Tên binh sĩ vừa thối lui khỏi màn trướng, một vị nữ tử khởi bộ bước vào, nàng trên người mặc một bộ trang phục màu trắng, nhìn xuyên qua dưới ánh nắng mặt trời, hiên lên một tư thế thanh thoát. Mặt trời phát ra những sợi tơ, làm toát lên những sợi ánh đen nhánh, lấp láy. Bức màn trướng hạ xuống, càng làm cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào rõ hơn, lúc đó hình ảnh của nàng hiện lên còn rõ hơn.
Thân hình thon dài ấy, bởi vì còn để tang cha, do đó nàng phải mặc bô trang phục trắng này, ngay eo nàng thắt một dải thắt lưng màu trắng bạc, bên sườn thắt một sợi dây nhỏ, luôn chực bay theo chiều gió. Mái tóc đen óng kia được búi lên cao, phía trên cài một cây ngọc tram màu trắng tinh, dáng người thanh lệ uyển chuyển, toàn thân trắng toát hiện lên màu sắc lạnh nhạt giống như một bong cúc lạnh lẽo.
"Nhâm Nhược Tích bái kiến Đại Vương…."
Nhâm Nhược Tích vừa quỳ xuống bái kiến, Khánh Kỵ đã bước nhanh tới đỡ nàng đứng dậy, Nhâm Nhược Tích nhẹ nhàng đứng dậy, hướng mắt nhìn Khánh Kỵ một hồi, muốn nói gì nhưng lại nhíu chặt hàng chân mày lại.
"Nàng cuối cùng cũng gặp riêng ta rồi sao?" Khánh Kỵ vừa nói trên mặt hiện lên vẻ đùa cợt. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Đại Vương…" Nhâm Nhược Tích nhẹ giọng đáp lại, muốn rút tay mình từ trong bàn tay Khánh Kỵ ra nhưng không cử động được, đôi gò má trắng nhạt ấy bỗng chốc từ từ chuyển sang màu hồng thẹn thùng.
"Vẫn gọi tên ta đi."
"Đại Vương, quân thần cách biệt. Dân nữ không dám mạo phạm."
"Ài… làm đại vương, thật mất đi những thú vui của con người bình thường… thôi được rồi, ta không làm khó nàng nữa, hôm nay có chuyện gì mà nàng chịu một mình đến đây vậy?"
"Đại Vương, Nhược Tích yết kiến, một là thay cho tiểu muội ở nhà xin tạ tội trước Đại Vương, hai là có việc này muốn nói với đại vương. Hôm nay, tiểu muội vô lễ với đại vương, không tuân thủ theo lễ cách, gây náo loạn, khẩn cầu đại vương niệm tình tiểu muội thần tuổi còn nhỏ, mà đừng quy cho nó tội chết, Nhược Tích vì chuyện này xin đa tạ đại vương. Nhưng… Đại vương vừa mới đăng cơ, binh lính bao vây Cô Tô thành lâu như vậy, nhưng bao vây mà không đánh, chỉ là bắn bi đất vào thành nội. Tiểu muội của thần vừa từ Nhâm gia đến, vì vậy mà trong long oán hận, kì thật không chỉ mình tiểu muội… người của Nhâm gia thần cũng không ít kẻ đã tỏ vẻ bất mãn…"
Khánh Kỵ thở một tràng dài, rồi buông tay nàng ra, ra hiệu cho nàng tùy cơ ngồi xuống: "Nhược Tích, người ngoài không hiêu rõ được, dụng ý của ta không lẽ nàng cũng không hiểu rõ sao? Cô Tô thành đương nhiên ta sẽ tấn công, nhưng không phải lúc này. Nhìn vẻ bề ngoài, ta lúc này đã chiếm cứ được thế thượng phong, nhưng Phù Khái phía sau lưng ta lại muốn kéo dài, Câu Tiễn thì xuất quỷ nhập thần, đại quân của hắn đóng ở đâu cũng không ai biết. Binh mã của ta nếu đánh hết đợt này đến đợt khác, thì lúc đó đã ở vào thế bất lợi rồi. Lúc đó, cục diện đã bị đảo ngược, ta há lại không bị khống chế, đừng nói là công thành, mà ta sợ rằng tự giữ lấy được thành của mình còn khó khăn gấp bội, đó là điều thứ nhất.
Thứ hai, nàng hãy nhìn tòa thành hùng vĩ phía trước chúng ta, nếu muốn kiên trì tấn công, cho dù Phù Khái và Câu Tiễn không níu chân, thì cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn, ở tình huống đó, nếu muốn tiếp tục tấn công, e rằng Ngô dân bách tính có đồng tình không? Mùa xuân năm nay chiến sự lien mien, đã bỏ lỡ vụ nông canh rồi, nếu lúc này lại tăng cường tấn công thành, lúc Phù Sai khó bảo vệ được thành, thành trì ngọc nát đá tan, tất cả đều bị tiêu hủy, lúc đó tiền tài, lương thực trong Cô Tô thành tất cả sẽ tiêu tan cùng với ngọn lửa kia, toàn nước Ngô lúc đó người chết đói chất đầy đồng, Khánh Kỵ ta cho dù lúc đó có lấy được toàn Ngô quốc, lúc đó cũng là một tên tội đồ của nước Ngô mà thôi.
Ai mà không có vợ chồng con cái, trong đó Nhâm gia nàng tám ngàn nô tì, người ở, lại có biết bao nhiêu thân nhân của họ cư trú trong Cô tô thành. Chẳng lẽ nào lại để họ chết cùng với Phù Sai hay sao? Khánh Kỵ lần này phục quốc, không chỉ là vì phụ thân báo thù, lấy lại tôn thất chính thống của dòng họ, nhưng điều quan trọng nhất là làm cho con dân nước Ngô ta có được cuộc sống ấm no hạnh phúc, xa rời nghiệp đao binh, cuộc sống thịnh vượng thái bình."
Nhâm Nhược Tích thở nhẹ một tiếng đáp lại: "Nguyên nhân này, thần cũng có nghĩ qua. Nhưng… sợ rằng Đại Vương không còn cách lựa chọn nào khác, gia phụ…"
Nhâm Nhược Tích nói đến đây, đôi mắt bỗng đỏ hoe ngấn lệ: "Gia phụ phóng hỏa, trước đây cũng đã từng nói qua, cha ta cũng nhìn ra được, Phù Sai quyết ý sống chết cùng Cô tô thành, đại vương mặc dù sợ đắc tội với thiên hạ, chỉ sợ rằng không được như ý."
Khánh Kỵ đáp lại: "Ta cũng biết khó khăn trùng trùng, cố hết sức mà nghe thiên mệnh, nàng còn nhớ… nàng từng khuyên bảo ta không?"
Nhâm Nhược Tích ngẩn người: "Khuyên bảo gì?"
"Diên Lăng Quý Tử."
"A…, chàng… đại vương muốn mời quý tử xuất đầu lộ diện?"
"Uhm…" Khánh Kỵ nhẹ gật đầu : "Ta nghĩ… chỉ cần tiêu diệt được Phù Khái, cắt đứt triệt để quân viện trợ cho Phù Sai, lúc đó ta sẽ nắm lấy ưu thế tuyệt đối, Quý Tử sẽ có lựa chọn thong minh cho mình."
Khánh Kỵ cười nhạt một lúc rồi nói tiếp: "Quý Tử là bậc quân tử có tài có đức, ông ấy không quan trọng thân thiết hay xa lạ, không xem đúng sai, chỉ xem việc ngươi có khả năng mang lại lợi ích cho giang sơn Ngô quốc và lê dân xa tắc hay không, do đó, ông ấy có thể hướng đến cái ác mà thỏa hiệp, ông ấy là một người quân tử hoàn toàn không giống ta, gần như là thánh nhân. Ta tôn trọng ông ấy, nhưng ngược lại cũng có chút không thích con người như vậy. Hạp Lư đã từng lợi dụng con người từ khi sinh ra đã nguyên tắc như vậy, hiện tại, ta cũng muốn thế."
Nhâm Nhược Tích rối trí suy nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: "Dụng ý của đại vương như vậy, Nhược Tích đã hiểu rõ rồi. Quay về.. thần sẽ trấn an đám gia nhân. Tiểu muội của thần còn nhỏ không hiểu rõ, mạo phạm đại vương, khẩn cầu đại vương đừng trách tội nó."
Khánh Kỵ cười đáp lại: "Ta đương nhiên sẽ không trách nàng ấy, tiểu nha đầu ấy, ta nếu so đo với sự hiểu biết tầm thường của nàng ấy, thì chẳng phải là hạ thấp mình quá sao?"
Nhâm Nhược Tích thở nhè nhẹ, nói yếu ớt đáp lại: "Nó cũng không còn nhỏ nữa rồi, từ khi chúng ta từ nước Tề quay trở lại, Hạp Lư đều theo dõi nhất cử nhất động của phụ thân ta, chỉ là không có chứng cứ, không thể khép người vào tội, cho nên mới đem phụ thân ta giam lỏng trong Cô tô thành, do ta thường ngày phải thay cha tiếp quản công việc gia đình, nên hắn cũng bắt ta vào Cô tô thành. Nhâm gia từ đó chỉ có thể giao cho tiểu muội quản lí, mọi chuyện lớn bé muội ấy đều quan tâm, lại còn lo lắng đến sự an nguy của phụ thân và ta, tâm tính của muội ấy đã trải qua rất nhiều va chạm như vậy, nên dường như không giống như một thiếu nữ bình thường như lúc trước nữa."
Nhâm Nhược Tích nói đơn giản như vây, Khánh kỵ tưởng tượng tình hình kúc đó, ngược lại có thể tưởng tượng ra tình hình một năm tới, lúc Nhâm gia sống trong sự sợ hãi và khẩn trương tại ranh giới của sự hủy diệt, Khánh Kỵ không giấu được lặng lẽ thở dài một tiếng.
Khánh kỵ nhìn Nhâm Nhược Tích, thần tình nghiêm túc lại nói: "Nhược Tích, khổ tâm của ta, cũng mong nàng có thể nói với Nhâm gia trên dưới biết. Ta chấp nhận, chỉ cần đại quân Phù Khái tan vỡ, ta sẽ lập tức khởi binh công phá Cô Tô thành! Nàng quay về có thể thông báo cho tráng sĩ Nhâm gia. Hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị chu đáo, ta hiện tại đang chế tạo loại vũ khí đại hình công thành, đợi giải quyết xong tên Phù Khái, sau đó sẽ đánh Cô Tô thành."
Nhâm Nhược Tích trên mặt hiện vẻ hồng hào kích động: "Có câu nói này của đại vương, dân nữ an tâm rồi. Nhược Tích sẽ quay về, triệu tập gai tộc trưởng giả quản sự, nói rõ tâm ý của đại vương, để trấn tĩnh lòng tin của họ. Đại vương…"
Nhâm Nhược Tích hướng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Khánh Kỵ, nhẹ nhàng nói: "Dân nữ xin cáo từ."
"Đợi đã!" Khánh Kỵ cầm lấy cánh tay trắng ngà của Nhược Tích nói: "Nhược Tích, công sự đã bàn xong, bây giờ hãy đị thoe ta!"
Nhược Tích đỏ mặt thẹn thùng, nói nhẹ: "Đại vương…"
Khánh Kỵ hướng mắt nhìn lại, thấp giọng nói: "Băng Nguyệt nha đầu kia đâu?"
Nhâm Nhược Tích đáp: "Nó không biết khinh trọng, mạo phạm đại vương, đã bị Nhược Tích sai người trông coi rồi. Diêu Quang và Tiểu Man hai vị cô nương ấy đang ở cùng muội muội."
Khánh Kỵ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Như vậy là, một mình nàng đến đây sao?"
Nhâm Nhược Tích thong minh sang suốt như vây, nghe những lời này đã biết rõ dụng ý, lại tăng phần ái náy không yên, lắp bắp nói: "Đại…Đại vương, như vậy là ý gì?"
Khánh kỵ đột nhiên dang tay ôm chặt nàng vào lòng, Nhâm Nhược Tích muốn giãy dụa, Khánh Kỵ đã có dự liệu trước, nên nhẹ nhàng dùng lực, ôm chặt nàng hơn nữa. Nhâm Nhược Tích mặt đỏ như gấc, nhẹ giọng nói: "Đại Vương…"
"Nhược Tích… nàng còn nhớ những gì ta đã nói, nếu có một ngày ta lấy lại được vương vị, thì sẽ tôn xưng nàng làm vương phi của ta, nàng nhớ không?"
Nhâm Nhược Tích hờn dỗi một hồi, lúc này mới dám thổ lộ những nỗi hờn giận thầm kín trong lòng: "Bên cạnh Đại vương đã có Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man, hai vị cô nương ấy đều là bậc quốc sắc thiên hương, gia thế cao quý bất phàm, đều được chọn là bậc vương phi của Ngô quốc, vậy thì chắc gì đến lượt Nhược Tích được chọn chứ?"
Khánh kỵ cười một hồi dài, nói với giọng bỡn cợt: "Vậy sao, vậy nàng không vui sao?"
Nhâm Nhược Tích đáp lại: "Dân nữ nào đâu dám vậy chứ?" Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng thì trong lòng nàng cảm thấy không còn chịu đựng được nữa, khuôn mặt nàng lại thẹn thùng, nàng nói tiếp: "Đại vương chọn ai thì đó là việc của đại vương, dân nữ đâu có quyền vui hay không vui chứ?"
Khánh Kỵ lại càng siết chặt nàng hơn trong vòng tay mình, hắn ôm nàng vào lòng, vuốt ve cái than hình mềm mại uyển chuyển ấy, rồi thì thầm bên tai nàng: "Ngô quốc đang đại loạn, Vương thất bị phế truất còn trống đó, một hồi lập quốc, quả nhân phải sớm có con nối dõi, để làm cho lòng dân an định. Thân là vua một nước, bên cạnh há gì chỉ có hia phu nhân, ta chọn nàng làm Vương phi ngô quốc, đó cũng là điều đương nhiên thôi."
Đa phần những tướng sĩ đi theo Khánh Kỵ, nguyên nhân là vì thanh danh Khánh Kỵ vang xa, bọn họ đều muốn cùng hắn xây dựng đại sự nghiệp, lập chiến công muôn đời, hơn nữa, kẻ nào lại không có tâm ý của riêng mình? Kẻ nào lại không có dự định của riêng mình, lại tính đến sau này nữa? Vợ con được hưởng quyền sang phú quý, lập đại công hưởng bổng lộc, làm bậc thế gia công thần, đời đời được lưu truyền tiếng thơm, đó đều là tâm ý của mỗi bậc thần tử. Nếu Khánh Kỵ muộn màng có con nối dõi, hay là có con nối dõi quá ít, vậy thì khó bảo toàn được vương vị nước Ngô vĩnh viễn được, một khi lọt vào tay một vương gia khác, những người này đều là bậc thế gia công thần đã cùng Khánh Kỵ vào sinh ra tử thì có khả năng đứng dựa bên cạnh, Ngô quốc lúc này có khả năng sẽ xảy ra đại loạn nữa, do đó có con hay không có con nối dõi, xác thực là để an lòng dân, ổn định binh sĩ, đây là điều kiện thiết yếu nhất. Lúc đó tỉ lệ hài nhi chết yểu lại cực cao, cho nên để có người lo cho hương hỏa tổ tiên, thì phải có nhiều vợ nhiều con, như vậy mới đảm bảo gia thế hưng vượng được.
Đạo lý này, Nhâm Nhược Tích cũng đã hiểu được, nhưng khi nghe Khánh Kỵ nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, mắt nàng giương lên, chua xót nói: "Đại vương giang sơn chưa định, àm đã nghĩ đến chuyện này rồi sao? Dân nữ là hạ thần của đại vương, dụng ý của đại vương thần không thể không phục tùng, chỉ cần đại vương lấy lại được thành Cô Tô, ổn định giang sơn, dân nữ báo được thù cho phụ thân, lúc đó thần sẽ tìm cho đại vương những bậc mỹ nữ Ngô Việt Sở Tần, quốc sắc thiên hương, thiên hạ mỹ nhân tất cả sẽ được thu nạp vào cung của Ngô vương."
Khánh Kỵ đáp lại: "Nếu giang sơn thu về một mối, Khánh Kỵ chiếm được Cô Tô thành, sao có thể để nàng vì ta mà bôn tẩu thiên hạ được chứ?"
Nhâm Nhược Tích nghẹn họng, tâm khẩu bỗng nhiên bị đè xuống, nàng nói: "Đại vương… Ý chàng là sao?"
Khánh Kỵ hướng đoi mắt nhìn chăm chú vào nàng, nói: "Nhược Tích, nàng vẫn không hiểu rõ tâm ý của ta sao? Hay là nàng giả vờ không hiểu gì vậy?"
"Đại vương…"
Nhâm Nhược Tích cụp đôi chân mày xuống, khuôn mặt đỏ gay, hai hàng lông mi dài nhấp nháy, nàng không có dũng khí để hướng ánh mắt nhìn, khuôn mặt nàng có vẻ yếu ớt, làn da trắng nõn nà, đôi môi thắm cứ nhấp nháy muốn nói gì, nhìn bộ dạng của vị tiểu cô nương lúc đó không khỏi khiến người khác xúc động.
