Kỷ Niệm Sơ cũng ngồi xuống bên cạnh chỗ Vu Nhiễm, Cảnh Phí cũng vây quanh cô, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, hơn nửa ngày cũng chưa tiêu hóa được kiểu tóc này của cô.
Thì ra tóc dài màu đen qua vai đã không còn nữa, thay vào đó là những sợi tóc quăn, dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, làm cho đầu cô phá lệ to hơn, phá lệ… Một lời khó nói hết được.
Hơn nữa lọn tóc của cô dù có duỗi thẳng thì cũng chỉ dài ngang tai, không thể như trước được nữa, rất lâu mới mọc dài lại được.
Trong đầu Kỷ Niệm Sơ dạo qua một vòng, suy đi nghĩ lại làm sao để dùng từ không xúc phạm tới cậu ấy, rốt cuộc, châm chước mở miệng hỏi cô, “Cậu làm gì mà đi cắt tóc rồi uốn tóc lại thế?”
“A a a a a a a, hôm nay đã có vô số người cười nhạo tớ.” Vu Nhiễm hung hăng đập bàn một cái, hận không thể xốc cái bàn lên luôn.
“Mẹ nó, ai bảo tớ đóng cái bộ phim về bả chủ, nữ chính là chủ của một tiệm uốn tốc, vì phải theo sát nhân vật, không dùng tóc giả, tớ liền phải nhịn đau để bỏ đi những thứ yêu thích.”
“Không được cười?!”
Vu Nhiễm rất nhanh đã phát điên, nhìn Kỷ Niệm Sơ và Cảnh Phí cười đến ná thở, giơ tay làm động tác giả bộ cắt cổ.
“Cô cũng đi theo học, nhìn người khác chuyên nghiệp cỡ nào, nhìn lại cô…” Cảnh Phí ở một bên quở trách cô, một bên chơi đùa với mấy lọn tóc của Vu Nhiễm, vui vẻ vô cùng.
Kỷ Niệm Sơ cầm lấy miếng dưa hấu trên bàn cắn một ngụm, nhìn Vu Nhiễm đang ngồi bên cạnh Cảnh Phí, lười nhác hỏi hắn, “Hôm nay sao anh rảnh mà tới đây?”
Cảnh Phí nhướng mày, “Còn không phải chuyện của cô sao, Vu Nhiễm một hai phải kêu tôi ra.”
Hắn nói xong, lại hỏi cô, “Chuyện cô bị theo dõi là chuyện như thế nào? Tôi để người của công ty đi tra xem, chính là không điều tra ra được là ai làm, bình thường nếu chụp ra hình như vậy, đối phương đều sẽ lại đây mở miệng báo giá, nhưng người này cư nhiên không nói hai lời trực tiếp bán lại cho giới truyền thông?”
“Rõ ràng không phải muốn tiền, là muốn chỉnh cô.”
Kỷ Niệm Sơ cúi đầu châm thuốc, ngọn lửa nhàn nhạt từ từ cháy lên, phả ra một làn khói, “Tôi đã biết là ai.”
Cảnh Phí sửng sốt, “Ai?”
“Bạn gái của anh á.” Cô cười như không cười nhìn hắn, rút thuốc lá từ trong miệng ra, búng búng khói bụi.
“Bạn gái tôi?” Cảnh Phí càng thêm không hiểu được, có chút dở khóc dở cười buông tay, “Từ đâu ra mà tôi có bạn gái?”
Vu Nhiễm ở một bên tiếp lời nói, “Ai ai ai, có phải cái cô minh tinh mới hot, tên là Thư gì đấy mà?”
“Đúng vậy, là cô ấy.” Kỷ Niệm Sơ gật đầu.
Cảnh Phí kinh ngạc nói không ra lời, giọng điệu cũng cao lên vài phần, “Mấy người nói chính là Lương Trữ?Là cô ấy theo dõi cô?”
“Cô ấy theo dõi cô làm gì?”
Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu đánh giá Cảnh Phí từ trên xuống dưới một lần, phảng phất như có thể nhìn thấy một thảo nguyên rộng lớn ở trên đầu. (Ý là cắm sừng á mn)
Cách Vu Nhiễm mà duỗi tay vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía, “Trước tiên tôi phải nói cho anh biết một chuyện, anh phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
“???”
“Ừ……” Kỷ Niệm Sơ ừ nửa ngày, cố gắng nhịn cười, nhìn chằm chằm đầu hắn hơn nửa ngày, làm bộ không muốn cười.
Cảnh Phí rốt cuộc nổi giận, hận không thể xốc bàn lên, “Rốt cuộc cô đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ trên đầu tôi có cái gì sao?”
“Ừ, đúng thật là có…”
“Cái gì?” Hắn lập tức truy vấn, lại giơ tay sờ tới sờ lui trên đầu mình, cái gì cũng chưa sờ được, lập tức cho rằng Kỷ Niệm Sơ đang chơi mình, vừa muốn đứng lên phát hoả một trận, đã bị Vu Nhiễm túm lại một lần nữa ngồi xuống.
Rốt cuộc Kỷ Niệm Sơ cũng khộn được nữa, ngã vào trong ngực Vu Nhiễm, cười ra tiếng.
“Một mảnh thảo nguyên xanh rộng lớn.”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay những người nhắn lại đều có bao lì xì ~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ duy trì suốt chặng đường này, cảm ơn!
Yêu mọi người.
“…”
Ghế lô giống như chết lặng, một hồi lâu, Vu Nhiễm mới phát ra một trận cười ầm lên kinh thiên động địa, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha —— Sếp lớn, anh cũng có ngày hôm nay!”
Cô cười rộ lên, tóc quăn ở trên đầu cô theo động tác mà run lên, trường hợp này thập phần khôi hài.
Cảnh Phí ngẩn ra hai phút, mới bừng tỉnh, từ kẽ răng rặn ra mấy chữ, “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
“Ừ, tôi biết rồi, cô ta không phải bạn gái anh, chỉ là bạn pháo aka bạn giường của anh thôi.” Vu Nhiễm điên cuồng gật đầu, đối với trả lời của hắn thì cũng cảm thấy không chút nào ngoài ý muốn, thậm chí còn tỏ ra vẻ mình hiểu rõ mà. truyện chỉ được đăng tại Cung Quảng Hằng
“…”
“Sao cô biết được?” Nửa ngày, Cảnh Phí mới rầu rĩ mở miệng hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Đương nhiên là tôi tận mắt nhìn thấy.” Kỷ Niệm Sơ sơ cười đủ rồi, lấy rượu ở trên bàn rót cho mình một ly, nhìn chất lỏng màu lam nhạt ở trong ly, nụ cười nhợt nhạt ở bên miệng.
Biểu tình của Cảnh Phí trở nên một lời khó nói hết được, nửa ngày sau, mới khẽ hỏi,“Cho nên bởi vì cô bắt gian cô ấy, cô ấy mới tìm người theo dõi cô, sau đó mới lên hotsearch đúng không?”
“Kỳ thật lúc bị hại thì tội cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng ngày đó tôi thấy Lục Lê, sau đó Lục Lê lại tự nói cho tôi biết.” Kỷ Niệm Sơ hơi mỉm cười nhìn hắn, ly rượu trong tay giơ lên hướng về phía khoảng không với hắn mà cụng ly.
“Lục Lê?!”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Cảnh Phí và Vu Nhiễm đồng thời phát ra sự kinh ngạc cùng cảm thán, không thể tin nổi mà nhìn cô.
Đoạn tình cảm phản bội này, chồng là Lục Lê ư?
“Thái Tử gia của công ty Trung Ngân?”
Kỷ Niệm Sơ sơ gật đầu, “Sao vậy, Lương Trữ leo lên được Thái Tử Gia của công ty Trung Ngân mọi người kinh ngạc như vậy?”
“À, kỳ thật cũng không phải, chỉ là Lục Lê, ai đến cũng không từ chối, ŧıểυ minh tinh này cũng rất giỏi chọn người, chọn được một miếng mồi ngon.” Vu Nhiễm một chút cũng không kinh ngạc, cũng rót một ly rượu, cụng ly với Kỷ Niệm Sơ, “Nếu biết là cô ấy, vậy tính chỉnh cô ấy sao?”
“Nhiễm Nhiễm, cậu đang ở trước mặt bạn bè của ai đó… À, không phải, ngoài mặt thì nên nói là bạn pháo aka bạn giường, thích hợp sao?” Kỷ Niệm Sơ đồng cảm nhìn Cảnh Phí, lại thấy hắn hình như cũng không có thương tâm, ngược lại vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của chính mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô có chút nghi hoặc hỏi, “Sếp lớn, việc này anh định làm thế nào?”
“Còn có thể làm sao bây giờ?” Cảnh Phí giống như rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, không chút để ý nói,“Tìm cô ấy, hãm hại nghệ sĩ cùng công ty, chuyện này còn có thể nhẫn nhịn sao?”
“Nào đơn giản như vậy, cô ấy ngầm chỉnh tôi, tôi dễ dàng buông tha cô ấy như vậy sao?” Kỷ Niệm Sơ cười lạnh một tiếng, rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói.
“Bất quá lần này xã giao của công ty thực không tồi, hot search rớt xuống cái vèo.” truyện chỉ được đăng tại CQH
Nhắc tới cái này Cảnh Phí liền có chút buồn bực, “Không có, tôi bảo Quý Chân tiêu tiền để triệt hot search đó, căn bản triệt mà nó không đi xuống, nhưng lúc sau lại đột nhiên bị triệt, sao lại thế này chúng tôi cũng không biết.” (Tui thấy mọi người cũng phải thấy)
Kỷ niệm Sơ ngốc lăng, không phải là do Quý Chân triệt?
Vậy chắc là Kỷ Cẩm Dương tiêu tiền để triệt, hoặc là… Bùi Lương Thành.
“Aizz, tôi hỏi cô, người ở trên ảnh chụp kia chính là Bùi nhị thiếu sao?” Cảnh Phí đột nhiên hỏi cô.
Tâm tư của Kỷ Niệm Sơ nặng nề, còn đang suy nghĩ chuyện Bùi Lương Thành triệt hot search cho cô, không chú ý tới Cảnh Phí đã gọi cô hai ba lần.
“Làm sao vậy, đang nghĩ cái gì?” Vu Nhiễm dùng khuỷu tay đụng cô, cúi đầu xuống ở trước mặt cô hỏi cô.
“Anh vừa mới hỏi cái gì?” Cô phục hồi lại tinh thần lại hỏi hắn.
“Tôi nói, người trên ảnh chụp là Bùi nhị thiếu sao, mấy người đang yêu đương?” Cảnh Phí mắt trợn trắng, vừa nói vừa nhích lại gần, thay đổi tư thế thoải mái, đem toàn bộ thân mình đều rơi vào sô pha.
“Ừ, đúng rồi.” Kỷ Niệm Sơ cũng không giấu giếm, thoải mái hào phóng thừa nhận.
Cảnh Phí không ngoài ý muốn cười cười, “Cô cũng ghê đó, cục xương cứng vậy cũng dám gặm.” (Em edit truyện mà ăn cẩu lương mỗi ngày đây)
Lần trước chuyện đánh nhau chuyện thì hắn cũng đã nhìn ra, Bùi Nhị thiếu nếu vì Kỷ Niệm Sơ mà sẵn sàng đi đánh Lục Lê, như vậy khẳng định chắc chắn đem cô biến thành bảo bối.
Cô nhướng mày, “Nói như thế nào?”
“Bùi nhị thiếu chính là người có tính cách mỏng lạnh lại hung ác ở trong giới, càng không gần nữ sắc, cô có thể bắt lấy hắn, nhưng thật ra tôi thật sự rất tò mò.” Cảnh Phí như suy nghĩ điều gì, vừa hồi tưởng vừa nói, “Bất quá gia tộc sau lưng hắn cũng rất phức tạp, cô chú ý một chút.”
Chuyện này Kỷ Niệm Sơ cũng chưa hỏi qua điều gì, cô đã sớm đoán được chuyện trong gia đình Bùi Lương Thành khẳng định rất phức tạp.
