Đại Tranh Chi Thế

Chương 7: Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề... (1)

Trước Sau

break

Vừa thấy bên bờ sông có người, cô gái kia đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, không đợi A Cừu Tái Cừu hai huynh đệ quát hỏi, nàng đã trừng một đôi hạnh nhãn đen láy, lui về phía sau từng bước, khẽ quát một tiếng: "Kẻ nào?"

"Ngươi là kẻ nào? Công tử nhà ta lúc này đang tắm rửa, đi đi!" A Cừu huynh đệ vừa thấy chỉ là một nữ tử, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cô gái này thật xinh đẹp, bọn họ cũng là người biết thương hương tiếc ngọc, lập tức làm ra một cái bộ dáng lão đại xem thường.

Cô gái kia vừa ngưng nói, bên cạnh lập tức xuất hiện thêm một người, đạp lên cỏ cây lau sậy, che ở trước người cô gái. Người này cũng là một nữ hài trẻ tuổi, trên người mặc trang phục màu xanh, mặc áo khoác ngắn, lưng đeo cung tên, trên đầu đội một chiếc mũ tơ tằm, lộ ra vẻ xinh đẹp mười phần, bàn tay trắng nõn của nàng đã đặt lên đoản kiếm bên hông.

" Thanh Vũ, không cần để ý tới bọn họ, chúng ta lấy nước rồi đi luôn."

Cô gái kia thấy rõ dáng ngồi của ba người Tịch Bân, biết rằng ba người này không phải những kẻ mai phục trong lòng có ý muốn làm loạn, cô gái kia liền vén cỏ xanh, thoải mái đi ra. Con mắt hơi hơi liếc qua nhìn Tịch Bân, hiển nhiên là cho dù lời nói thoải mái, nhưng trong lòng vẫn mang theo vài phần cẩn thận.

Lúc này Tịch Bân mới nhìn rõ toàn bộ diện mạo của nàng, cô nương này mặc một bộ y phục ngắn tay bó sát người, là để thích hợp cho đi xa, trên áo thêu hoa văn vừa tinh mỹ vừa thanh lịch, áo choàng được nàng buộc quanh kiều đồn tinh mỹ, thân thể thon thả nhỏ nhắn, mặc dù dung mạo có vài phần hơi trẻ con, nhưng cũng đã có vài phần mị lực nữ tính tự nhiên.

Tịch Bân nhìn thấy, trong lòng không khỏi hơi hơi rung động, hắn đã thấy qua đủ các loại mỹ nữ ở thời hiện đại, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp hoa phục thời cổ đại, mới chính thức cảm nhận được ý nhị của cái gọi là 'nữ nhân như nước', mỹ nữ thượng cổ vô luận là cách ăn mặc hay là quần áo, hoa văn trang sức cũng không có rườm rà như hậu thế, vẻ đẹp của hoa văn trang sức tự nhiên, kỳ thật càng có thể kích thích lòng người. Bốn phía cỏ dại mọc thành bụi, mà bởi vì có hai mỹ nhân như vậy, thoáng cái lại hiện ra sinh khí tràn trề.

Một chủ một phó này hẳn là cũng đi đường xa, các nàng tiến vào vùng cỏ hoang rậm rạp, đột nhiên lại gặp ba gã đại nam nhân, thần thái vẫn cứ thong dong, chỉ với dũng khí thế này, cũng không có mấy nữ tử có thể có được, xem ra đúng là phải đi đây đi đó mới chân chính thấy được sự đời.

Tịch Bân vội quát bảo A Cừu huynh đệ ngưng lại, nói: "Hai vị cô nương chính là khách nhân tiện đường qua đây, kích động cái gì, lui ra."

A Cừu, Tái Cừu theo lời thối lui đến bên người Tịch Bân, buông hạ hai tay.

Một đôi con ngươi linh động lướt nhanh qua người hai huynh đệ A Cừu, tựa hồ đang suy đoán thân phận của bọn họ. Khi ánh mắt rơi vào binh khí trong tay bọn họ thì hơi hơi lóe lên một chút, khóe miệng nhếch lên, có điểm tựa như tự cười một mình, vẻ mặt kia tuy không phải cố ý ghẹo người, nhưng cũng thập phần động lòng người.

Tỳ nữ xinh xắn Thanh Vũ nghe được phân phó của tiểu thư, lúc này mới chầm chậm đi tới bờ sông, tháo chiếc túi vải trên vai xuống, mở ra, lấy ra một vò nước cũng được chạm hoa văn tinh mỹ, rồi ngồi xổm bên bờ sông múc nước.

Tịch Bân nhìn hai nàng chủ đẹp tỳ duyên, làm cho người ta thích mắt thưởng thức, trong đầu mỉm cười suy tư một chút, nhớ tới một bài thơ cổ rất phù hợp. Lúc này thơ ca đều là xướng ngâm (ngâm, hát to), cũng giống như biểu diễn ngẫu hứng trong bữa tiệc của người Mông Cổ lúc này chỉ là chuyện đương nhiên.

