“Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên… ngươi ra đây cho ta, đi ra đây!” Miên Miên đang ở trên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nữ tử phẫn nộ, nàng có chút nhíu mày không hiểu, làm sao vậy?
“Quận chúa, người đừng nóng giận, Miên Miên có làm sai điều gì sao? Nguyên ma ma một bên nghe nàng la hét một bên miễn cưỡng cười hỏi.
"Cút ngay! "
"Quận chúa..." Cung nữ hoán tẩy phòng thấy nàng ta giận dữ thì lo lắng thở nhẹ.
“Bản quận chúa nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi dám lắm chuyện ta lập tức cho các ngươi tới gặp Diêm vương!” Quận chúa phẫn nộ trừng mắt, bộ dáng hung ác nhìn các nàng.
Mọi người thấy thế cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhường đường cho quận chúa đi vào bên trong. Nguyên ma ma thấy thế liền sai cung nữ đi báo cho Đức công công.
“Nguyễn Miên Miên!” quận chúa chân chưa bước vào tới cửa đã hét lên chói tai.
“Ngươi là?” Cho dù bị nàng ta quát lớn, Miên Miên vẫn đi đến trước qui củ hỏi.
“Ta là ai? Ngươi là ngu ngốc hay mù hả? Ta đường đường là quận chúa Thụy Tuyết quốc!” quận chúa nhíu mày, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Miên Miên.
“Nô tỳ tham kiến quận chúa, quận chúa cát tường!” Miên Miên cúi người hành lễ.
Quận chúa nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, ở cạnh nàng đi tới đi lui nhưng là vẫn không cho nàng đứng dậy: “Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi mà dám cũng ta tranh đoạt phiên bang vương?”
“Nô tỳ không biết quận chúa đang nói về điều gì!” Miên Miên khó chịu cúi người đáp.
“Không biết ta đang nói cái gì? Vậy tối qua ngươi ca hát là sao? Ngươi định làm gì? Ngươi xem, dáng vẻ thập phần giống hồ ly tinh mà!” Nói xong liền nắm lấy tóc Miên Miên kéo mạnh.
“Quận chúa, đau…” thấy nàng ta không có ý tốt, Miên Miên bất chấp lễ nghi đứng dậy muốn kéo tóc nàng ra.
“Tiện tỳ nhà ngươi dám chống trả?” Quận chúa thấy nàng phản kháng lập tức bị kích thích, một tay hung hắng kéo tóc nàng, một bên hướng mặt nàng tát xuống.
“Tiện tỳ ngươi còn dám câu dẫn phiên bang vương không? Đánh cho chết người, đánh chết ngươi…” quận chúa hung hăng hướng nàng đấm đá, trút hết nỗi oán hận vì hành động của phiên bang vương lên nàng.
“Đau quá, thả ta ra…”Miên Miên bị nàng ta kéo mạnh khiến cho đau đến chảy cả nước mắt.
"Bản quận chúa hôm nay nhất định phải hảo hảo thu thập ngươi!”
Miên Miên vốn đã bệnh mấy ngày lại bị quận chúa hung hăng đánh đập, chịu được một lúc liền bắt đầu hoa mắt chóng mặt ngã xuống, quận chúa còn chưa hết giận, giuỗi chân ra đá mạnh xuống người nàng.
“Ta đạp chết ngươi, đạp chết ngươi…” nàng ta hung hăng đạp mạnh như muốn đạp chết Miên Miên.
“Đủ rồi!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét giận dữ của một nam tử.