Bên trong đại gia tộc cong cong thẳng thẳng, không phải cô không rõ, lại có cái nào có thể sạch sẽ đi nơi nào đâu?
“Aizzz, không nói chuyện với mấy người nữa, tôi đi WC đây.” Cảnh Phí nói xong, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, nhìn bóng dáng rời đi của hắn, Vu Nhiễm liền sấn lại đây, thấp giọng nói, “Nè, cậu có phát hiện sếp lớn có chỗ nào không đúng hay không?”
Không đúng chỗ nào?
“Cậu nói xem bị cắm sừng vậy rồi vẫn có thể bình tĩnh được?” Cô hỏi.
Vu Nhiễm gật đầu, vỗ đùi, “Đúng vậy, cậu nhìn xem ở trên đỉnh đầu hắn có một mảnh thảo nguyên xanh như vậy, còn bình tĩnh được, chyện này mà đổi thành người khác ai mà chịu cho được.”
“Huống chi, Lương Trữ hái được nhiều tiền trên người hắn như vậy, kết quả mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
Kỷ Niệm Sơ như đang suy nghĩ điều gì, ừ, kỳ thật nghe thì cũng có lý đó, nếu không có lý thì Lương Trừ hái ra nhiều tiền trên người hắn như vậy, kết quả thành ra như vậy một chút cũng không thèm để ý.
Cúi đầu nhìn điện thoại, đêm nay mở khoá màn hình cũng sương sương 108 lần rồi, vẫn chưa có ai nhắn lại, trong lòng bắt đầu tức cái lồng ngực rồi đó. (Người ta có thương gì mình có yêu gì mình)
“Tớ cũng đi toilet một cái.”
Vu Nhiễm:…
Kỷ Niệm Sơ từ toilet đi ra, rửa tay ở bồn rửa tay, phát hiện hộp khăn giấy hết khăn giấy rồi, đang nghĩ nênlàm cách nào.
Cảnh Phí liền từ đối diện cửa nhà vệ sinh nam rửa tay xong đi ra.
Đôi tay cô đang ướt, “Sếp lớn, có khăn giấy không?”
“Không có.”
Cảnh Phí vừa dứt lời, cô liền thấy một bịch khăn giấy ở trong túi hắn, cô trực tiếp tiến lên muốn rút bịch khăn giấy từ trong túi xách hắn ra, so với động tác của cô thì Cảnh Phí lại nhanh hơn một bước che lại cái túi xách, nhanh chóng lui về phía sau.
“Làm gì đó?” Cảnh Phí khiếp sợ nhìn cô.
Kỷ Niệm Sơ bĩu môi, “Keo kiệt, có miếng khăn giấy cũng không cho.”
Cảnh Phí thấy cô xoay người đi rồi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cái tay che lại cái túi thả lỏng mộtchút, chỉ là lúc vừa mới thả lỏng, đã bị Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng từ trong túi hắn rút ra bịch khăn giấy.
Xong rồi.
Trong lòng Cảnh Phí kêu to không tốt, quả nhiên, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ đã mở ra cái bịch kia, thần sắc phức tạp nhìn hắn, một lời khó nói hết nổi, “Anh… Vì sao trong bịch này lại có băng vệ sinh?”
“…”
Kỷ Niệm Sơ nhìn chằm chằm nửa ngày băng vệ sinh Lovekins trên tay, lại giương mắt nhìn Cảnh Phí.
Đây là một thương hiệu của Úc, tương đối thích hợp, nhưng tình cờ là cô cũng dùng thương hiệu này, cho nên cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là cái gì.
Giờ phút này đại não của Cảnh Phí trống rỗng, há miệng thở dốc, vốn dĩ muốn giải thích cái gì, nhưng cuối cùng phát hiện mình cái gì cũng nói không nên lời.
Nói cái gì đều sai.
“Không phải như cô nghĩ.” Hơn nửa ngày, hắn mới cứng miệng nói một câu.
Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, hỏi lại hắn, “Tôi nghĩ thế nào?”
Cảnh Phí bị nghẹn bởi lời nói của cô, không nói gì nữa.