Thời kỳ này không thịnh sự dối trá, giáp mặt ca ngợi nhau cũng không thất lễ. Chính là Tịch Bân lại ngượng ngùng ở trước mặt một cô gái xa lạ mà ca hát như thần kinh vậy, liền kéo dài âm điệu mà ngâm:

"Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề.

Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.

Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề. . ."

(Đồng có cỏ dại, sương sớm đọng đầy.

Có một mỹ nhân, trong sáng dịu dàng.

Bất ngờ tương ngộ, hợp vừa ý ta...)

Vị tiểu thư kia nghe xong, một đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng về phía hắn, lại cẩn thận đánh giá, tiểu tử trước mặt này khí sắc tuy rằng hơi kém, nhưng khí lực khỏe mạnh, mày hoa mắt sáng, thì ra cũng là một nhân vật tuấn tú hiếm gặp, liền hơi hơi hếch cái mũi lên, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt mất tự nhiên, cũng có mang theo vài phần đắc ý nữa.

Tỳ nữ xinh xắn Thanh Vũ đang lấy nước ở địa phương phía trước cách Tịch Bân không xa, vị tiểu thư này cố tình không thèm nhìn Tịch Bân, ánh mắt dịch chuyển, liền nhìn về phía bờ sông, ngay lập tức thấy hai cái chân to của Tịch Bân vẫn còn đang ngâm trong nước. Đôi mày liễu của cô nương bất giác hơi hơi cau lại, nói: "Thanh Vũ, tới thượng du lấy nước."

Thanh Vũ kinh ngạc quay đầu lại, thấy tiểu thư nhăn nhăn cái mũi, chu cái miệng về phía Tịch Bân. Thanh Vũ hiểu ý, giận dữ lườm Tịch Bân một cái, rồi đổ hết sạch nước bên trong vò nước, dọc theo bờ sông tiếp tục đi lên thượng du.

Bờ sông nơi này chưa từng có vết chân người, cỏ lau bên bờ sông mọc dài và dầy, muốn đi về phía trước cũng rất khó khăn. Chẳng những phải đẩy đi cỏ dại lau sậy, còn có những con côn trùng nhỏ dế mèn, châu chấu nhảy loạn xung quanh. Những con côn trùng đó nhảy cực cao, chỉ cần không cẩn thận là sẽ chui vào miệng, nàng còn phải che mặt lại, Tịch Bân thấy thế nhịn cười không nổi nói: "Này, cẩn thận có rắn!"

"A!"

Thanh Vũ sợ tới mức nhảy cao ba thước, xém thì đánh rơi luôn vò nước trong tay, động tác của nàng thật nhanh nhẹn, xoay cổ tay rút ra bội kiếm, hoảng hốt nhìn ngó xung quanh hỏi: "Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?"

Vị tiểu thư kia tức giận trừng mắt lườm Tịch Bân một cái, nói với nàng: "Hắn chỉ chọc ghẹo ngươi thôi, rắn thì có cái gì mà phải sợ, thật là đồ vô dụng." Lá gan của vị tiểu thư này quả thực là không nhỏ, nói xong liền vén cỏ dại lau sậy rồi đi nhanh về phía trước. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Tịch Bân cười ha ha, nói: "Ta chỉ nói phải cẩn thận trong bụi cỏ sẽ có rắn, vả lại tới lúc này vẫn chưa thấy rắn xuất hiện, chỉ hảo tâm nhắc nhở các ngươi thôi, như thế nào mà bảo là trêu đùa được?"

"Xí! Ai thèm để ý tới ngươi." Vị tiểu thư kia không có tâm tư đấu võ mồm với hắn, trò chơi văn vẻ của Tịch Bân coi như không có đất dụng võ. Tiểu thư kia cũng không thèm quay lại lườm hắn nữa, mà tranh đi trước Thanh Vũ. Thanh Vũ thấy thế, vội kêu lên: "Nhị tiểu thư, chờ em với." Rồi cũng bước thấp bước cao đuổi theo phía sau nàng.

Tịch Bân thật khó khăn mới nhìn thấy hai mỹ nữ cực kỳ dễ nhìn, thế mà cái câu duy nhất mà người ta nói với hắn, lại có chữ đầu là "Xí", thực cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, liền rướn cổ họng kêu lên: "Này, chạy xa như vậy để làm gì? Ta vốn vẫn ở hạ lưu mà. Các ngươi chạy lên thượng lưu mà làm gì, thượng lưu thì cũng là hạ lưu của thượng thượng lưu, ở trong núi còn có chim bay cá nhảy, nói không chừng còn ở địa phương thượng lưu hơn so với các ngươi mà uống nước đi tiểu đó. Nhắm mắt mà làm ngơ đi. Này, này..."

Hắn cứ 'thượng lưu hạ lưu' hò hét cả buổi, hai cô nương cũng không để ý tới hắn, ngược lại còn chạy nhanh hơn, hai thân ảnh duyên dáng thấp thoáng trong bụi cỏ, rồi quẹo ở một khúc sông là biến mất.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc