Lúc Khánh Kỵ tỉnh lại một lần nữa, lúc này là buổi sáng sớm, có ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ đến nơi hắn nằm,một chiếc chiếu đắp trên người hắn, khiến hắn lúc mở mắt ra thì mở không được. Bên tai hắn nghe thấy tiếng ve, tiếng ếch nhái kêu, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy tiếng ve kêu hay như thế này, tiếng kêu này nghe có vẻ rất thân thiết, rất vui tai, khiến cho trời cao cũng phải chú ý lắng nghe.
Hắn lúc này không muốn mở mắt ra, hắn sợ những thứ này là hoang tưởng. Cái cảm giác hốt hoảng khi vừa mới tỉnh dậy lúc đầu bây giờ lại tiếp thụ một cái gì đó hạnh phúc ngọt ngào trong lòng hắn, hạnh phúc đến nỗi mà hắn muốn duỗi cái thân lười nhác của hắn ra cho thoải mái, nhưng lúc này người hắn bị phủ một lớp gì đó, khắp lưng hắn đều có cảm giác đau buốt, hắn từ từ hồi phục lại các giác quan, hắn lúc này mới nghĩ đến những chuyện trước khi bị hôn mê, một cái cây, một cái áo, trong đầu hắn cảnh tỉnh lại, hắn dần dần nhận thức được, hắn đang ở đâu? Hắn lúc này mới mở mắt ra…
" A…" Một tràng âm thanh hoảng sợ vang lên, nhưng lại phát ra từ trong miệng của hai người, một người là nam giới giọng khàn mà trầm thấp, giọng kia là của một cô nương, cao nhưng lanh lảnh.
Khánh Kỵ vừa mở mắt, lại bắt gặp cặp mắt tròn xe giống như mắt nai đang nhìn hắn, cách cặp mắt của hắn chừng 3 tấc, hắn cũng bất ngờ ý thức được sự hoảng hốt, cô nương kia thì ngược lại phát giác được dấu hiệu Khánh Kỵ tỉnh dậy, cô ta liền cúi sát người kiểm tra kĩ lưỡng, không ngờ lúc đó Khánh Kỵ mở to cặp mắt ra nhìn, khiến cho cô ta hoảng sợ kinh hoàng.
" Cha, tên hỗn đản kia tỉnh lại rồi."
Cô nương kia hoảng hồn bỏ chạy ra ngoài hét lớn.
Bên ngoài cổng không có tiếng trả lời, cô bé càng sợ hãi, bộ dạng lúc này giống như chú chim cun cút co rúm lại, vừa cảnh giác nhìn Khánh Kỵ, vừa từ từ bước ra ngoài.
" Này! Đừng sợ, Thúc thúc…không phải là người xấu…" Khánh Kỵ cố gắng nói, hắn nỗ lực nở một nụ cười hiền dịu có thể khiến người khác không sợ hãi.
Tiểu cô nương kia vội vàng nhếch nhếch miệng, trân trân nhìn nhắn, nhưng không nói một lời.
Khánh Kỵ cười một hồi, cô nương phía trước mắt hắn chỉ mới bảy tám tuổi, người hơi ốm, khuôn mặt đầy đặn, chiếc mũi nhỏ, một đôi mắt to linh hoạt và ngấn nước. Trên người cô bé mặc một bộ áo quần rách bươm của con trai, bộ đồ này không biết giặt qua đã bao nhiêu lần rồi mà có nhiều chỗ đã bạc màu, có chỗ đã rách bươm ra như sợi cước, khiến cho da ở chỗ bắp đùi và xương sườn của cô bé lộ ra bên ngoài. Phía chỗ đầu gối của cô bé cũng lộ ra một mảng da do ống quần chỗ này bị ma sát mà rách bươm, Khánh Kỵ chỉ dang một bàn tay ra là có thể ôm trọn lấy cái vòng eo nhỏ nhắn của cô bé này, cái ống quần đó đã từng bị Khánh Kỵ kéo rách lúc trước, bây giờ đã được khâu vá sơ sài lại. Tất cả những điều này cũng đã thể hiện rõ, vị tiểu cô nương này là con gái của một gia đình bình thường trong thôn, hơn nữa gia đình cô bé này lại rất nghèo.
