“Đúng vậy, đúng vậy a…” Miên Miên đơn thuần gật gật đầu, thế nhưng nói xong nàng thấy có gì đó không đúng lắm, đưa mắt nhìn lên thấy hắn không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt nàng, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả trên mặt.
Miên Miên khẩn trương nhìn hắn một thân băng lãnh, thân thể nàng vô thức hướng phía mép giường ngoài di chuyển.
“Như thế nào? Cùng trẫm ở một chỗ làm cho ngươi khó chịu như vậy?” Dạ Mị giọng lạnh băng chất vấn.
“Ta… không… Nô tỳ chỉ là sợ rắn, không có ghét bệ hạ…” Miên Miên từ khi xác nhận mình cũng hắn chuyện gì cũng chưa xảy ra, tâm trạng khá hơn liền khôi phục lại bản tính sợ rắn.
“Vậy sao?” Dạ Mị nâng cằm nàng nghi vấn hỏi, lộ ra tia cười gian.
“Dạ… dạ!” Miên Miên không dám nhìn thẳng đôi mắt tím của hắn, đong đưa mắt nói.
"Ngươi chán ghét xà, không ghét người?"
“Ân!” Miên Miên mặc dù có chút khó hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.
“Đã như vậy, ta có làm gì thì ngươi cũng không cần giật mình rồi!” Nói xong không chờ Miên Miên hiểu rõ đã vươn tay chế trụ gáy nàng, bờ môi nóng bỏng hôn xuống.
Đột ngột bị hôn khiến Miên Miên sững sờ trừng lớn hai mắt, nàng mãnh liệt đẩy hắn ra, Dạ Mị thấy thế không khỏi nhíu mày, vừa định nổi giận thì đã thấy nàng nhào tới bên mép giường nôn thốc nôn tháo.
Dạ Mị thấy thế càng xanh mặt, nắm chặt vạt áo nàng kêu lên: “Cùng trẫm hôn môi khiến cho ngươi buồn nôn như vậy sao?”
Miên Miên ói không ngừng, sắc mặt tái ngắt nhìn về phía hắn, Dạ Mị lần nữa quát lớn: “Trẫm đang hỏi ngươi đó!”
Thay cho câu trả lời, chỉ thấy nàng ụm một tiếng, trực tiếp nôn tại ngực hắn.
“Bỏ đi!” Dạ Mị lớn tiếng kêu lên, đem nàng đẩy qua một bên nhưng là Miên Miên gắt gao bám chặt lấy vạt áo trước ngực hắn mặc hét thế nào cũng không buông. Bị hắn đẩy qua đẩy lại khiến nàng muốn ói không thôi nên càng nắm chặt hắn hơn để đè xuống cơn buồn nôn, nhưng Dạ Mị đâu có hiểu được vẫn tiếp tục ra sức đẩy nàng, rốt cuộc Miên Miên chịu không nổi nữa, toàn bộ đồ ăn ngày hôm nay đều bị nàng nôn vào người hắn.
"Người đâu..."
"Bệ hạ!” Nghe tiếng gọi, Đức Công công vội vàng chạy đến, các cung nữ cũng theo sau tiến vào.
“Đem nàng đi, đi đi…” Dạ Mị lớn tiếng quát.
“Dạ…dạ!” Đức công công vẫy tay, một đám cung nữ tiến tới tách Miên Miên ra rồi khênh ra ngoài.