Ở trong nhà Tiếu Chi Thâm ngây người hai ngày, Tiêu Cẩn Sanh cảm thấy bản thân mình sắp bị phế luôn rồi. Từ sau lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác đó, Tiếu Chi Thâm phảng phất giống như bị nghiện, một khi có cơ hội liền kéo cô đi bạch bạch các thể loại, ngồi bạch bạch, nằm bạch bạch, phòng khách làm, phòng bếp làm, phòng ngủ cũng làm....
Cho nên lúc đi học, Tiêu Cẩn Sanh cảm thấy cả người mình đều có chút phù phiếm, giống như không còn hoãn. Nhưng mà cũng may vẻ bề ngoài không nhìn ra bất cứ cái gì khác thườn, hơn nữa chỉ là về nhà thay đổi một bộ quần áo liền vài ngày cũng không tới cũng có chút không thể nào nói nổi, cho nên hai người vẫn tới trường học.
Sau khi đến trường học Tiếu Chi Thâm trực tiếp nói với giáo viên muốn chuyển đến chỗ của Tiêu Cẩn Sanh, hai người bắt đầu quang minh chính đại show ân ái. Sau khi Tiêu Cẩn Sanh đi vào trường học Lâm Thanh Tử có ý định đi hỏi Tiêu Cẩn Sanh sao lâu như vậy mới đến, nhưng lại bị Tiêu Cẩn Sanh thoái thác. Cô hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh Tiếu Chi Thâm, không muốn giao lưu cùng Lâm Thanh Tử, hơn nữa, cô đã bắt đầu có kế hoạch đưa Tiếu Chi Thâm đi gặp ba ba mình.
"Anh đi mua cho em chút đồ ăn, em ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Giờ nghỉ trưa, Tiếu Chi Thâm ghé vào bàn Tiêu Cẩn Sanh cười nói.
"Được, em muốn ăn nhà hàng bên ngoài trường học." Tiêu Cẩn Sanh thuận miệng nói, một chút cũng không cảm thấy vị trí kia xa. Ai bảo Tiếu Chi Thâm ở nhà tra tấn cô như vậy, hừ ╭(╯^╰)╮.
Mà bỏ đi, kỳ thật bản thân mình đại đa số thời điểm vẫn rất hưởng thụ...
Tiếu Chi Thâm không có chút ý kiến nào, ôn nhu cười nói: "Được, anh đi mua cho em."
Tiêu Cẩn Sanh cười ngọt ngào: "Mau đi."
Nói xong còn hôn một cái lên má Tiếu Chi Thâm như đang khen thưởng. Sau khi Tiếu Chi Thâm đi Tiêu Cẩn Sanh nhàm chán nằm xuống, kỳ thật hiện tại thân thể của mình cũng không có suy yếu đến mức không thể nhúc nhích, nhưng mà Tiếu Chi Thâm lo lắng, không cho Tiêu Cẩn Sanh động, nɠɵạı trừ việc đi WC, những chuyện khác hắn đều thò tay vào.
Tiêu Cẩn Sanh thậm chí cảm thấy, nếu có thể thay cô đi WC, nói không chừng Tiếu Chi Thâm cũng sẽ không chút do dự đi làm.
Ra cửa Tiếu Chi Thâm nửa cúi đầu đi đường, trong lòng suy tư nɠɵạı trừ Tiêu Cẩn Sanh cũng không có cái gì khác.
"Ai nha —— thật xin lỗi thật xin lỗi, bạn học cậu không sao chứ?" Một nữ sinh đột nhiên đụng vào Tiếu Chi Thâm đang suy nghĩ một mình, sau đó vội vàng xin lỗi.
Tiếu Chi Thâm cảm thấy giọng nói có chút quen tai, ngẩng đầu liền thấy được thân ảnh của một nữ sinh, đây không phải là người lần trước đã hất nước vào người Tiêu Cẩn Sanh sao?
ŧıểυ Linh cũng thấy rõ Tiếu Chi Thâm: "Tiếu Chi Thâm?"
Tầm mắt lạnh nhạt của Chi Thâm nhìn thoáng qua ŧıểυ Linh, lướt qua cô ta chuẩn bị đi.
"Chờ một chút." ŧıểυ Linh đột nhiên bắt lấy cánh tay Tiếu Chi Thâm, mở miệng nói.
Tiếu Chi Thâm nhíu mày, nhìn ŧıểυ Linh: "Buông ra."
ŧıểυ Linh bị tầm mắt của Tiếu Chi Thâm làm hoảng sợ, nhưng vẫn khẽ cắn môi không chịu buông ra,lấy đủ dũng khí nói: "Tiếu Chi Thâm, Tiêu Cẩn Sanh chính là một lục trà kỹ nữ, cậu vẫn nên mau chóng chia tay với cậu ta đi, nếu không sẽ bị lừa."
"Câm miệng." Trên người Tiếu Chi Thâm nháy mắt toả ra khí lạnh, "Bạn gái của tôi không phải cậu có thể bình phẩm." Nói xong Tiếu Chi Thâm liền muốn xoay người rời đi. Nhưng nà ŧıểυ Linh giống như quyết tâm bắt lấy Tiếu Chi Thâm không chịu buông tay, tiếp tục nói: "Tiếu Chi Thâm cậu thật sự bị cậu ta lừa, cậu ta với Lâm Thanh Tử ái muội đồng thời còn ở bên cậu, người như vậy không xứng với cậu đâu."
Tiếu Chi Thâm càng nhíu mày, đột nhiên rút tay mình ra chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới ŧıểυ Linh lại trực tiếp té lăn quay trên mặt đất.
Editor: sacnu