Đám Đàn Ông Này Thật Kỳ Lạ (NP)

Chương 2:

Trước Sau

break

“Văn Văn, sau này chúng ta là bạn cùng bàn rồi, ra ngoài cứ nói tên anh Khôn đây, tôi bảo kê cho cậu!”

Chu Linh Khôn khoác vai Vương Văn Văn, gọi tên cô, trong lòng tràn ngập dịu dàng.

Cậu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, đã bao lâu rồi, bao lâu rồi cậu không được ngửi thấy mùi hương này, kể từ khi cô qua đời...

“Chào cậu...”

Vương Văn Văn hơi né tránh, cậu ta tự nhiên quá, vừa đến đã khoác vai bá cổ, nhưng mà tính cách có vẻ cũng được, chỉ là học hành kém quá, cô giáo nói đổi chỗ là để học sinh giỏi giúp đỡ học sinh học kém, sau này cô phải giúp đỡ cậu ta nhiều hơn mới được.

“Cậu xịt nước hoa gì mà thơm vậy?”

Chu Linh Khôn đột nhiên gúi đầu vào sát mặt Vương Văn Văn, hành động thân mật khiến cô đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra.

“Tớ... tớ không xịt nước hoa, trên người tớ không có mùi gì cả!”

Hành động quá thân mật, nhìn khuôn mặt điển trai của chàng trai cùng đôi mắt sâu hun hút, Vương Văn Văn bỗng thấy hơi bối rối, cô lúng túng ho khan:

“Bạn Chu, nam nữ thụ thụ bất thân, dù là bạn cùng bàn cũng phải giữ khoảng cách.”

Chu Linh Khôn xoa đầu Vương Văn Văn, mắt híp lại, lóe lên tia nguy hiểm.

Cậu ghen tị với những kẻ có được cô, ghen tị đến phát điên, nghĩ đến đêm đêm tên khốn đó được ôm Vương Văn Văn ngủ, thậm chí làm những chuyện sung sướиɠ hơn, cậu chỉ muốn cưỡng đoạt cô.

Khoảng cách?!

Cái quái gì thế?!

“Văn Văn, chúng ta là bạn cùng bàn mà, cậu xa cách với tôi thế này, tôi sẽ buồn đấy.” Chu Linh Khôn cũng không quá đáng, cứ từ từ, từng chút một, cậu muốn dần dần phá vỡ lớp phòng bị trong lòng cô, sau đó... chiếm hữu cô hoàn toàn!

Cậu ôm nhẹ vai Vương Văn Văn rồi buông ra, mỉm cười với cô.

Thấy Chu Linh Khôn nhiệt tình như vậy, Vương Văn Văn cũng ngại ngùng cười, “Lúc đầu tớ còn hơi lo lắng, không biết sẽ ngồi cùng ai, không ngờ cậu cũng được đấy chứ, sau này... chúng ta hòa thuận nhé, bạn cùng bàn.”

Chết tiệt!

Cười gì mà ngọt thế! Cười đến cứng cả người cậu!

Nghe tiếng chuông tan học, Vương Văn Văn vui vẻ đeo ba lô nhỏ, chuẩn bị về nhà ăn cơm ~

“Bạn Chu Linh Khôn, tan học rồi, mai gặp lại nhé!”

Vương Văn Văn không quên chào tạm biệt người bạn cùng bàn mới. Sau một ngày tiếp xúc, cô thấy Chu Linh Khôn cũng không đáng sợ như lời đồn, tuy hơi nhiệt tình quá mức khiến cô không biết phải ứng phó thế nào.

“Khoan đã...”

Chu Linh Khôn giữ tay Vương Văn Văn lại, ánh mắt lóe lên tia sáng khó hiểu, “Để tôi đưa cậu về, tôi có xe máy.”

Cậu muốn xem thử tên khốn đó bây giờ ra sao, mặt dày đến mức nào mới có thể ngoại tình sau khi lấy được người phụ nữ tốt như vậy?

Người cậu ngày đêm thương nhớ bị phản bội... cuối cùng vì tên khốn đó mà... Nghĩ đến đây, tim Chu Linh Khôn thắt lại, cố nén chua xót nơi sống mũi, cậu nắm tay Vương Văn Văn đi về phía trước, “Không được từ chối, chúng ta là bạn bè mà.”

Vương Văn Văn chớp mắt, định nói gì đó thì bị cậu chặn họng, còn từ chối gì nữa.

“Vậy... cũng được.”

Cô thấy Chu Linh Khôn vẫn nắm tay mình, hơi ngại ngùng định rút ra nhưng cậu lại nắm chặt hơn.

“Ngoan nào, đừng nhúc nhích.”

Giọng nói rất bình thản, không hề hung dữ, nhưng Vương Văn Văn lại ngoan ngoãn nghe lời, cô cảm thấy trên người cậu ta có một loại... gọi là gì nhỉ?

Khí chất của kẻ bề trên?

Khi được cậu bế lên xe, Vương Văn Văn vẫn còn hơi ngơ ngác, cô không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cô ngồi trước xe, khoảng cách với Chu Linh Khôn rất gần, rất gần.

Chu Linh Khôn nhanh chóng đưa Vương Văn Văn đến cổng nhà.

Nhưng cậu vẫn chưa có ý định rời đi, ngược lại chống hai tay lên xe, bao quanh cô.

“Tớ về nhà đây.”

Vương Văn Văn nhắc nhở anh.

“Chờ chút.”

Tên khốn đó là hàng xóm của Văn Văn, không biết từ khi nào lại có ý với cô ấy, Chu Linh Khôn muốn xem thử tên đó bây giờ ra sao mới có thể khiến Văn Văn si mê như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc