Ở huyện Hàn Giang thuộc Ngô quốc, trên dòng Trường Giang, gió thổi lồng lộng, từng đợt sóng mênh mông cuồn cuộn.
Công tử Khánh Kỵ hiên ngang đứng ở mũi thuyền, gió thổi làm áo choàng bay phần phật, nhưng trong ánh mắt hắn lúc đó lại đang tỏa ra một thần thái cực kì phấn chấn.
Đại quân của hắn vừa mới đánh chiếm huyện Hàn Giang, nhất chiến công thành (một trận đoạt được thành), thế như chẻ tre. Hiện giờ lại đang hành quân suốt đêm, chuẩn bị cấp cho kẻ soán quyền đoạt vị công tử Quang, hiện giờ là Ngô Vương Hạp Lư một đòn phủ đầu.
Khánh Kỵ, năm nay mới mười tám tuổi, có sự dũng cảm hơn vạn người, được xưng là dũng sĩ số một Ngô quốc, là con trai của Ngô Vương Cơ Liêu. Công tử Quang mưu đoạt vương vị, nghe theo môn khách của hắn là Ngũ Tử Tư chiêu nạp tên thích khách Chuyên Chư, tên thích khách này rất khôn ngoan, dùng mưu giấu dao trong bụng cá rồi ám sát Ngô Vương Cơ Liêu.
Khi đó, Khánh Kỵ đang ở phương xa tác chiến với nước Sở. Lúc tin tức phụ vương bị giết, công tử Quang soán vị truyền tới nơi, nhất thời toàn quân suy sụp, vạn mã lặng im. Khánh Kỵ cũng biết rằng sự đã rồi, quyết định dứt khoát, lập tức suất lĩnh thân tín đánh phá vòng vây, trốn sang Vệ quốc. Ở Vệ quốc không ngừng chiêu binh mãi mã, liên kết với các nước xung quanh, thề báo thù giết cha.
Khánh Kỵ dũng cảm có một không hai trong thiên hạ, không chỉ nổi tiếng ở các nước chư hầu, ngay cả trong Ngô quốc cũng có uy vọng cực cao, ngày nào còn có hắn, giang sơn Ngô quốc còn không được ổn định. Khánh Kỵ ở Vệ quốc mài gươm soàn soạt, Ngô Vương Hạp Lư tựa như lúc nào cũng để trong đầu, cả ngày lo lắng đề phòng. Lúc này, hắn rốt cục đã đánh trở lại.
Khánh Kỵ sừng sững ở mũi thuyền, binh sĩ hai bên thuyền đang trầm giọng hô hiệu lệnh, mái chèo khua chỉnh tề hợp nhất, nước sông phát ra âm thanh bì bì bõm bõm.
Đứng bên cạnh Khánh Kỵ là một gã thấp lùn không đến eo của hắn, trong tay cầm một thanh đoản kích, tay áo bên phải của gã khi bị gió thổi qua chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, đúng là bị mất một cánh tay. Hắn chỉ vào mặt Trường Giang thần thái phấn chấn nói: "Công tử khai triển thần uy, Hạp Lư đêm nay phải mất ngủ một phen. Lần này trở lại Ngô quốc, chúng ta sẽ thống thống khoái khoái mà giết hắn"
Khánh Kỵ một tay cầm vò rượu, hung hăng giơ lên đổ vào mồm, lau lau miệng, trầm giọng nói: "Yêu Ly, kẻ cầm đầu tất phải bị trừng trị, nhưng không được để trận chiến ảnh hưởng đến người dân, một khi đã chiếm được thành, quan trọng nhất chính là làm dân tâm ổn định."
Gã thấp lùn cụt một tay vâng vâng dạ dạ. Bỗng nhiên một con cá nóc hoảng sợ từ mặt nước nhảy dựng lên, "bõm" một tiếng lại chui xuống nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe. Yêu Ly đang đứng ở mạn thuyền, cười ha ha nói: "Công tử, cá sông nhảy lên, chính là báo điềm lành."
Khánh Kỵ ảm đạm cười, hắn cũng không tin vào cái điềm lành hư vô mờ mịt này. Đại trượng phu đứng trong thiên hạ, cái gì cũng phải dựa vào chính hai tay của mình tranh đoạt. Điềm lành? Điềm lành có thể hạ được vương vị của Hạp Lư sao? Điềm lành có thể thay Khánh Kỵ hắn báo thù giết cha sao?
Khánh Kỵ quay đầu nhìn lại, ở phía sau hắn là mấy trăm chiến thuyền trùng trùng điệp điệp, các binh sĩ mặc áo giáp trên thuyền nghiêm trang đứng san sát, dưới ánh trăng Ngô câu Ngô qua* tỏa ra hàn khí dày đặc, trên mặt thuẫn (khiên) là hình mặt quỷ đang nhe răng dữ tợn.
(* Ngô câu: Kiếm của Ngô quốc, hơi cong giống hình cái móc. *Qua: Cái mác, vũ khí thời cổ)
Khánh Kỵ khóe miệng không khỏi lộ ra một tia vừa lòng, châm biếm: "Chỉ điềm lành thôi là chưa đủ, ta muốn báo thù phục quốc, phải dựa vào chính là bọn hắn, là tinh binh một tay ta luyện qua trăm trận!"
Khi Khánh Kỵ vừa xoay người nhìn lại, gã Yêu Ly đang cầm kích đứng ở mạn thuyền đột nhiên hai chân đạp mạnh, nương theo gió Trường Giang phần phật thổi, lao mạnh về phía Khánh Kỵ, đoản kích trong tay gã trong khoảnh khắc đã đâm xuyên qua ngực Khánh Kỵ.
"A!" Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, lảo đảo lùi hai bước, vò rượu "xoảng" một tiếng rơi vỡ trên boong tàu, rượu chảy ra lập tức bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Khánh Kỵ đột nhiên xoay người lại, đầu kích nhọn đâm xuyên ra phía sau lưng hắn, vùng gần sát áo giáp máu đang phun ra, tướng lãnh cùng binh lính đứng bên cạnh nhất thời đều cả kinh ngây dại.
Khánh Kỵ căm tức nhìn Yêu Ly, đột nhiên vươn tay chộp tới, Yêu Ly so với người lùn cao hơn không được mấy phân, ở trước mặt Ngô quốc đệ nhất hảo hán ngang tàng tám thước Khánh Kỵ nào có lực hoàn thủ. Khánh Kỵ tay vượn duỗi ra, liền đem gã bắt ở trong tay, túm mắt cá chân gã xoay ngược lại rồi từ từ dìm xuống sông Trường Giang.
"Rào rào", đầu của Yêu Ly từ trong nước sông lạnh như băng được kéo lên, gã bị dìm ba lượt, nước sông khiến gã bị sặc ho không ngớt, giờ phút này mặt gã xanh lét, tóc rối bù, thân mình thấp bé chật vật thật chịu không nổi. Rồi cứ như bị quỷ ám, gã lại không sợ chút nào, ngược lại kiệt sức phát ra một tràng cười to.
Khánh Kỵ run rẩy vung cổ tay, đem gã vứt lên đầu thuyền, rồi chậm rãi lui về phía sau hai bước, ngã ngồi lên boong tàu, thở hổn hển nhìn Yêu Ly. Trải qua một loạt vận động, trên ngực hắn vết máu lại càng rõ ràng hơn.
Tùy tùng hai bên chen nhau tiến lên đỡ lấy Khánh Kỵ, kinh hoàng kêu lên: "Công tử!"
Khánh Kỵ hào sảng cười lớn: "Trong thiên hạ cũng có dũng sĩ như vậy, dám đến ám sát bản công tử. Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới Cơ Quang lại phái một kẻ tàn phế như ngươi đến làm thích khách!" Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bọn thị vệ vây lên, "xoạt xoạt" vài tiếng, mấy cái Ngô câu đã chồng chéo đặt trên cổ Yêu Ly, lưỡi kiếm kề sát cái cổ bé tẹo của hắn, chỉ cần động một cái là có thể chém bay đầu hắn. Thế nhưng Yêu Ly lại không sợ, ngược lại trên mặt còn lộ ra một tia bình tĩnh vui sướng.
Khánh Kỵ nói: "Thôi, không cần làm khó hắn, người này cũng là một thiên hạ dũng sĩ."
Hắn cười lên một tiếng, bùi ngùi thở dài: "Yêu Ly à Yêu Ly, ngươi và ta lẽ ra phải chung một kẻ thù, hiện giờ ta lại chết dưới tay của ngươi, thật sự là chuyện đến nằm mơ cũng không thể tưởng được."
Yêu Ly bình tĩnh cười cười, hai má hơi hơi run rẩy: "Ta vốn đã sắp xếp từ trước, ta tự chặt một tay mình, lại thêm vào tính mạng cả nhà, nếu còn không thể đoạt được sự tín nhiệm của ngươi, lấy tính mạng của ngươi, chính là ông trời cũng thấy không vừa mắt đi."
Khánh Kỵ cười khổ một tiếng, gật đầu nói: "Không tồi, ngươi chặt đứt một tay, lại để cho Cơ Quang giết cha mẹ vợ con của ngươi, sử dụng đến loại khổ nhục kế như thế này, ta như thế nào không tin ngươi được?"
Nói tới đây, hắn đột nhiên trừng to hai mắt, âm thanh mãnh liệt quát: "Chính là, ta cùng với ngươi không thù không oán, ngươi vì thanh danh vinh hiển, cha mẹ vợ con đều không tiếc bỏ ra làm vật hi sinh, ta nếu coi ngươi là súc sinh, thì ngay cả súc sinh cũng xấu hổ vì có ngươi làm bạn!"
Khánh Kỵ giận dữ uy thế khiến người run sợ, Yêu Ly vốn đã mang tâm lí chắc chắn phải chết, cũng không tránh khỏi hoảng sợ biến sắc. Từ khi hắn đầu nhập dưới Khánh Kỵ tới nay, Khánh Kỵ vẫn luôn coi hắn như huynh đệ, lúc này chính là lần đầu tiên trước mặt hắn lộ ra uy thế như vậy.
Khánh Kỵ nói xong, khinh miệt nhìn hắn một cái, đối với các thân binh lệ rơi đầy mặt nói: "Không cần giết hắn, thả cho hắn đi đi, để cho hắn muốn danh tiếng sẽ được danh tiếng. Mặc kệ như thế nào, Yêu Ly... vẫn là một hán tử, hôm nay... chết đi một hảo hán là đủ rồi."
Khánh Kỵ dứt lời, từ đang quỳ chợt đứng lên, hai tay cầm chuôi kích, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, dùng sức rút mạnh, một tia máu nhất thời bắn ra.
Khánh Kỵ đem đoản kích ném về phía trước, "đốc" một tiếng cắm vào mạn thuyền, hắn ngồi chồm hỗm như một con hổ, thì thào nói: "Phụ vương chết bởi Chuyên Chư giấu kiếm trong ruột cá, hôm nay Khánh Kỵ ta có cơ hội báo thù ngay trước mắt, nào ngờ lại chết dưới kích của Yêu Ly, kẻ tiểu nhân lại thành công, hắc! Chẳng lẽ... đây là số mệnh của cha con ta..."
Tiếng nói của Khánh Kỵ càng ngày càng thấp, đầu hơi hơi cúi xuống, rồi cứ như vậy không động đậy nữa, cuối cùng tắt thở bỏ mạng.
Xuất sư vị tiệp thân tiên tử,
Trường sử anh hùng lệ mãn khâm!
(Xuất quân chưa thành người đã mất,
Anh hùng trước ngực lệ rơi đầy!)
"Công tử!" Các tướng lĩnh quỳ gối trước mặt Khánh Kỵ, nhiệt lệ tuôn rơi. Các thuyền ở ngoài cũng đã biết được chủ tướng gặp chuyện, Khánh Kỵ từ trước tới nay luôn đối đãi rất tốt với thủ hạ, toàn bộ ba quân khóc lóc thảm thiết, Trường Giang cũng trở nên ảm đạm.
Yêu Ly thấy Khánh Kỵ rốt cục đã chết, ánh mắt kiên cường nhất thời trở nên u ám. Binh lính bốn phía đối với mệnh lệnh của Khánh Kỵ từ trước tới nay đều thi hành không bao giờ thay đổi, hắn mặc dù người đã chết, binh lính vẫn không dám không tuân theo. Ngô câu sắc bén đặt trên cổ Yêu Ly cũng đã rời đi, tất cả binh lính đều quỳ gối hướng về xác chết của Khánh Kỵ khóc lóc, gã đứng ở đó liền tựa như một tên đầu gỗ, chẳng ai thèm liếc mắt nhìn tới một cái.
Tráng sĩ thời xưa, coi thường mạng sống chính mình, trọng yếu là, không cầu mưu lợi, nhưng cầu được lưu danh thiên cổ, đây chính là Hàn Phi Tử thuyết giáo với bọn họ (1). Hiện giờ Yêu Ly rốt cục đã đạt được mong muốn, nhưng không khỏi mông lung như mất đi một thứ gì đó.
Hắn khàn khàn cười to ba tiếng, ngửa mặt lên trời nói: "Ta vì để Khánh Kỵ tín nhiệm, để cho Ngô Vương giết cha mẹ vợ con ta, đốt xác ném tro, thế là bất nhân. Vừa được Khánh Kỵ tín nhiệm, trọng dụng như vậy, lại trở tay giết chủ, thế là bất nghĩa. Hiện giờ đại sự đã xong, ta một kẻ bất nhân bất nghĩa còn sống trên đời làm gì?"
Yêu Ly vừa dứt lời liền đem cánh tay duy nhất giơ lên, kiên quyết bổ về phía thanh đoản kích cắm chặt ở mạn thuyền, "phốc" một tiếng, cánh tay phải duy nhất của hắn bị lưỡi kích chặt đứt, máu tươi mạnh mẽ bắn ra. Yêu Ly đau tới hét to một tiếng, thân mình theo phía sau cũng bổ nhào về trước, vung mạnh đầu, cổ họng bị lưỡi kích sắc bén quét qua, lập tức tắt thở, thân hình quỳ xuống đất, đầu mềm oặt tì vào đầu kích.
Bộ hạ của Khánh Kỵ quỳ gối vây quanh thân thể hắn khóc không ra tiếng, nhất thời cũng không ai chú ý tới Yêu Ly cuối cùng lại chết oanh liệt như thế. Chuyên Chư đâm Ngô Vương Liêu, cũng chỉ phải hy sinh mình hắn là có thể lưu danh thiên cổ. Yêu Ly đâm Khánh Kỵ, để đoạt sự tín nhiệm của hắn, chính gã lại nhận lệnh để cho Ngô Vương giết cả nhà gã, mặc dù càng thêm thê thảm, đáng tiếc loại hành vi cầm thú này ngay cả sử sách cũng xấu hổ không muốn nhắc tới, tên tuổi của Yêu Ly chung quy lại rất khó vượt lên trên Chuyên Chư.
Đúng lúc này, thuyền nhỏ phía trước truyền đến tiếng báo động, có người cao giọng hét: "Có thuyền quân Ngô, có thuyền quân Ngô."
Phó tướng của Khánh Kỵ Kinh Lâm gạt nước mắt, quát to: "Không cần hoảng loạn, truyền quân lệnh, nhanh chóng lui quân về phía sau!"
Khánh Kỵ chính là linh hồn ba quân, Khánh Kỵ vừa chết, quân tâm đương nhiên đại loạn, không còn sức chiến đấu. Hơn nữa Tam công tử của Ngô Vương tiền nhiệm vừa chết, bọn họ cũng mất đi mục tiêu chiến đấu với Ngô quốc, nếu vẫn tiến lên phía trước, cùng lắm cũng chỉ là toàn quân cùng chết mà thôi.
Đại quân ngang tàng mà tới của Khánh Kỵ giờ lại buộc phải quay về, mấy trăm chiến thuyền tuân theo quân lệnh dồn dập quay đầu, khiến cho trận hình đại loạn, hơn nữa mới vừa rồi là xuôi dòng đi xuống, hiện tại lại phải ngược dòng đi lên, làm cho việc điều động càng thêm khó khăn.
Chiến thuyền phía trước đã cùng thủy quân Ngô quốc giao chiến, chiến thuyền phía sau lại ở giữa dòng cố hết sức quay đầu. Mất đi sự chỉ đạo của Khánh Kỵ, đội quân đơn độc này làm sao còn ý chí chiến đấu, tiền quân dễ dàng sụp đổ, thủy quân Khánh Kỵ vất vả quay đầu vừa mới ngược dòng chèo đi được không xa, tiền phương lại truyền đến tin tức, Ngô Vương Hạp Lư cũng đã phái chiến hạm ngăn trở đường thoát của bọn họ.
Dưới bóng đêm, tên như sao băng, trên dòng Trường Giang tiếng "Sát" vang lên rung trời, quân Khánh Kỵ đều là tự mình chiến đấu, máu tươi tràn đầy các khoang thuyền.
Mắt thấy tình hình không thể cứu vãn, Kinh Lâm đem thi thể Khánh Kỵ ôm vào trong khoang thuyền, nặng nề dập đầu ba cái, nước mắt rưng rưng nói: "Mang lửa đến, đốt thuyền."
Phó tướng Lữ Thiên bả vai đã trúng một mũi tên, trong tay cầm một cây đuốc vọt vào trong khoang thuyền, lớn tiếng quát hỏi: "Kinh phó tướng, vì sao lại đốt thuyền?"
Kinh Lâm rưng rưng ngẩng đầu, khàn khàn nói: "Công tử đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn cho xác của công tử còn bị Cơ Quang lăng nhục sao?"
Lữ Thiên nhất thời không nói gì, bên tai tiếng chém giết rung trời, nhưng bọn họ cũng đều biết, Khánh Kỵ vừa chết, thời điểm toàn quân bị tiêu diệt cũng không còn xa.
Lữ Thiên chậm rãi đi tới, quỳ một gối trước mặt Khánh Kỵ, trầm ngâm một lúc lâu, hàm răng cắn chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đốt thuyền!"
Hắn vừa mới chuẩn bị xoay người đi đốt chiến thuyền, đột nhiên cảm giác thân mình của Khánh Kỵ tựa hồ động đậy một chút.
Lữ Thiên hoảng hốt, vội vàng đem cây đuốc để sát vào xem, Khánh Kỵ thần sắc như còn sống, nhưng lại không có một chút động tĩnh nào, hắn đang nghĩ tới có lẽ mình bị hoa mắt, đột nhiên lại nghe thấy Khánh Kỵ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cả người Lữ Thiên chấn động mạnh, không dám tin hô: "Công tử? Công tử không chết, công tử còn sống."
"Cái gì?" Kinh Lâm thất thanh kêu lên sợ hãi, bổ nhào đến.
"Công tử không chết, công tử quả nhiên còn sống!" Kinh Lâm ép vào lồng ngực Khánh Kỵ nghe nghe một lúc, đột nhiên lên tiếng hô to.
Lữ Thiên nâng cây đuốc lên, thấy Khánh Kỵ môi hơi động, tựa hồ đang cố gắng nói cái gì đó, hắn vội vàng để tai sát vào lắng nghe, chỉ nghe thấy Khánh Kỵ dùng thanh âm yếu ớt nói: "Ta kháo, đây là cái giấc mơ quái quỷ gì vậy?"
Lữ Thiên ngẩn ngơ, ngữ điệu của công tử rất cổ quái, cách đọc từng chữ lại càng cổ quái, căn bản không rõ hắn đang nói cái gì nữa.
Nhưng mà chỉ cần công tử Khánh Kỵ còn sống, bọn họ sẽ còn hi vọng, Lữ Thiên lúc này cũng không để ý tới công tử Khánh Kỵ rốt cục đang nói cái gì, chỉ lo gân cổ lên hét to: "Bỏ thuyền, bỏ thuyền, nhanh nhanh lên bờ, mượn đường Lỗ quốc quay về Vệ."
---------------------------
Chú thích:
(1) Hàn Phi Tử: tức Hàn Phi (韓非), là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, tác giả sách Hàn Phi Tử.
Tìm hiểu thêm tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0n_Phi