Ngày ấy qua đi, Thục phi bị bắt được cùng một nam tử xa lại thông gian, Thục phi tìm mọi cách biện giải cho mình, nói mình không biết nam tử kia, nhưng nhân chứng chứng cớ vô cùng xác thực, bị biếm lãnh cung, muôn đời không được ra.
Người khác không biết nhưng Mộ Tử Thư cơ hồ minh bạch, Thục phi sợ là chủ mưu muốn hại hắn, việc thông dâm không chừng cũng chỉ là tội do Hoàng thượng trù tính. Cho nên nói, tồn vong của toàn bộ hậu cung đều trong tay Hoàng thượng mà thôi. Cái này…Vũ Văn Quân Quyết không có nói cho Mộ Tử Thư, Mộ Tử Thư cũng không hỏi qua, sự tình đó dù sao cũng là quá khứ.
Toàn phi mang long tử, Hoàng thượng cố ý ban chỉ hai rương châu báu, việc Mộ Tử Thư có thai, Hoàng thượng lại không có đề cập đến, cũng chưa từng ban cho cái gì đó. Hậu cung trước kia có thai, Hoàng thượng cũng không để ý, càng nói miễn ban thưởng. Hậu cung âm thầm suy đoán, Hoàng thượng sợ là coi trọng hài tử của Toàn phi.
Đối với loại lời nói này, Mộ Tử Thư ngược lại cũng không lưu ý. Hắn vốn cũng không để ý ban thưởng cái gì, huống hồ Hoàng thượng có quan tâm đến hài tử hắn hay không, trong lòng hắn rõ ràng. Ngược lại Toàn phi, tuy rằng Hoàng thượng ban thưởng nàng, bên ngoài là hướng tuyên cáo cho hậu cung, hắn coi trọng hài tử Toàn phi, nhưng chưa từng đặt chân lại Toàn Lộ điện, người khác chỉ coi Hoàng thượng là bởi vì lo lắng cho hài tử trong bụng Toàn phi. Mộ Tử Thư mơ hồ nghĩ chuyện không phải như vậy, thế nhưng Vũ Văn Quân Quyết đến tột cùng là nghĩ như thế nào, hắn cũng không đoán ra được.
Có lẽ chuyện Hoàng thượng ban cho Toàn phi hậu cung đều rõ, lần này Hoàng thượng tựa hồ có ý định muốn có một vài đứa bé, bởi vậy hậu cung cũng không dám giống như trước tùy tiện xuất kích không chút kiêng kị, chính là âm thầm quan sát đến thế cục.
Như vậy yên bình qua hơn một tháng. Mộ Tử Thư hôm nay thai nhi đã bốn tháng, vòng bụng xung quanh to hơn trước đây, bụng cũng hơi nhô ra, áo bào che cũng không phải quá rõ ràng.
Vũ Văn Quân Quyết cũng chiếu theo lời nói đêm đó, mỗi đêm đều ngủ lại Khuynh Nguyệt điện, hai người luôn thích hạ cờ vây trước khi đi ngủ, thỉnh thoảng Mộ Tử Thư nôn ọe khó chịu, cũng sẽ lên giường nghỉ ngơi sớm hơn.
Mộ Tử Thư hôm nay nôn ọe tương đối nhiều, tối nay cũng như thường lệ cùng Vũ Văn Quân Quyết hạ cờ vây sau đó mới lên giường đi ngủ.
Vũ Văn Quân Quyết theo thói quen đưa tay lên bụng Mộ Tử Thư, câu môi nói: “Hoàng nhi ta lại lớn hơn a.”
“Ân, còn có sáu tháng.”
Mỗi khi Vũ Văn Quân Quyết có những hành động mờ ám, Mộ Tử Thư cũng có thể cảm giác được hắn rất yêu thích hài tử trong bụng, loại thời điểm này hắn luôn có một loại cảm giác hạnh phúc cảm giác sâu thẳm trong lòng, đây là hoàng nhi của bọn hắn.
Mộ Tử Thư có chút đau lòng, hai tay đặt trên cổ Vũ Văn Quân Quyết, nói nhỏ: “Hoàng thượng, ta có thể, hài tử đã ổn định, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn rồi.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư đỏ mặt, cúi đầu cười một tiếng, lật người đem hắn đè ở phía dưới.
“Trẫm sẽ cẩn thận, ngươi nếu đau thì nói.”
Mộ Tử Thư gật đầu, có chút khẩn trương nhìn Vũ Văn Quân Quyết. Kể từ này biết được Mộ Tử Thư mang bầu, Vũ Văn Quân Quyết liền không động tới hắn, bây giờ thân thể mang bầu so với trước kia càng thêm nhạy cảm, mỗi lần đều bị hắn làm cho rêи ɾỉ liên tục.
Vũ Văn Quân Quyết mặc dù cầm dục đã lâu, nhưng cũng nhất thời không nóng vội, chỉ sợ làm tổn thương đến hài tử, động tác êm ái vô cùng, chính là sau khi tiến vào cũng cực kỳ cẩn thận.
Bên trong truyền ra những âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tim đập, Tác Tây đứng ở ngoài cửa nháy mắt cũng không động, ngẩng cổ nhìn sắc trời, hắn cũng đến giờ nên đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Mộ Tử Thư liền không đừng dậy nổi, mặc dù Vũ Văn Quân Quyết rất cẩn thận, động tác cũng rất nhẹ nhàng, nhưng là Mộ Tử Thư dù sao cũng đã mấy tháng không động đến chuyện này, có chút không thích ứng. Hơn nữa bụng mang bầu vốn là dễ dàng mệt mỏi, lúc này cũng chỉ có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Vũ Văn Quân Quyết sớm đã lâm triều, Mộ Tử Thư cũng muốn nằm dưỡng sức đến trưa. Vậy mà Hoàng hậu lại phái người tới kêu hắn qua, Hoàng hậu dù sao cũng là người đứng đầu hậu cung, Mộ Tử Thư cho dù có mệt mỏi hơn nữa cũng phải đi.
Hỏi Mai vừa thay quần áo cho hắn, vừa lo lắng nói: “Hoàng hậu không biết có mưu đồ gì, Hoàng thượng lúc này đang ở ngự thư phòng, hay là để nô tỳ nói cho Hoàng thượng biết, công tử vẫn muốn đi.”
Mộ Tử Thư nhu nhu lông mày, lắc đầu thở dài, “Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, làm Tần phi không được cãi lời, suy cho cùng tam cung lục viện của Hoàng thượng không phải là một mình ta, sau này chớ có nói lời như vậy nữa.”
“Vâng, công tử.”
Khó tránh khiến người ta hiểu lầm là phô trương, Mộ Tử Thư chỉ dẫn theo Hỏi Mai, nhưng cuối cùng Hỏi Mai vẫn bị chặn ở ngoài cửa, cùng một vài cung nữ đứng chờ ở bên ngoài.
Bước vào tiền điện Phượng Nghi cung, Mộ Tử Thư mới hiểu được Hoàng hậu không phải chỉ truyền một mình hắn, rất nhiều Tần phi cũng ở đây, diễn nhiên cũng bao gồm cả Toàn phi.
“Mộ công tử tới, mau vào ngồi đi, bọn tỷ muội đang chờ ngươi đây.”
Tất cả Tần phi cùng vào cung đều chiếu theo cấp phẩm ngồi đúng thứ tự, nhưng vị trí của Mộ Tử Thư lại được an bài bên cạnh Văn Quý phi, hơn nữa ngay bên cạnh chính là Toàn phi. Mộ Tử Thư hơi suy nghĩ một chút liền hiểu hắn cùng Toàn phi hiện tại đều mang long thai.
Đợi Mộ Tử Thư ngồi xuống, Hoàng hậu tư thái ung dung nói: “Bọn tỷ muội chúng ta có lẽ lâu rồi không cùng nhau tụ tập rồi, hôm nay mời các ngươi tới, đầu tiên là chúc mừng Mộ công tử cùng Toàn phi muội muội. Hoàng thượng kế vị nhiều năm không có lấy một người con nào. Hôm nay chúng ta đều mong Mộ công tử cùng Toàn phi muội muội sinh cho Hoàng thượng một trai một gái.”
Hoàng hậu vừa dứt lời, phía dưới các tần phi cũng đều tiếp lời của nàng rối rít hướng Mộ Tử Thư cùng Toàn phi chúc mừng, nhất thời cảnh tượng trở nên hài hòa.
Mộ Tử Thư ôn hòa cười một tiếng, thân thể vẫn còn kém, miễn cưỡng vị ghế ngồi.
Toàn phi ưu nhã uống một chén trà, chậm dãi đem chén trà để xuống, bàn tay thon nhỏ xoa nhẹ bụng mình, cười nói: “Mạn Toàn trước kia ở Hoàng cung nước Mặc, thường xuyên nhìn thấy cảnh đấu đá trong hậu cung, chính là lúc Mạn Toàn mới sinh ra không lâu Hoàng chất cũng bị người ám hại chết non, hoàng huynh từng nói hậu cung suốt ngày cũng chỉ có tranh đấu nhau. Không nghĩ tới hậu cung hoàng triều Vũ Văn lại hòa bình như vậy, hơn nữa các tỷ tỷ cũng đều mong đợi hài tử xuất thế, như vậy, Mạn Toàn liền an tâm.”
Mấy cung phi sắc mặt thay đổi, ngay sau đó lại cùng thân thiện cười, mong đợi hài tử xuất thế? Làm sao có thể!
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên một tia ngoan lệ, Toàn phi này quả nhiên là loại người khó đối phó.
“Toàn phi muội muội này nói không đúng rồi, Hoàng thượng nhiều năm không có lấy một người con, chúng ta làm thế thiếp không phải suy nghĩ vì Hoàng thượng khai chi tán diệp sao, còn hi vọng sau này trong hậu cung có thể trêu đùa ŧıểυ hoàng tử, trong lòng bổn cung liền được an ủi đôi phần.”
Toàn phi khuân mặt dịu dàng tươi cười, “Hoàng hậu tỷ tỷ cảm thấy an ủi là tốt rồi, muội muội đương nhiên vì Hoàng thượng sinh ra một hoàng tử, Mộ công tử ngươi nói có đúng hay không?”
Mộ Tử Thư nở nụ cười hòa nhã coi như đáp lại. Không khí nơi này thực khó chịu, huống chi hắn thân là nam nhi lại bị nhiều nữ nhân vây quanh như vậy cũng thực không thoải mái, huống chi ở đây đều là nữ nhân toan tính.
Toàn phi đại ngôn bất tàm (ý là nói khoác mà không ngượng, con này mặt dày =]]~) nói muốn sinh hoàng tử, trước mặt mọi người trong lòng đều không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ mặt tươi cười.
Hoàng hậu trong lòng cũng không thoải mái, liền nói sang chuyện khác: “Hôm nay gọi mọi người tới đây còn có một việc muốn cùng các ngươi thương lượng. Gần đây bổn cung hay suy nghĩ, hậu cung chúng ta thật lâu rồi chưa có cùng nhau ngồi chung nói chuyện, Hoàng thượng từ trước đến nay đều bận việc chính sự, ngay cả Trung thu tháng trước cũng không tổ chức dạ tiệc. Hôm nay nhân dịp cuối thu, hoa quế bên ngự hoa viên cũng nở rộ hương thơm, chi bằng bổn cung quyết định mở dạ tiệc hoa quế, mọi người nghĩ sao?”