Khánh Kỵ cũng đã lờ mờ phán đoán ra thân phận và gia cảnh của cô bé này, nên rất nhanh hắn đã nghĩ ra những lời nói vừa ý, hắn cố gắng giữ một giọng nói trầm ấm ôn hòa, hỏi:
" Có phải cháu cứu thúc không, tiểu cô nương, cháu tên gì vậy?"
Cô bé cũng không có cảm tình trả lời mà quay đầu về hướng khác, cô bé liếc mắt nhìn quanh, rồi dừng lại ở một cây xiên cá treo phía sau cửa. Đó là một loại xiên cá làm bằng trúc, trên đầu gắn một thanh đồng nhỏ làm đao, đây có thể là một công cụ kiếm sống rất được trân trọng của gia đình này, cái xiên đồng được giữ gìn cẩn thận, nên phát ra vẻ sáng loáng bén ngọt.
" Cô bé này. Rất cảnh giác, hơn nữa… gan nó cũng thuộc loại không nhỏ. Nếu Khánh Kỵ bị tiểu cô nương này đâm cho một xiên toi mạng thì…"
Góc miệng Khánh Kỵ cử động một tí, ánh mắt hắn nhìn về phía trước. Hắn nằm trên một chiếc giường, trên người phủ tấm chăn cũ và rách vài chỗ, phía sau vai còn gối lên một chiếc chăn cũ nữa, bên cạnh hắn, có một quả lê, quả lê này đã chín vàng rồi, nhìn có vẻ rất ngon miệng. Nhưng một bên quả lê đã bị cắn vài miếng, vết cắn này giống như vết răng cưa, vẫn còn dính dấu răng trên đó, nhìn có vẻ rất dễ thương.
Khánh Kỵ không kiềm được cười, đưa tay cầm lấy quả lê, hắn cũng không buồn lau qua, mà đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Quả lê này rất ngon, thịt nó mềm mịn, có vị chua chua ngọt ngọt, rất vừa miệng. Khánh Kỵ miệng hắn lúc này rất tanh, cho dù lúc hôn mê bị người khác tưới lên một tô canh nóng thì cũng không thể nào mà vùng vẫy được. Hắn nhai ngấu nghiến quả lê, lúc này có cảm giác có mùi gì đó thoang thoảng, bất giác tinh thần hắn chấn động một lát, lại tiếp tục cắn vài miếng nữa.
Quả lê không quá lớn, nên một lát Khánh Kỵ đã ăn hết rồi. Lúc hắn ngấu nghiến như hổ đói ăn mồi nhai quả lê, cô bé kia cứ đứng đó mà trân mắt nhìn hắn. Khánh Kỵ ăn xong quả lê, nhìn cô bé cười thân thiện, hắn cố ý thể hiện sự yếu ớt của mình, để khiến cho cô bé không cảnh giác, hắn nói:
"Thúc thúc…không phải là người xấu. Cháu cứu tính mạng của thúc, đợi khi nào vết thương của thúc khỏi hắn, lúc đó thúc sẽ báo đáp. Lúc đó thúc sẽ…A…thúc sẽ tặng cho cháu một bộ đồ thật đẹp, sẽ cho cháu thật nhiều tiền nữa."
Đôi mắt như biết nói của cô bé bỗng từ từ sáng lên, cô bé vội vàng chạy lại hỏi:
" Thúc là ai, thúc có rất nhiều tiền sao?"
Cô bé nói rất nhanh, vừa nói xong đã lập tức khép miệng lại, trông như một cái miệng bị con trùng bay tọt vào trong vậy.
" Đúng rồi…, thúc thúc có rất nhiều tiền…"
Khánh Kỵ trầm ngâm nói, trong mắt hiện lên một vẻ gì đó úp úp mở mở.
" Thúc không được nói dối!"
Cô bé thoáng nhìn ánh mắt Khánh Kỵ, rồi vội vàng mở miệng nói rất nhanh. Giọng nói của cô bé vừa giòn giã lại rất dễ nghe, đây là khẩu âm điển hình của người Việt. Khánh Kỵ không ngờ rằng cô bé ở xóm nghèo này lại lanh lợi đến như vậy, lúc hắn ngạc nhiên nhìn hướng về cô bé, cô bé lại vội vàng khép miệng lại, rồi đưa cặp mắt dễ thương mà nhìn hắn với vẻ rất cảnh giác.
" Ôi! Đương nhiên rồi…thúc thúc làm sao có thể đi lừa trẻ con được chứ? Khà khà…khà…, thúc thúc…thúc đúng là người có rất nhiều tiền, gia đình thúc thúc…là một đại thương nhân ở nước Ngô, sau khi phụ mẫu của thúc qua đời, thì lúc này thúc được kế thừa sản nghiệp của họ để lại, nhưng… thúc có một vị thúc thúc, người này lại không phải là người tốt…"
" Hả?"
Cô nương bé nhỏ giương đôi chân mày dễ thương lên nhìn Khánh Kỵ đầy vẻ cảm tình.
"Uhm….Đó là thúc thúc của thúc thúc, là đệ đệ của phụ thân của thúc thúc."
"À!"
" Thúc thúc của thúc thúc, là người xấu, người xấu kia muốn chiếm lấy gia sản của thúc thúc, và thế là thúc thúc kia nhân cơ hội thúc không để ý, đã đâm vào bụng thúc một nhát, còn xô thúc thúc từ thuyền rơi xuống nước, thúc thúc bị dòng nước cuốn trôi tới đây…"
Khánh Kỵ ra sức uốn lưỡi, hắn động não suy nghĩ để tìm ra một câu chuyện nói dối cô bé:
" Thúc thúc của thúc sợ thúc chưa chết, nhất định sẽ phái người tới đây, tiểu muội muội, cháu tìm cách che giấu thúc thúc lại được không, và có cái gì cho thúc thúc ăn không? Đợi khi nào gia tướng và quản sự của thúc thúc tìm tới đây, thúc thúc trừng phạt được người xấu kia, lúc đó thúc sẽ báo đáp cho cháu nhiều đồ đẹp nhé, cháu xem như vậy có được không?"
Tiểu cô nương dễ thương đưa con ngươi liếc vòng quanh, rồi bỗng nhiên hỏi:
" Thúc thật không phải là người xấu chứ?"
" Đương nhiên là không phải rồi, cháu xem thúc có giống người xấu không?"
Khánh Kỵ gắng sức giơ tay ra, phẩy phẩy búi tóc dài rối tung trước mặt, rồi hướng về cô bé nở một nụ cười hiền hậu.
Khánh Kỵ lúc này tóc bai bù xù, trên trán lại dính đầy cỏ cây tạp thảo, hàm râu chưa được cắt gọn cứ đâm ra tua tủa, khuôn mặt nổi những mụn nhỏ li ti lúc ngâm mình dưới nước bị sóng đánh vào, gò má bên trái còn dính vài vết bùn, gò má bên phải thì dấu vết của chiếc giày cỏ vẫn còn nguyên, nhìn ra có vẻ không phải là người xấu, nhưng ngược lại giống một kẻ ăn xin hơn…
Đôi mắt cô bé càng hiện lên vẻ hoài nghi, Khánh Kỵ sờ sờ vào lưng áo, chiếc cán dao mà Câu Tiễn đâm vào hắn đã không còn nữa, nhưng con dao nhỏ của hắn thì vẫn còn, Khánh Kỵ suy nghĩ trong lòng một lúc:
" Gia đình này mặc dầu rất nghèo, nhưng ngược lại là một gia đình quê mùa chân chất, họ chưa hề khám xét người mình. Có vẻ nơi đây thuộc địa phận của nước Việt, người của ta sẽ không thể truy tìm đến đây được, ta phải cố lấy được lòng tin của gia đình này, sau đó nhờ họ khẩn cấp dẫn ta quay về, ta sống chết còn chưa biết được, không biết hiện tại trong đại doanh trại mọi việc đại loạn như thế nào rồi…"
Nghĩ đến hậu quả này, Khánh Kỵ trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lúc này hắn không thể biểu lộ ra bên ngoài được, hắn sờ vào trước ngực, phát giác ra trong túi hắn còn một số đồ đạc, rồi rút ra một miếng trang sức bằng ngọc. Hắn cầm miếng ngọc trong tay đưa về phía cô bé nói:
" Này, cháu xem, đây là miếng ngọc rất quý, người xấu làm gì có thứ đồ đắt tiền như vậy chứ, đúng không nào?"
Miếng ngọc bích ánh lên màu sắc lóng lánh rực rỡ, cho dù cô bé kia chưa nhìn thấy bao giờ nhưng cũng nhìn ra sự quý giá và đẹp đẽ của miếng ngọc bích kia.
" Woa!"
Đôi mắt cô bé sáng hẳn lên, rồi ngạc nhiên mở miệng trầm trồ khen.
Khánh Kỵ lúc này mới phát hiện ra, cô bé nhỏ nhắn xinh xắn này trong miệng chỉ còn ba năm chiếc răng là còn tại vị mà thôi, còn lại đã rụng hết rồi, lúc cô bé mở to mồm ra hiện lên một dáng vẻ rất mắc cười, vì thế mà cũng không thể trách được cô bé này nói nhanh như vậy, nói xong lại lập tức ngậm miệng lại che hàm răng sún của mình, thì ra là cô bé sợ người khác nhìn thấy.
Khánh Kỵ thầm nghĩ trong lòng rồi bật cười:
" Thúc thúc tặng nó cho cháu nhé, muốn không?"
Cô bé nhỏ nhắn gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Cùng lúc thì cánh cửa được mở ra, một vị nam tử đội mũ trúc từ bên ngoài bước vào. Người này tay cầm một chiếc giỏ trúc, tay kia cầm một tấm lưới đánh cá.
" Cha!"
Cô bé vừa nhìn thấy phụ thân, lập tức chạy lại, đưa tay cầm lấy nón trúc của cha đặt qua một bên, người kia giở mũ xuống, cất lưới, vừa cười vừa hướng về Khánh Kỵ hỏi:
" Tiểu huynh đệ, người tỉnh rồi ah?"
Vị nam tử này thân hình cao gầy, nhìn qua đoán rằng khoảng hơn ba mươi bảy tuổi, nhưng hắn cũng không thể đoán chính xác tuổi của người này. Do cuộc sống khổ cực, nhiều người ở nông thôn đều có diện mạo già hơn so với tuổi thực của mình, nếu lấy động tác và nhãn thần của người này ra mà tính toán, thì hắn đoán rằng người đàn ông này tuổi chưa tới ba mươi. Nhưng nếu cẩn thận nhìn những nếp nhăn hiện rõ trên nụ cười của hắn, thì có thể lầm tưởng người này đã bốn mươi tuổi rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
" Đại ca, tiểu đệ xin cảm tạ ơn cứu mạng của đại ca."
Khánh Kỵ đúng lễ muốn gượng người ngồi dậy, vị nam tử kia bước tới vài bước, nắm lấy cánh tay Khánh Kỵ nói :
"Được rồi, người vừa bị thương, không cần ngồi dậy đâu."
Hắn bước qua rất nhanh, Khánh Kỵ mới nhìn rõ được, người này bị què, một chân hắn đi khập khiễng, vừa đi vừa kéo lê trên mặt đất, dáng đi rất ngoặt ngẹo.
Người kia quay đầu nói với cô con gái:
" Tiểu Quang, con mau đi làm cá đi, sau đó nấu một tô canh cá cho vị thúc thúc này bồi bổ cơ thể."
" Cha, cá này ta không mang vào trong thành đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ sao?"
Nghe cô con gái nói vậy, khiến hắn lúng túng nhìn Khánh Kỵ, hắn nói với cô con gái:
" Cá chúng ta có thể bắt được nữa, không nhiều lời nữa, con mau đi đi."
" Vâng!"
Cô gái nhân cơ hội cha cô không để ý, liếc mắt trừng Khánh Kỵ một cái, rồi cầm giỏ cá bước ra ngoài.
" Ơn cứu mạng của đại huynh, tiểu đệ cảm kích vô cùng, thật làm phiền đại huynh quá, tiểu đệ mạo muội hỏi quý tính của đại huynh để tiện bề xưng hô?"
Người kia thật thà cười đáp lại:
" Tiểu huynh đệ không cần quá khách khí như vậy, ta họ Thi, đệ cứ gọi ta là Thi đại ca được rồi."
" Thi đại ca."
" A! Huynh đệ, ngươi là…?"
" A, tiểu đệ họ Tịch, tên Bân, gọi là Tịch Bân, đệ vốn là một thương gia, bởi vì…"
Khánh Kỵ nói y lại những lời mình vừa nói với cô nương bé nhỏ kia cho người kia nghe, hắn ngồi bên giường chăm chú lắng nghe, Khánh Kỵ nói xong, Thi đại ca suy tư nhìn hắn một lúc, rồi nhíu nhíu mày.
Khánh Kỵ lén nhìn biểu hiện của người kia, trong lòng suy nghĩ, hắn cười cười một tiếng rồi hỏi:
" Thi đại ca, đại ca không tin đệ sao?"
Thi đại ca cười lặng lẽ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn nói:
" Tịch lão đệ, người…có phải là binh lính của nước Ngô không?"
Khánh Kỵ vô cùng ngạc nhiên, tay hắn lập tức cầm lấy cán dao đang giấu trong người, hướng ánh mắt nghiêm nghị nhìn vị nam tử bị què này.
……………….
" Đại ca! Đại ca!"
Chúc Dung phi như bay vào trong đại trướng của Yểm Dư, tay cầm chiếc mũ sắt, hắn đưa tay gạt mạnh tên lính đang đứng gác ngoài cổng, quát:
" Đi ra, tất cả ra ngoài hết cho ta."
" Đại ca…"
Yểm Dư đặt chiếc thẻ tre trong tay xuống, nhăn mày một cái, nét mặt không vui đáp:
" Đệ lớn rồi, huống hồ gì đến nay đã giữ chức đại tướng quân, thận trọng một tí được không? Có việc gì mà luống ca luống cuống vậy?"
" Đại ca, Đệ muốn đi thăm Khánh…đại vương đang bị thương, cớ sao lại bị quân lính ngăn cản không cho vào, đệ là thúc thúc của hắn, cớ sao lại bị bọn chúng ngăn cản, chẳng lẽ đây cũng là Thái Tà môn sao? Huynh là đại huynh của đệ, huynh nói rõ xem sao, rốt cuộc Khánh Kỵ như thế nào?"
Yểm Dư tránh ánh mắt nhìn của Chúc Dung, hắn đáp lại:
" Còn như thế nào nữa? Bụng dưới trúng một đao, xuyên qua thân thể, vết thương nghiêm trọng biết nhường nào, nên không thể chịu được gió thổi, do đó cần phải tịnh dưỡng một thời gian mới khỏi hẳn được, đệ không thấy ta cũng không đến thăm đại vương sao? Sớm bảo đệ trấn giữ ở đây, đệ đi đâu làm gì?"
" Ha ha!"
Chúc Dung cười một điệu cười xảo quyệt, bước tới gần nói:
" Vua băng hà, bí mật không cho phát tang, đây là quy luật từ xưa đến nay rồi. Chúc Dung ta không phải là đứa trẻ mới lên ba, còn không rõ đạo lý này sao? Các người có thể lừa được tam quân tướng sĩ, nhưng không thể qua mặt được vương thúc của đương kim đại vương đâu. Đại ca, huynh nói thật đi, có phải đại vương đã chết rồi không?"
" Im mồm! không được nói bậy!"
Yểm Dư thần sắc chuyển biến, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài, nhìn thấy phía ngoài không có ai, lúc đó mới nhẹ giọng. Hắn quay lại đệ đệ thấp giọng nói:
" Ngươi điên rồi sao? Lời này mà truyền ra bên ngoài thì sao chứ? Đừng nói ngươi là huynh đệ của ta, nếu còn gây náo loạn lòng quân nữa, ta lập tức bắt đệ lại đó."
Chúc Dung thần sắc cũng biến chuyển, hắn cũng nhẹ giọng nói:
" Đại ca, có thật là Khánh Kỵ đã chết rồi không?"
Yểm Dư lại nhìn ra ngoài cửa, đưa tay kéo hắn ngồi xuống ghế, nhẹ giọng đáp:
" Ngươi nói bậy cái gì vậy, đại vương chỉ bị thương thôi, nhưng…đại vương bị rơi xuống nước chưa tìm thấy được, đến nay tăm tích vẫn chưa rõ. Để an lòng quân, ta mới truyền ra bên ngoài là đại vương bị thương đang tịnh dưỡng, đồng thời hạ lệnh cho Anh Đào dẫn binh men theo dòng sông tìm kiếm rồi. Nếu không như vậy, thì Phù Sai có ngoan ngoãn mà cố thủ trong thành Cô Tô không, hay hắn đã nhân cơ hội này mà sớm phát binh tấn công chúng ta rồi."
" Đại ca, đến nay đã vài ngày rồi, Anh Đào đã tìm thấy đại vương chưa? Đại vương trúng đao rơi xuống nước, tất không thể đi xa được. Lúc này ta có nhiều người như vậy, nhưng có thể tìm thấy được không? Theo đệ. Chỉ sợ lúc này đại vương đã chết rồi, nhưng xác thì khó mà tìm thấy được. Chúng ta như vậy, có thể qua mặt được lúc này, nhưng có thể lừa được họ cả đời không?"
Yểm Dư trong tâm phiền muộn đáp lại:
" Chúng ta không phải vẫn đang tìm đó sao? Tóm lại, sống cần thấy người, chết phải thấy xác?"
Chúc Dung hai tay chống gối, đôi mắt sáng người, hướng sát người về phía đại ca nói:
" Đại ca, huynh không cảm thấy, đây là cơ hội tốt cho huynh sao?"
Yểm Dư tim đập thình thịch, tránh ánh mắt nhìn của hắn đáp lại:
" Cơ hội gì?"
Chúc Dung ánh mắt rực lửa trả lời:
" Đại ca, đây có thể là thiên ý, Khánh Kỵ chết đi, người có tư cách kế thừa vương vị, ngoài huynh ra, thì có người thứ hai không chứ? Hiện tại, Phù Khái cũng đã chết, nhìn cục diện nước Ngô, kẻ nào có thể là đối thủ của ta chứ? Huynh xem, thành Cô Tô lúc này đã là một tòa cô thành rồi, nó bị cô lập không có viện trợ, chỉ cần tấn công vào đó, thì toàn Ngô quốc sẽ thống nhất, nếu cơ duyên này huynh không nhận lấy, thì còn đợi tới khi nào nữa chứ?"
Công tử Yểm Dư nhăn mặt, nghi vấn đáp lại:
"Ngươi đừng có loạn ngôn ở đây, lúc này hơn một vạn binh dùng những tấm lưới lớn phủ kín một vùng ở dòng sông đó không sót một chỗ nào, một con cá cũng không thể lọt qua được, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra tung tích của đại vương, việc đại vương bị trọng thương không phải là giả, nhưng chính nguyên nhân như vậy, chúng ta vẫn cứ tiếp tục tìm kiếm đại vương, cho nên lúc này cũng chưa chắc chắn là đại vương chết đúng không?"
Chúc Dung đáp:
" Vậy lại thế nào? Hiện tại chúng ta đang tranh chấp giang sơn với nước Ngô, đại quân há nào một ngày không có thống soái, trong nước há nào một ngày không có vua sao? Huynh chỉ cần đăng cơ xưng vương, nếu có một ngày hắn sống sót mà trở về, lúc đó huynh đã hạ được thành Cô Tô, thống nhất nước Ngô, lúc đó hắn còn mặt mũi nào mà tranh chấp vương vị với huynh không?"
Yểm Dư quay mạnh đầu lại, trầm thanh đáp:
" Những lời nói này coi như ta chưa nghe qua, ta không muốn nó lại nói ra từ miệng đệ một lần nữa."
Chúc Dung vội đáp:
" Đại ca, Huynh sợ cái gì chứ? Đại quân này đúng là do một tay Khánh Kỵ gầy dựng nên, nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến vinh hoa phú quý sao? Đến nay chúng ta đã hoàn thành sứ mệnh, nhưng Khánh Kỵ vẫn bặt vô âm tín, nếu huynh không lên ngôi, ta dám bảo đảm rằng, bọn họ cũng không vui vẻ gì, cũng tuyệt đối không hề phản đối đâu."
Yểm Dư phất tay áo, phẫn nộ quát:
" Câm mồm! nếu ngươi dám loạn ngôn một lần nữa, thì ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"
" Đại ca!"
Chúc Dung vội vàng nắm lấy áo của Yểm Dư.
Yểm Dư nghiêm mắt, tức giận đùng đùng nhìn Chúc Dung nói:
" Chúc Dung, bất luận Khánh Kỵ là vua, hay là Yểm Dư xưng vương, ngươi đều là công tử tôn quý của nước Ngô, có gì khác biệt đâu? Ngươi có những suy nghĩ ngông cuồng bảo ta xưng vương như vậy nữa, rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ nào, ngươi lại bắt chước theo Cơ Quang, có những hành động bất nghĩa như vậy sao? Nói mau!"