Đoàn xe đi ra từ Lỗ quốc đô thành Khúc Phụ đang hành tẩu trên một cánh đồng hoang vu, ánh mặt trời chói chang, những thợ thủ công trên xe đều có chút ủ rũ buồn thiu. Chiếc xe đi đầu là một chiếc xe ngựa tán bằng (chỉ có ô che), ngồi trên xe là một sĩ tử áo bào trắng, mái tóc phiêu dật, được buộc lại bằng một sợi dây gấm trắng thuần, môi hồng răng trắng, tuấn tú phi phàm, suốt một đường đi tới, khi qua các thành trấn thôn trại, không biết đã câu đi biết bao nhiêu phương tâm của thiếu nữ.
Phía trước đoàn xe có hai ngựa mở đường, ngồi trên ngựa đều là các vị dũng sĩ, thân đeo trường cung (cung dài), sườn giắt bội kiếm, mặc một bộ áo ngắn quần bó thích hợp cho người cưỡi ngựa đi xa, trên đầu đội một chiếc mũ giống như lá sen để che nắng, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
Ở xa xa phía trước xuất hiện một rừng cây, một gã kỵ sĩ trên ngựa nhìn thấy, lập tức quay đầu lại vui sướng kêu lên:
- Công tử, phía trước có rừng cây, chúng ta có thể nghỉ tạm một chút.
Lúc này đã đến giữa trưa, ánh nắng mãnh liệt nhất, vị công tử tuấn tú kia ngồi ở chỗ mát mẻ trên xe mà cũng cảm thấy khó chịu, càng khỏi phải nói những thợ thủ công ngồi ở những chiếc xe đằng sau không có ô che, nghe kỵ sĩ kia nói như vậy, vị công tử tuấn tú kia trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui mừng, vội gật đầu nói:
- Ừm, Lý Hàn, phân phó nhanh chóng tăng tốc, chạy vào rừng nghỉ tạm, ăn cơm, chờ nghỉ qua được ánh nắng, chúng ta sẽ lại tiếp tục đi.
Kỵ sĩ ngồi trên ngựa bên phải chắp tay nói: "Tuân mệnh!" Lập tức giục ngựa hô to, phân phó xuống dưới, đoàn xe uốn lượn nghe thấy tin tức này thì đều trở nên hưng phấn, tốc độ nhất thời nhanh hơn rất nhiều.
Vị công tử tuấn tú ở trên xe này, chính là Thúc Tôn Diêu Quang mặc nam trang. Phụ thân an bài rất nhiều thợ thủ công tới Phí thành để kiến tạo thành mới, có cơ hội này sao nàng lại chịu nán lại ở nhà, không đi gặp tình lang ngày đêm mong nhớ, vì thế nên tìm mọi cách quấn lấy, Thúc Tôn Ngọc đang bận những chuyện tình trên triều đình, chịu phiền toái đã đủ, liền đáp ứng cho, phái Lý Hàn dẫn theo một đội võ sĩ hộ vệ, lấy thân phận một vị con cháu Thúc Tôn gia hộ tống những thợ thủ công này tới.
Về phần lập tân quân (vua mới), Thúc Tôn Ngọc có nói qua cho nữ nhi, nhưng cũng chưa gấp gáp hi vọng Khánh Kỵ có thể giúp đỡ được cái gì, hiện tại điều hắn cảm thấy bức thiết nhất chính là làm lớn mạnh lực lượng của chính mình, mà nữ tế (con rể) tương lại này, không thể nghi ngờ chính là làm cho thủ đoạn của mình tăng thêm vài phần phân lượng, cho nên đối với việc Khánh Kỵ mau chóng kiến thành chiêu binh, hắn cũng khá quan tâm.
Đoàn xe tiến vào trong rừng liền dừng lại, những thợ thủ công hữu khí vô lực tới tấp nhảy xuống xe ngựa, tìm được một dòng sông nhỏ bên trong khu rừng, ai rửa mặt thì rửa mặt, ai rửa chân thì rửa chân, vốc nước trâu để uống thì lại càng nhiều vô số kể. (Nước cho trâu tắm, trâu uống, thì bẩn và gọi là ngưu thủy) Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Xe ngựa của Thúc Tôn Diêu Quang lại chậm rãi đi về phía trước một chút nữa, ngừng lại ở thượng du dòng sông. Nơi này cây rừng sâu thẳm, một trận gió thổi đến, liền cảm giác thấy một trận mát lạnh, so với chuyện bị ánh nắng gay gắt chiếu vào người cả ngày thì tình cảnh lúc này thật giống như thiên đường nơi trần thế vậy. Thúc Tôn Diêu Quang vui vẻ xuống xe, ngồi phịch cả cái thân hình mệt mỏi xuống.