Mọi người không biết suy nghĩ trong lòng của Hoàng hậu, thế nhưng Hoàng thượng cũng thật lâu không cùng mọi người trong hậu cung xum họp, từ rất sớm các lão nhân đã vào cung dâng sớ tâu lên Hoàng thượng. Nếu như được Hoàng thượng một lần nữa thương yêu, dạ tiệc lần này nhất định là một cơ hội tốt.
“Hoàng hậu nương nương luôn vì mọi người suy tính thật chu đáo.”
“Đúng vậy, có thể được Hoàng hậu nương nương làm chủ bữa dạ tiệc là tốt nhất rồi, chẳng qua là, Hoàng thượng bên kia?”
Hoàng hậu thản nhiên cười một tiếng, mâu quang quét qua Mộ Tử Thư cùng Toàn phi, “Tuy nói là bổn cung làm chủ tổ chức yến tiệc, nhưng là cả hậu cung chúng ta mời Hoàng thượng, nói vậy Hoàng thượng sẽ không thể không đến mới lạ. Huống chi hiện tại Mộ công tử cùng Toàn phi đều đang có mang, cũng khó có thể thị tẩm, lo nghĩ cho long thể của Hoàng thượng, Mộ công tử cùng Toàn phi muội muội nên khuyên Hoàng thượng một chút a!”
Ý nói của Hoàng hậu bất quá là muốn nói cho Mộ Tử Thư cùng Toàn phi không được chiếm Hoàng thượng không thả, cả hai đều là người thông minh, nghe một cái liền có thể hiểu được.
Các tần phi còn lại đều cực kỳ bất mãn với điểm này, kể từ khi hai người này vào cung, Hoàng thượng không phải là ở Khuynh Nguyệt điện thì chính là ở Toàn Lộ điện, vốn là được Hoàng thượng sủng hạnh cơ hội cũng ít đi, hiện tại ngay cả mặt Hoàng thượng đều không thấy. Đều là mong đợi phu quân có thể liếc mắt một chút đến mình, Mộ Tử Thư cùng Toàn phi đều được ân sủng khó tránh khỏi các tần phi trong lòng ghen tị.
Toàn phi mặt vô tội, vuốt bụng ai thán: “Hoàng hậu tỷ tỷ nói oan uổng muội muội, Hoàng thượng hơn một tháng nay còn chưa đặt chân đến Toàn Lộ điện, việc khuyên nhủ Hoàng thượng vẫn nên để cho Mộ công tử làm mới phải.”
“Kia Mộ công tử không phải là mang bầu cũng bốn tháng rồi sao, gắng gượng mình một chút, nếu như đả thương long loại là chuyện lớn đấy.”
Trên mặt Mộ Tử Thư thủy chung mang theo nụ cười khéo léo, trong lòng lạnh đi vài phần. Ở nơi này hậu cung ba nghìn con sông, hắn thủy chung không phải là duy nhất một bầu kia, bất luận Hoàng thượng là vô tình hay không có lòng dạ nào, Hoàng thượng thủy chung không phải là người của một mình hắn, hiều người như vậy cả ngày lẫn đêm mong đợi, mà hắn, cũng bất quá là ngày đêm hi vọng một người trong đó mà thôi.
Các tần phi còn nói chút gì đó, chẳng qua là hắn không có chú ý nghe, không có nghe chuyện, cũng không có khí lực nghe, làm một nam nhân, ngồi ở chỗ này cùng một đám nữ nhân nói chuyện phiếm đến giờ đã là quá mức cho phép rồi, huống chi hắn lại là người thích an tĩnh, không nhiều lời lắm.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh huyên náo, sau đó liền có thị vệ trói một cung nữ đi vào.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, cung nữ này ở ngự hoa viên vô tình gặp gỡ Hoàng thượng còn cố ý câu dẫn Hoàng thượng, tổng quản Tác Tây phân phó chuyện này Hoàng hậu nương nương toàn quyền xử lý.”
“Hoàng hậu nương nương tha mạng! Thải Liên chẳng qua là ngẫu nhiên đi qua! Chính là ngẫu nhiên đi ngang qua a!”
Ánh mắt âm ngoan của Hoàng hậu nhìn cung nữ Thải Liên, châm chọc nói: “Ngươi thật to gan, bổn cung đối đãi ngươi không tốt sao, lại dám câu dẫn Hoàng thượng. Thế nào? Muốn Ma Tước biến Phượng Hoàng chờ ngày leo lên đầu bổn cung?”
“Nô tỳ không dám, Hoàng hậu tha mạng! Nô tỳ không dám a!”
“Làm cũng đã làm rồi còn có cái gì không dám? Đây là hậu cung, không phải là phố phường, người không an phận sẽ không có kết quả tốt.”
Cung nữ Thải Liên hoảng sợ nhìn Hoàng hậu, giống như là nhìn thấy ma quỷ.”
“Hoàng hậu nương nương…”
“Bay đâu, dạy dỗ thật tốt cái loại ŧıểυ nhân không an phận này cho bổn cung. Đánh, đánh chết cho bổn cung!”
Theo lệnh của Hoàng hậu, mấy thị vệ cầm cây gậy từ ngoài đi vào. Không đợi Thải Liên cầu xin tha thứ, hai người đè nàng lại, hai thị vệ khác giơ cây gậy lên dùng sức đánh trên người Thải Liên.
Trong nháy mắt, trong điện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy thanh âm cây gậy đánh trên thân thể cùng thanh âm Thải Liên kêu thảm thiết.
Không ai nghe nàng cầu xin tha thứ, Hoàng hậu mắt lạnh nhìn cung nữ bị đánh đến hộc máu miệng, nâng trung trà lên khẽ nhấp một ngụm, tư thái ung dung cao quý.
Mộ Tử Thư nhìn một màn này, trong lòng nói không ra cái tư vị gì, hắn chưa từng thấy qua cảnh tàn nhẫn như vậy. Trong lòng theo từ tiếng kêu thảm thiết đập nảy lên không ngừng, sắc mặt cũng tải nhợt dần, tay nắm ngực tựa như muốn xuyên thủng, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
“Mộ công tử thân thể khó chịu sao? Mau về nghỉ ngơi chút đi, nếu như thân thể vàng ngọc của công tử xảy ra chuyện gì, bổn cung không thể tha thứ cho mình được.”
Đầu Mộ Tử Thư ông ông, không muốn ở lại chỗ này nữa, không muốn nhìn thấy cảnh tàn nhẫn như vậy, càng không muốn nghe những tiếng kêu kinh hãi thảm thiết.
“Tử Thư xin được cáo lui trước.”
Hướng Hoàng hậu cáo lui sau xoay người muốn rời đi, trong điện tiếng kêu thảm thiết lại im bặt, Mộ Tử Thư xoay người đi xem, chỉ còn tiếng cây gậy tiếp tục đánh cùng Thải Liên chết không nhắm mắt.
Thải Liên kia chết không nhắm mắt làm cho Mộ Tử Thư đột nhiên thối lui từng bước, chết… Sốn sờ sờ như vậy lại đánh chết…Không biết tại sao, Mộ Tử Thư đột nhiên lại có cảm giác vô lực rất khó chịu, hậu cung này…hậu cung này…
Gậy gộc sau khi dừng lại, yên tĩnh trong mật điện vang lên thanh âm lạnh lùng của Hoàng hậu: “Đây chính là kết quả của người không biết an phận.”
Đây chính là kết quả của người không biết an phận.
Mộ Tử Thư chợt hiểu, sợ rằng vở kịch này chính là mục đích hôm nay của Hoàng hậu đi!
Các tần phi còn lại sắc mặt hơi tái nhợt chắc do bị hù không nhỏ đi, cũng có người tựa hồ đã thành thói quen, sắc mặt không đổi, Mộ Tử Thư không có khí lực để xem những thứ này, nhắm mắt lại, bước chân rời đi nơi tàn nhẫn này.