Dám Chạy Xem!

Chương 48 - Chương 48

Trước Sau

break
Editor: VịtK

“Không có, tôi nói với cô ấy là cô để cô ấy về..” Lục Lê vô tội chớp chớp mắt.

Kỷ Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng chữ một, “Cậu có bệnh hả?”

“Tôi ổn lắm, chỉ muốn mời cô ăn một bữa cơm thôi mà, còn nữa, nếu mà không đi, mấy nhân viên công tác sẽ tới, bị bọn họ thấy được, tôi không phụ trách phụ cô giải thích đâu đó.”

Lục Lê nhìn cô cười, lại bổ sung một câu, “Bọn họ hẳn là đều biết tôi.”

“…”

Hai người giằng co một hồi, một chiếc xe màu đen chạy băng qua dừng lại ở bên cạnh, từ ghế lái có một người bước xuống, đi về phía Lục Lê cung kính gật đầu, “Thiếu gia, mời.”

Lục Lê cười hì hì muốn kéo tay Kỷ Niệm Sơ, bị Kỷ Niệm Sơ né tránh, “Tôi tự mình đi.”

Cô trực tiếp ngồi ở hàng ghế phía sau, Lục Lê cũng không giận, theo sau lên xe, cũng ngồi hàng ghế phía sau.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, cô nhìn chằm chằm cảnh sắc ngoài cửa sổ tới phát ngốc, trong lòng có chút phiền muộn, bên cạnh còn ngồi thêm một người mình ghét, là do lần trước không bị đòn đủ sao, lần này còn tới tìm cô?

“Muốn ăn ở đâu? Nếu không đi Trung Ngân ăn đi, lần trước nghe người đại diện của cô nói cô rất thích đồ ăn ở khách sạn của tôi.” Lục Lê cười nói.

Kỷ Niệm Sơ quay đầu nhìn hắn, có chút không kiên nhẫn, “Cậu không có việc gì thì thôi, nhưng tôi còn có việc, tôi muốn trở về khách sạn.”

Lục Lê nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cô nửa ngày, như muốn nhìn kỹ xem cảm xúc của cô, một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Cô không muốn biết chuyện trước kia của Bùi Lương Thành sao?”

Trong lòng Kỷ Niệm Sơ hơi hơi nhảy dựng, những giấc mộng đêm khuya xuất hiên hình ảnh không rõ, lại một lần nữa thoáng hiện ra trong đầu, cô hít một ngụm khí lạnh, “Cậu biết?”

“Đương nhiên.” Lục Lê cười cười, giọng điệu mang theo cuồng vọng, “Có chuyện gì mà tôi không biết?”

“Không cần, tôi tin tưởng anh ấy, nếu anh ấy muốn nói cho tôi, thì anh ấy sẽ nói.” Cô bĩu môi, quay đầu đi.

“Hắn sẽ nói cho cô?”

Lục Lê duỗi tay túm lấy Kỷ Niệm Sơ, để cô đối diện với đôi mắt hắn, không chút để ý cười, “Ai cũng có khả năng nói cho cô biết, chỉ duy nhất một mình hắn là không có khả năng.”

“Sao, còn muốn đi ăn cơm với tôi không?” Lục Lê vẻ mặt đắc ý, giọng điệu khẳng định, giống như đã xác định Kỷ Niệm Sơ sẽ đi ăn với hắn.

Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, ngắn gọn phun ra một chữ, “Không.”

“Tổng nghệ của tôi chưa chụp xong, bây giờ tôi phải về khách sạn.”

Vừa dứt lời, cô liền hướng về phía tài xế lái xe thấp giọng nói, “Tiên sinh, phiền anh tấp vô lề dừng xe một chút.”

Tài xế có chút khó xử quay đầu nhìn thoáng qua Lục Lê, “Thiếu gia, chuyện này.”

“Cô ấy nói dừng xe thì anh dừng xe đi.” Lục Lê giao tay nhau, lười nhác đặt ở trên đùi, chẳng hề để ý nói, giọng điệu đạm nhiên.

Chiếc xe màu đen đang chạy băng băng rất nhanh tìm được một chỗ đậu ven đường có thể dừng xe lại, mới vừa dừng xong, Kỷ Niệm Sơ đi xuống xe, ở bên đường cái hít sâu một ngụm không khí, trong lòng có chút loạn.

Không nghĩ tới Lục Lê cũng theo sát xuống xe với cô.

Hắn nhìn Kỷ Niệm Sơ đứng bên đường cái đón xe, bộ dáng hoàn toàn không để ý tới hắn, đôi tay để trong túi, đi tới bên cạnh cô, không chút để ý nói, “Kỷ thị hòn ngọc quý trên tay, chẳng lẽ liền đối với Bùi nhị công tử thật sự một chút cũng không hiếu kỳ sao?”

Kỷ Niệm Sơ nhìn Lục Lê đang ngồi đối diện Lê, mặt nghiền ngẫm nhìn mình, chỉ cảm thấy cơn tức giận sắp phải bùng ra, bắt buột chính mình bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?”

“Còn nữa, sao cậu biết về chuyện nhà tôi, cậu điều tra tôi?”

Lục Lê chọn xong đồ ăn, khép thực đơn lại đưa cho phục vụ, hướng về phía cô cười nói: “Phiền cô làm nhanh một chút, cảm ơn.”

Phục vụ đỏ mặt, đôi tay tiếp nhận thực đơn, hướng hai người hơi hơi gật đầu, “Được, mời hai vị chờ một chút.”

Kỷ Niệm Sơ mắt lạnh nhìn, “Mị lực thật đúng là không có chỗ để đâu cho hết, ngay cả phục vụ cũng đỏ mặt với cậu.”



“Tôi không cần cô ấy đỏ mặt, tôi chỉ cần cô đỏ mặt với tôi.” Lục Lê duỗi tay sờ sờ môi, từ từ hỏi cô, “Có thể chứ?”

“Không thể, cậu chờ kiếp sau đi.” Kỷ Niệm Sơ trả lời rất nhanh, không khách khí.

Cô thật sự một chút cũng không hiểu được, rốt cuộc cô có điểm nào hấp dẫn được Lục Lê, cô có thể sửa được không?

Bưng nước nóng trước mặt lên nhấp nhẹ một ngụm, chau mày, “Lục thiếu, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu.”

“Ừ?” Một tay hắn chống cằm hướng về phía cô cười, đôi mắt hơi hơi cong cong, cười ái muội.

“Cậu thích tôi?” Cô đột nhiên hỏi hắn.

Hắn đồng dạng cười tủm tỉm trả lời, “Đúng vậy.”

“Vậy cậu nói cho tôi biết rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào, bây giờ tôi có thể sửa, lập tức sửa liền, được chưa? Tôi thật sự không rảnh bồi cậu chơi này kia đâu.” Cô cố nén cảm giác muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lần đầu tiên cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn nói.

“Còn nữa, tôi hỏi cậu lại một lần nữa, vì sao lại điều tra tôi.” Cô hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm hắn.

Sau khi cô từ Philadelphia quay về, cũng coi như là lăn lộn trong giới giải trí hơn hai năm, đến bây giờ cũng chưa có người nào có thể điều tra ra thân phận thật sự sau lưng cô là gì, ngay cả người đại diện Quý Chân và sếp lớn Cảnh Phí cũng không biết gì.

Nói cho cùng, cô giấu rất tốt, trong vòng bạn tốt cô chỉ nói cho một mình Vu Nhiễm biết.

Như vậy cũng chỉ có thể Lục Lê cố tình đi điều tra chuyện của cô, còn điều tra chuyện của Bùi Lương Thànhnữa.

“Đương nhiên là muốn theo đuổi cô thì phải đi điều tra cô rồi.” Lục Lê cười không có một chút chột dạ nào, buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Tôi chính là có chút tò mò, con gái của tập đoàn Kỷ thị sao có thể tiến vào cái chảo nhuộm lớn như giới giải trí này chứ, không có Kỷ gia ở đằng sau cô giúp đỡ, tự thân một mình phát triển?”

“Sau đó liền thuận tiện điều tra chuyện cô và Bùi nhị thiếu, lần trước hắn đánh tôi, tôi mang thù thôi.”

“Chuyện của tôi và hắn là chuyện gì?” Cô gõ gõ cái bàn hỏi.

Lục Lê nheo nheo mắt, mang theo ánh mắt không tin được, còn có một chút tìm tòi nghiên cứu, “Cô thật sự một chút cũng không nhớ rõ?”

Không nhớ rõ cái gì?

Hay là nói, cô hẳn là nên nhớ rõ chuyện gì sao?

Kỷ Niệm Sơ có chút mờ mịt, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Bùi Lương Thành, ánh mắt của hắn khiến cho cô hãm vào, làm cho cô có loại cảm giác giống như đã từng quen biết, có phải đã gặp qua ở đâu rồikhông.

Năm 19 tuổi cô bị tai nạn xe, trước năm 19 thì ký ức của cô đều rất mơ hồ, trên cơ bản cũng không có ấn tượng nhiều lắm, ngẫu nhiên sẽ hỏi người trong nhà, kể đơn giản cho cô biết, cũng không nói kỹ càng.

Nhưng cô vẫn luôn không chút nào để ý, không có gì quan trọng thì đã bị cô quên rồi.

Nhưng bây giờ nhớ tới lúc ở chung với Bùi Lương Thành, cùng với biểu hiện ra ngoài hết thảy của anh ấy, đối với trình độ quen thuộc với mình, làm cô càng nghĩ càng thấy không đúng.

Một khi cảm xúc hoài nghi bắt đầu mở ra, thì sẽ càng ngày càng lớn, tới khi không bao giờ quay lại được.

Nhưng cái gì cô cũng không nhớ nổi, ký ức trống rỗng kia, giống như bắt đầu sinh sôi bị người khác đào lên.

Kỷ Niệm Sơ trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, “Trước kia tôi đã biết anh ấy rồi sao?”

Lúc này, phục vụ bưng cơm và đồ ăn lên, đặt đồ ăn lên bàn xong giúp hai người đóng cửa lại.

Lục Lê nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, như là tưởng từ trên mặt nàng tìm ra không giống nhau cảm xúc, hồi lâu, mới từ từ đã mở miệng, “Có biết.”

Kỷ Niệm Sơ nghe vậy sửng sốt, trái tim giống như rơi vào hầm băng, cô cúi đầu, tay hơi run lên, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ cuồn cuộn, ngay cả chén trà cũng bưng không xong.

Một cổ cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào trong lòng.

Qua một hồi lâu, cô mới kiềm nén cảm xúc của mình lại, chậm rãi mở miệng, “Nhưng vì sao tôi phải tin cậu?”

“Nếu cô không tin tôi, cần gì phải hỏi tôi.” Lục Lê bất đắc dĩ nói, “Còn nữa, đừng trách tôi không nói cho cô tỉnh, chuyện này tốt nhất không cần phải đi điều tra đâu, cái gì cô cũng tra không ra đâu.”

Hai từ ‘tốt nhất’ này, hắn cực kỳ nhấn mạnh.



Nếu Kỷ gia và Bùi thị đều cực lực giấu giếm như vậy, đương nhiên cô không tra ra được gì rồi, tuy rằng hắn rất muốn trực tiếp hỏi cô.

Chuyện phát sinh năm đó không phải chuyện nhỏ gì, Bùi gia và Kỷ gia nháo thành như vậy, hai nhà đối nghịch lâu như vậy, cho đến bây giờ cục diện cũng không có điểm giảm bớt, ngược lại càng ngày càng kiếm nỗ bạttrương.

Nếu bây giờ hắn đem chuyện hai bên ra ngoài ánh sáng, vậy nhất định sẽ khiến cho Kỷ gia cực kỳ bất mãn với Bùi gia, Lục thị sẽ rơi vào trạng thái bất lợi, không được để hai đại gia tộc đối nghịch nhau, không thì mất còn nhiều hơn được.

Đây cũng không phải cục diện mà hắn muốn thấy, huống chi bây giờ Lục thị và Kỷ gia còn có chuyện để làm ăn lui tới.

“Hôm nay chúng ta không nói chuyện của hắn, nói chuyện của chúng ta đi.” Lục Lê vừa dứt lời, Kỷ Niệm Sơliền một phen đánh gãy hắn, “Giữa hai chúng ta không có chuyện gì để nói.”

Kỷ Niệm Sơ đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái bóp trên bàn liền đi ra ngoài, “Tôi có việc, đi trước.”

Động tác của cô quá mức phập phồng, cho nên Lục Lê liếc mắt một cái liền thấy được dưới cổ cô gần xương quai xanh có dấu răng, sắc mặt biến đổi, vội vàng giữ chặt lấy cô, thấp giọng hỏi, “Bị gì vậy?”

Kỷ Niệm Sơ giống như không nghe thấy, tránh ra tay hắn, nghiêng người đẩy cửa đi ra ngoài.

Đi tới cửa lớn tùy tiện bắt một chiếc xe rồi ngồi xuống, vốn dĩ định gọi điện cho Cảnh Phí, nghĩ rồi lại nghĩ, thôi, hắn không đáng tin, gọi cho Vu Nhiễm vậy.

“Nhiễm Nhiễm, cậu có quen biết ai không? Giúp tớ tra chuyện của tớ ư…” Cô bình tĩnh nói, chỉ nhưng tay nắm điện thoại lại phát run, bán đứng cảm xúc của cô.

Vu Nhiễm ở đầu bên kia rất nhanh phản ứng lại, hỏi cô, “Sao vậy? Cậu nghi ngờ trước kia có người làm gì cậu à?”

“Ừ, không nói chuyện với cậu nữa, có tin tức gì thì nói cho tớ biết, tớ quay về khách sạn.” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt nói xong, cúp điện thoại.

Điện thoại rung một chút, cô bấm mở vừa thấy.

【honey: Bảo bối bận xong rồi sao, hôm nay thế nào. 】

【honey: Anh nhớ em. 】

‘Honey’ là biệt danh ngày đó cô đột nhiên nghĩ ra rồi sửa, nhưng bây giờ cô lại có chút không muốn trả lời tin nhắn của anh.

Rốt cuộc anh ấy đang che giấu điều gì với mình?

Vì sao lại không chịu nói với mình, không phải đã từng nói rằng vĩnh viễn không lừa dối mình nữa sao, vĩnh viễn chung thuỷ với mình sao?

Kỷ Niệm Sơ mơ màng khách sạn, tới khách sạn liền khoá cửa nhốt mình lại, tùy tiện rửa mặt một chút, liền mơ mơ màng màng đi ngủ.

-

“Anh đừng vậy mà, Thành Thành, em không thích…” Năm ấy, có một cô gái đứng dưới khu dạy học khóc với anh, nước mắt đầy mặt lôi kéo anh.

Bùi Lương Thành nảy sinh ác độc đánh về phía người kia, người kia bị đánh vỡ đầu chảy máu cũng không chịu dừng tay, hai người điên cuồng đánh nhau, cô gái cứ khóc rồi lại khóc, “Anh ấy chỉ muốn giúp em, cái gì cũng chưa làm…”

Anh quay đầu nhìn lại, đôi mắt màu đỏ rực, gắt gao nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một, “Còn chạy không?”

“Có phải một hai anh phải đem em nhốt lại, em mới không đi…”

Nam sinh bị hắn đánh mặt đỏ lên, trong mũi trong miệng tất cả đều là máu chảy xuống, dựa vào một bên ghế đá, thở phì phò từng chút một.

“Bùi Lương Thành, mày con mẹ nó chính là bị bệnh tâm thần, Kỷ Niệm Sơ em không cần phải ở bên cạnh hắn, loại người như hắn, chuyện gì cũng làm ra được!” Nam sinh không cam lòng gào thét, lúc Bùi Lương Thành liếc mắt lại đây, phản xạ có điều kiện mà co rúm lại, lui về phía sau hai bước.

Ánh mắt Bùi Lương Thành hung ác nham hiểm lại thô bạo nhìn hắn, “Mày lặp lại một lần nữa.”

“Anh buông tha hắn, được không.” Cô thấy tình huống có chút không đúng, vội vàng kéo hắn lại, ống tay áo đều dính máu, nhìn thấy ghê người.

Sao hắn có thể đánh thắng Bùi Lương Thành, nhưng hắn vô tội, hắn không nên bị Bùi Lương Thành đánh.

Bùi Lương Thành nhìn chằm chằm cô nhìn nửa ngày, đối với nam sinh nhàn nhạt nói, “Mày đi đi.”

“Tao nói cho mày biết, nếu cô ấy chạy được một lần, chắc chắn còn có lần thứ hai, lần thứ ba, rồi tới vô số lần, mày chờ xem!” Nam sinh vừa lui về phía sau vừa hướng về phía Bùi Lương Thành chửi ầm lên, hung hăng trừng mắt nhìn hai người, xoay người rời đi.

Bùi Lương Thành quay đầu lại, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, tràn đầy quật cường, mang theo giọng điệu cầu xin, “Em đáp ứng anh, không đi được không?”
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc