻ, không khí khí vô cùng trong lành, hít một hơi cũng cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Hai cung nữ cũng cảm giác được công tử tâm tình thoải mái, cũng cao hứng lên.
“Công tử muốn đi ngự hoa viên sao? Nơi này cũng không có gì thú vị, hống chi lại hay có nhiều tần phi qua lại, chúng ta không muốn làm bẩn mắt của mình.”
Mộ Tử Thư cười khẽ, cũng không phản bác, cười nói: “Không bằng đi ngắm Lưu Túy Hồ? Ven hồ có vẻ mát mẻ, chỗ đó cũng có đình, công tử cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Mộ Tử Thư đối với hoàng cung không biết, trừ Khuynh Nguyệt điện cùng ngự hoa viên, nơi khác đều không rõ, trong lòng cũng muốn đi xem, liền vuốt cằm đáp ứng.
Chủ tớ ba người chọn con đường nhỏ cùng nhau đi đến Lưu Túy Hồ, ít người ít thị phi, không lâu sau tới ven hồ.
Đúng như Hỏi Lan nói, Lưu Túy Hồ cực kỳ trong suốt, ven hồ cũng cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa ven hồ trừ bọn họ ra không có người nào khác, vẫn có thể xem là một nơi nghỉ ngơi tản bộ tốt.
“Nơi này không có nhiều hoa như ngự hoa viên để thưởng thức, nơi này so với ngự hoa viên cũng vắng vẻ một chút, rất nhiều tần phi đều không tới đay nghỉ ngơi.”
“Đó là các nàng không biết thưởng thức, ta ngược lại cảm thấy nơi này không tệ, Sinh Phong cũng sẽ yêu thích nơi này, ngày sau cũng mang nó tới xem.”
“Công tử nói đúng, ven hồ thoáng mát, công tử vào bên trong đình ngồi nghỉ một chút đi.”
Mộ Tử Thư cũng cảm thấy trên người một chút lạnh lẽo, khi mang thai thân thể thực mệt mỏi, liền xoay người đi đến đình bên cạnh.
Vậy mà vừa mới chuyển thân, chỉ thấy Vũ Văn Quân Quyết cùng Tác Tây hướng bên này.
Mộ Tử Thư trái tim đột nhiên nhảy lên một cái, sau đó dần dần bình tĩnh lại, mỉm cười chủ động nghênh đón.
Vũ Văn Quân Quyết hiển nhiên cũng nhìn thấy Mộ Tử Thư, Mộ Tử Thư tinh thần không tệ liền cảm thấy rất hài lòng, trên mặt cũng trở nên ôn hòa không ít, không giống như vẻ mặt nghiêm nghị tại yến tiệc hoa quế ngày ấy.
“Tử Thư bái kiến Hoàng thượng.”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Vũ Văn Quân Quyết tâm tình không tệ, khóe miệng cong lên một vòng cung, “Miễn lễ, Tử Thư hôm nay tinh thần không tệ.”
Mộ Tử Thư thấy Vũ Văn Quân Quyết dường như vui vẻ, không giống vẻ mặt chán chường ngày trước, trong lòng cũng thật cao hứng, nhưng cũng chỉ là cao hứng thôi.
“Lưu Túy Hồ này không khí mát mẻ, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Hoàng thượng nói vậy cũng tới thả lỏng tâm tình, Tử Thư liền không quấy rầy Hoàng thượng, Tử Thư cáo lui.”
Nói xong Mộ Tử Thư còn cung kính khom người mới mang theo hai cung nữ rời đi.
Vũ Văn Quân Quyết không ngờ Mộ Tử Thư đi gấp như vậy, giống như là không muốn cùng hắn ở một chỗ, nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Tử Thư, tâm tình tốt mới vừa rồi liền biến mất, vẻ mặt trong nháy mắt sa sầm.
“Đây là thái độ gì!”