Nhâm Tử Anh quyết ý, lúc để cho con gái xuất thành đi để bảo vệ toàn phú quý của Nhâm gia, trong lòng đã có ý gả con gái cho Khánh Kỵ, huống hồ gì trong lòng Nhâm Nhược Tích sớm đã có tình ý với Khánh Kỵ rồi, nghe những ý này của hắn, Nhâm Nhược Tích vừa có vẻ mừng rỡ thẹn thùng, trái tim trong lòng ngực giống như con nai nhỏ cứ nhảy loạn xạ, nàng cảm thấy những hy sinh, nỗ lực của mình cuối cùng rồi cũng được đền đáp, nghĩ vậy đôi mắt nàng không giấu được nước mắt cứ chảy dài.
Khánh Kỵ buông cặp mắt rũ xuống, nhìn thấy lồng ngực nàng cứ nhấp nhô thở dốc liên hồi, bỗng nhiên chàng kéo nàng lại gần hơn, áp sát ngực nàng vào ngực mình, Nhâm Nhược Tích không giữ được tự chủ ngẩng khuôn mặt lên, hướng mắt nhìn Khánh Kỵ, thấp giọng nói: "Đại vương…A..aaa"
Lời nàng chưa nói xong, môi nàng đã bị chặn lại bởi đôi môi Khánh Kỵ, đôi mắt nàng hốt hoảng mở ra, ngạc nhiên trong tích tắc, đôi mắt lại mất đi tiêu cự, từ từ khép lại.
Mùi hương thoang thoảng phả vào mặt, Khánh Kỵ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, thân mình Nhâm Nhược Tích lập tức chấn động. Khẽ hôn một lát , Khánh Kỵ chậm rãi di chuyển thân mình, Nhâm Nhược Tích từ từ hé mắt, trong mắt hiện lên vẻ mê man mờ ảo, đôi môi nàng sáng bóng mọng nước, bờ môi đỏ thắm kia chợt hé ra, lúc này ngược lại nàng lại khẩn trương ôm chầm lấy áo Khánh Kỵ, có vẻ chỉ cần nới lỏng một tí, thì sẽ rơi xuống đất mất.
"Nhược Tích, Nhâm gia cần vương có công lớn, nàng nếu là nam tử, với tài cán của nàng, làm đến chức tướng quốc cũng không có vấn đề gì."
"Nếu thiếp là nam tử, chàng… Đại vương cũng sẽ…Khi dễ thiếp như vậy sao?" Nhâm Nhược Tích nói với giọng điệu làm nũng.
Khánh Kỵ từ phía sau eo của nàng, luồn tay vuốt ve từ trên xuống, hướng tới mông của nàng, cười đáp lại: "Nếu nàng là nam tử, lại xinh đẹp, hại nước hại nhân như thế này, quả nhân cũng sẽ ức hiếp nàng như vậy."
Nhâm Nhược Tích tỏ vẻ thẹn thùng, xấu hổ, đưa cánh tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Khánh Kỵ, liếc nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, đôi chân mày dựng lên như tơ, tình cảnh đó gây xúc động không nói nên lời.
"Chức vị tướng quốc, ta đã phong cho Tỗn Vũ, nàng không làm được tướng quốc đâu, không bằng… nàng hãy làm vương phi của Ngô quóc đâu, hầu hạ quả nhân, sinh thái tử, việc này có nàng, lại không khiến nàng hao tâm tổn lực đi tìm vương phi cho quả nhân rồi, nàng xem ta sắp xếp như vậy có được không?"
Khánh Kỵ nói xong, đã cách lớp quần áo vuốt ve bộ ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, vẽ lên những vòng tròn như có như không, khiến cho Nhâm Nhược Tích như có kiến bò, thân thể mềm mại run rẩy:"Thiếp…Thiếp…Thiếp làm vương phi. Vậy Diêu Quang cùng Tiểu Man cô nương an bài như… như thế nào?" Một đôi ma thủ của Khánh Kỵ đang giở trò trên cặp mông tròn lẳn, đàn hồi kinh người của nàng, cứ vẽ nên những vòng tròn, Nhâm Nhược Tích cố nén cảm giác ngứa, hồn phách phiêu diêu nhưng vẫn bảo trì lí trí, không chịu tin tưởng lời hứa hẹn của Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ phá lên cười: "Nàng đó, nàng thật là lo những chuyện không đâu, những việc này không cần nàng phải nhúng tay vào, nàng đã nghe qua tam cung lục viện chưa?"
"Sao… tam cung lục viện?"
"Ah… đó chỉ là một cách nói có ý sáng tạo của quả nhân thôi…"
Nhâm Nhược Tích thở hổn hển bắt lấy đôi tay của Khánh Kỵ đang làm bậy trước ngực nàng, nàng hỏi tiếp: "Tam cung lục viện là sao? Có phải một loại vũ khí mới dùng để tấn công thành mà chàng mới phát minh ra không? Nghe tên thì có vẻ không giống…"
Khánh Kỵ trong mắt hiện lên nụ cười tinh ý: "Đương nhiên là không rồi, vũ khí mới dùng để công thành mà quả nhân mới phát minh ra chỉ có một cái, loại vũ khí này uy lực vô cùng, thế trận công thành chiếm đất giống như chẻ tre, quả nhân đã đặt tên cho nó rồi… nó tên là "Nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp"."
Liên quan đến đại nghiệp của Khánh Kỵ, mối thù của bản thân, Nhâm Nhược Tích đối với những phát minh không giống ai của Khánh Kỵ từ sớm đã nghe qua, nên vừa nghe thấy Khánh Kỵ nói có một loại vũ khí công thành uy lực vô cùng, nàng cảm thấy hưng phấn vô cùng, nên cứ để mặc cho đôi tay vô lễ của Khánh Kỵ đang sờ soạng khắp người nàng, nàng lập tức vui vẻ hỏi tiếp: "Nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp? Có thể chế tạo ra hàng mẫu chưa? Nó được đặt ở đâu vậy?"
Khánh Kỵ hướng đôi mắt cười từ từ cúi xuống, tỏ thái độ nghiêm túc, nói: "À… loại vũ khí này, quả nhân đã chế tạo nó cách đây hai mươi năm, còn chưa dùng quá vài lần, nàng có muốn mở mang kiến thức không?"
"20 năm" Nhâm Nhược Tích cơ hồ ngạc nhiên nói, nhưng nàng vừa mở miệng, một con rắn tinh quái đã chui tọt vào miệng nàng, khiến nàng không nói được, một tiếng rên rỉ yếu ớt như tơ từ trong mũi nàng phát ra, giống như tiếng kêu phát ra từ một ống tiêu ngọc khi bị gió thổi qua vậy…
Lúc Nhâm Nhược Tích bước ra khỏi đại trướng của Khánh Kỵ, mặt đỏ tía tai, tóc tai rối bời, nếu nói nàng lúc mới bước vào đại trướng của Khánh Kỵ giống như một đóa hoa tuyết liên đẹp đẽ lạnh lùng, thì hiện tại lại giống như một bong hoa đào dạt dào xuân sắc.
Nàng từ trước đến nay chưa nghĩ đến, một chiếc lưỡi dùng để ăn cơm giờ lại có nhiều tác dụng đến vậy, vê, vòng, khêu, khuấy, liếm, mút, hút, cắn,…, như xuân tằm nhả tơ, như linh xà nhập động, khiến cho tâm hồn của người ta như muốn bay lên, nhẹ nhàng bay bổng cả buổi không dứt.
Mặc dù đã đi ra khỏi đại trướng, phơi thân mình dưới ánh nắng mặt trời, nhưng cái cảm giác là lạ mà Khánh Kỵ đã làm bên trong người nàng, khiến cho nàng bây giờ còn đang ngất ngây khắp cơ thể, khiến cho nàng giống như một con sư tử tuyết gặp lửa, tức khắc sẽ bị hòa tan ra. Đôi ngọc nhũ xinh đẹp có một loại cảm giác nóng rừng rực, đầu nhọ cứng lên, chỗ bí ẩn cũng có một loại cảm giác ẩm ướt trơn trượt chưa từng có từ xưa tới nay, nếu không phải là giãy dụa chạy trối chết từ trong lòng chàng, nàng thật sự không biết giữa ban ngày, chính mình cùng chàng sẽ làm ra cái chuyện hoang đường gì trong đại trướng quân doanh.
"Ta lại còn đần độn lại gần mà tiến lại gần hỏi nữa chứ, lần sau nếu có nghe chàng phát minh ra một loại vũ khí mới nào, ta sẽ lập tức trốn chạy mất dạng luôn…"
Nhâm Nhược Tích đỏ mặt xấu hổ không chịu được chất vấn bản thân mình, trong đôi mắt mơ mơ hồ hồ: "Công thành chiếm đất…, xí! Không có một chút xác thực nào…"