Tác Tây đứng im lặng một bên, công tử dịu dàng lễ độ như vậy, thái độ không phải rất tốt sao? Hoàng thượng ngài đây là sinh khí cái gì a?
“Tác Tây, ngươi không phải nói Tử Thư tinh thần gần đây không tệ sao?”
“Hồi Hoàng thượng, theo ảnh vệ bẩm báo, công tử mấy ngày nay tâm tình dần dần tốt trở lại, mỗi ngày đều xem sách cùng chơi cờ, tinh thần quả thật không tệ, khí sắc cũng khá hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vũ Văn Quân Quyết vuốt vuốt cái cằm, trong lòng liền yên tâm, vừa rồi nhìn qua đúng là khí sắc không tệ, nói vậy cũng đã thông suốt, có thể tiếp nhận đủ loại người trong hậu cung rồi.
Vũ Văn Quân Quyết đi được hai bước, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, “Nếu tinh thần không tệ, vừa rồi là cái thái độ gì!”
Tác Tây giật giật khóe mắt, Hoàng thượng, công tử thái độ thật vô cùng tốt.
“Hoàng thượng, công tử lễ độ, cũng không mạo phạm ngài.”
Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt khó coi, liếc Tác Tây một cái, bắp chân Tác Tây ngay tức khắc run rẩy.
Lễ độ? Chính là có lễ mới lạ! ngày trước Tử Thư mặc dù cũng dịu dàng lễ độ, nhưng lại không giống như hôm nay khách sáo xa cách.
Sắc mặt Vũ Văn Quân Quyết càng ngày càng đen lại, sắc mặt không tốt liền xoay người trở về.
“Hoàng thượng, ngài đang muốn đến đâu?”
“Trẫm đi Tả tướng phủ, ngươi không cần đi theo!”
Hoàng thượng ra lệnh không cần, Tác Tây vội vàng ngừng cước bộ, lặng lẽ cung tiễn bóng lưng Hoàng thượng, mơ hồ còn nghe được Hoàng thượng nói thầm “Này là thái độ gì!”... khóe miệng Tác Tây run rẩy trong gió, Hoàng thượng rõ ràng là ngài lạnh nhạt với công tử trước a!
Trong lúc vô tình gặp Hoàng thượng ở Lưu Túy Hồ, hai cung nữ cũng hơi lo lắng đến cảm xúc của công tử, công tử mấy ngày nay thật vất vả tâm tình mới tốt lên một chút.
Thật ra thì các nàng quá lo lắng.
Mộ Tử Thư dọc theo đường trở về, vừa mới nhìn thấy Vũ Văn Quân Quyết tuy là ngoài dự liệu nhưng trong lòng vẫn vui mừng, đặc biệt là thấy người nọ tâm tình không tệ, trong lòng hắn cũng liền vui vẻ.
Chẳng qua mấy ngày nay hẵn cũng nghĩ thông suốt, ngày xưa mình luôn nói Hoàng thượng là có một mình hắn, trong lòng vẫn là nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu. Hôm nay nhìn hắn lạnh nhạt một chút, cũng hiểu mong mỏi chẳng qua cũng chỉ là mong mỏi, hậu cung có người nào lại không có loại suy nghĩ này? Mình chỉ cần an phận chờ hài tử được sinh ra thôi.
Người nọ nếu là có tình thỉnh thoảng tới Khuynh Nguyệt điện thăm hắn, hắn nhất định là mỉm cười hoan nghênh, nếu không tới, hắn có muốn cũng vô dụng. Mặc dù yêu người nọ nhưng cũng không muốn giống như oán phụ trong thâm cung mỗi ngày đều ngóng trông hi vọng.
Hai cung nữ thấy công tử không nói một lời, trong lòng không khỏi lo lắng, muốn khuyên can vài câu, lại thấy đối diện phía trước là Phù tần mới được sắc phong không lâu. Các nàng tuy là chưa được nhìn thấy Trang Chỉ Phù, nhưng trong hậu cung chỉ có một Phù tần mười lắm, mười sáu tuổi, tự nhiên sẽ không nhận lầm.
Mộ Tử Thư luôn luôn trầm tư, cũng không có chú ý đến, cho đến khi dừng lại trước mặt hắn mới hồi phục tinh thần.
“Ngươi là ai, nhìn thấy bổn cung cũng không quỳ xuống hành lễ!”
Trang Chỉ Phù vênh váo kiêu ngạo nhìn Mộ Tử Thư.
Không đợi Mộ Tử Thư trả lời, Hỏi Lan tức giận nói: “Phù tần nương nương nói thật buồn cười, công tử nhà ta là Mộ phi cao quý, mà ngài chẳng qua là tần, là ai phải quỳ xuống hành lễ chẳng lẽ Phù tần nương nương không biết?”
Trang Chỉ Phủ sửng sốt, bị nghẹn nói không ra lời, tức giận nhìn chằm chằm Hỏi Lan, hồi lâu mới nói: “Bổn cung nói chuyện không đến phiên nữ tỳ như ngươi chen miệng vào? Ấu Hà, vả miệng!”
Cung nữ Ấu Hà đi theo Trang Chỉ Phù lĩnh mệnh tiến lên, hướng về phía Hỏi Lan vung tay xuống.
Hỏi Lan trợn mắt, nàng há có thể im lặng?
Vậy mà, còn chưa đợi phản kích, Mộ Tử Thư đã cản tay Ấu Hà lại.
Mộ Tử Thư dù sao cũng là nam nhân, khí lực lớn hơn so với cung nữ.
Buông cổ tay Ấu Hà ra, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
“Phù tần dù gì cũng là muội muội của Hoàng hậu nương nương, thiếu lễ độ như vậy không khỏi khiến Hoàng hậu nương nương mất mặt.”
Phù tần nhất thời mặt lúc đỏ lúc trắng, khí thế cao ngạo vừa rồi, hiện tại cũng không muốn mất mặt hành lễ Mộ Tử Thư.
“Mộ công tử dạy dỗ rất đúng, nhưng muội muội bổn cung dạy dỗ một nô tỳ như vậy cũng không sai.”
Lời còn chưa dứt Hoàng hậu đã từ khúc quanh đi tới, ung dung cao quý, sắc mặt cũng không có hòa nhã.
Trang Chỉ Phù thấy có chỗ dựa, vội vàng nghênh đón đứng bên cạnh Hoàng hậu.
“Tử Thư bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu quét mắt nhìn bọn họ một cái, giễu cợt nói: “Miễn lễ, Mộ công tử cũng không phải thiếu lễ phép. Muội muội bổn cung vào cung không lâu, cái gì cũng chưa hiểu, Mộ công tử cũng nên tha thứ mới phải.”
Mộ Tử Thư cũng không muốn so đo gì với Trang Chỉ Phù, lễ độ nói: “Hoàng hậu nương nương nói phải.”
Trang Chỉ Phù có chỗ dựa càng thêm phách lối, nhìn chằm chằm bụng nhô lên của Mộ Tử Thư, xùy cười một tiếng: “Thì ra ngươi chính là Mộ phi, ta trước kia không nghĩ nam nhân có thể mang thai, thì ra thật là có quái vật như vậy, không biết Mộ công tử sinh ra là ŧıểυ quái vật như thế nào, thật đúng là mong đợi.”
Hỏi Lan Hỏi Mai nghe Trang Chỉ Phù làm nhục công tử nhà mình, giận đến đỏ mặt.
Mộ Tử Thư cũng không có để ý, ôn hòa khuyên nhủ: “Hải tử của Hoàng thượng như thế nào lại là quái vật, Phù tần sau này không nên nói như vậy, việc này nếu truyền tới tai Hoàng thượng là không tốt đâu, Hoàng hậu nương nương ngài nói xem có phải hay không?
Trang Chỉ Phù nổi đóa, muốn phản bác lại cái gì, Hoàng hậu sắc mặt nhất thời trầm xuống, trợn mắt nhìn nàng một cái.
“Lời cả Mộ công tử luôn là đa͙σ lý rõ ràng, con của Hoàng thượng dĩ nhiên là nhân trung long phượng, vạn không thể nào là quái vật.”
Mộ Tử Thư câu môi, lễ độ vuốt cằm.
“Hoàng hậu nương nương cùng muội muội nhất định là còn nhiều chuyện để nói, Tử Thư liền không quấy rầy.”
Hoàng hậu nhìn Mộ Tử Thư xoay người, sắc mặt hết sức âm trầm, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, bị Mộ Tử Thư xoay người đánh cho một cái tát té xuống đất.
Chung quanh nhất thời yên lặng không tiếng động, không thể tin Mộ Tử Thư đánh Hoàng hậu ngã xuống đất, bọn họ cũng ngây người quên đỡ Hoàng hậu.
Hỏi Lan Hỏi Mai hai người cũng trợn to mắt, công tử như vậy… Công tử tại sao đánh Hoàng hậu!
Mộ Tử Thư cũng sững sờ, chậm chạp nhìn tay vừa mới tỉnh táo lại. Hắn không nghĩ muốn đánh Hoàng hậu, chẳng qua vừa rồi trên cổ tay tựa hồ như có sợi dây giựt lên, không đợi hắn nhìn liền chợt giống như tượng gỗ bị ȶᏂασ túng đánh Hoàng hậu. Lực đa͙σ quá mạnh quá đột ngột, chính hắn thiếu chút nữa cũng ngã xuống!
Trang Chỉ Phù phản ứng đầu tiên, vội vàng đỡ Hoàng hậu dậy, còn tức giận mắng Mộ Tử Thư.
“Ngươi thật to gan, lại dám đánh Hoàng hậu!”
Hoàng hậu cũng bị tỉnh mộng, hồi lâu mới phản ứng được. Nàng trông nom hậu cung lâu như vậy, cho dù có những người trong lòng không phục, nhưng không có người nào dám mạo phạm nàng, Mộ Tử Thư đánh nàng một cái tát! Nhất thời giận đến trợn to hai mắt, trên mặt cực kỳ ngoan lệ.
“Cư nhiên phạm thượng, Mộ Tử Thư ngươi dám!, bắt hắn cho bổn cung, bắt lại mang về Phượng Nghi cung!”
Thị vệ tuân lênh, nhanh chóng đem Mộ Tử Thư bắt lại.
Mộ Tử Thư biết mình bị hãm hại, nhưng tại chỗ nhiều người làm chứng như vậy, chính xác là hắn xuống tay phạm thượng, bây giờ cũng không ai có thể giúp hắn. Nghĩ đến cung nữ hôm đó bị đánh chết, Mộ Tử Thư chợt có chút sợ hãi, hài tử làm sao bây giờ?
Thấy công tử nhà mình bị bắt, Hỏi Lan Hỏi Mai tức giận.
“Hoàng hậu nương nương, công tử vô ý, công tử đang có mang, ngài không thể bắt hắn!”
Hoàng hậu ánh mắt ngoan lệ nhìn các nàng một cái,:Tại chỗ nhiều người thấy như vậy, đây cũng không phải là bổn cung thêu dệt! Các ngươi không bỏ được chủ tử, vậy hãy đi cùng bổn cung đến Phượng Nghi cung ngồi một chút đi!”
Hoàng hậu bắt Hỏi Lan, Hỏi Mai hiển nhiên cũng sợ các nàng đi tìm Hoàng thượng giúp đỡ, nơi này còn lại đều là người của mình, Mộ Tử Thư không ai có thể cứu được ngươi còn không phải là bởi vì nàng một tay can dự?
Hoàng hậu cười âm ngoan, luôn không tìm được cơ hội định tội Mộ Tử Thư, lần này tự đưa mình tới cửa, bổn cung chịu cái bạt tai này coi như đáng giá.