Trên xe, hai thị nữ giả làm tiểu đồng mở ngăn tối (ngăn bí mật) của xe ngựa, lấy ra vật lấy nước, đến vùng trong sạch giữa sông lấy về, mời tiểu thư uống nước, lau mặt, rửa tay. Vốn dung nhan như ngọc, thấm thêm vài giọt nước suối, trở thành trong veo như nước, Lý Hàn ở một bên nhìn mà trong lòng không khỏi nhảy dựng, vội vàng dời ánh mắt đi, sợ bị tiểu thư nhìn thấy trong ánh mắt hắn có dị sắc sẽ chán ghét.
Mấy ngày này với hắn mà nói vô cùng là gian nan, đi săn, đua thuyền rồng liên tiếp bị bại dưới tay Khánh Kỵ, khiến cho hắn mặt xám mày tro, lại mất đi cơ hội nổi tiếng. Có điều ở Thúc Tôn Thị môn hạ, hắn vẫn dần dần biểu hiện ra năng lực siêu việt hơn người, vô luận là Thúc Tôn Ngọc hay là Thúc Tôn Diêu Quang, đối với tài cán của hắn thì cực kỳ công nhận, hiện tại Lý Hàn ở Thúc Tôn phủ đã làm một quản sự không lớn không nhỏ.
Đối với một người bình thường mà nói, ở Thúc Tôn Thị một hào môn vọng tộc như vậy có thể cả đời làm việc cũng không lên nổi đến vị trí quản sự. Nhưng mà hy vọng muốn vượt trội hơn người của Lý Hàn, há lại chỉ là một quản sự, nếu muốn một bước lên trời, tốt nhất là nên đặt lên mỹ nhân Thúc Tôn Diêu Quang này. Thúc Tôn Diêu Quang cho dù xấu cho dù thiếu muối, vì tiền đồ hắn cũng nguyện ý lấy nàng, huống chi nàng lại xinh đẹp như vậy.
Khánh Kỵ bị Ngô sứ bức ra khỏi Lỗ quốc, điều này khiến cho Lý Hàn thấy được một tia hy vọng. Đại tiểu thư có thể yêu mến một công tử mất nước, không tính toán thân phận của hắn, thì giống vậy cũng có thể coi trọng mình. Nàng mặc dù đã từng thích Khánh Kỵ, nhưng mà Khánh Kỵ hiện tại cũng đã rời khỏi Lỗ quốc, có thể cả đời cũng chẳng trở về, tâm tình thiếu nữ, có thể lâu dài đến cỡ nào? Có điều chính mình muốn giành được phương tâm của nàng, còn phải tạo ra nhiều cơ hội hơn nữa.
Bởi vậy, Lý Hàn làm việc ở Thúc Tôn phủ, luôn tạo ra hết thảy cơ hội để làm cho mình có thể xuất hiện trước mặt Thúc Tôn Diêu Quang, hắn đối với tài học và tướng mạo của mình cực kỳ có niềm tin, tin tưởng rằng tới một ngày có thể được nàng ưu ái.
Các thợ thủ công và võ sĩ của Thúc Tôn phủ nằm trên mặt cỏ trong rừng nghỉ tạm, có vài người tản bộ chung quanh, Thúc Tôn Diêu Quang ở bên này, những người đó thực tự giác không xông tới quấy rầy. Lý Hàn nhìn nhìn tứ phía, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cây dã hạnh (hạnh rừng), lúc này bên mặt hướng về mặt trời, rất nhiều quả hạnh đã chín muồi, vàng óng trĩu ở đầu cành. Lý Hàn vui vẻ, tháo kiếm xuống để trên mặt đất, sau đó vươn người bám lên cành cây, chọn những quả hạnh to béo chín tới hái rất nhiều xuống.
Lý Hàn mượn từ thị nữ của Thúc Tôn Diêu Quang một cái chậu, tự mình đi tới dòng sông rửa hạnh thật sạch sẽ, sau đó đặt lên khay bưng trở về. Lúc này Thúc Tôn Diêu Quang đứng dưới một thân cây, đang ngắm nhìn con đường xa xăm đến xuất thần, Lý Hàn liền đi tới, nói:
- Tiểu thư, kẻ hèn tìm được một vài quả hạnh chín, hương vị thơm ngọt, có thể giải khát, đã rửa sạch rồi, tiểu thư có muốn nếm thử chút không?
Thúc Tôn Diêu Quang nhìn ra phương xa, đang nghĩ tới nhìn thấy bộ dáng của Khánh Kỵ, mắt thấy Phí thành càng ngày càng gần, Thúc Tôn Diêu Quang trong lòng hoan hỉ cơ hồ như muốn bay lên, trên gò má cũng lặng lẽ hiện lên một mảnh ý cười ngọt ngào. Khi Lý Hàn nói chuyện với nàng, ý cười trên khuôn mặt nàng vẫn chưa tan hết.
Thúc Tôn Diêu Quang trên mặt lộ vẻ tươi cười ngọt ngào quay đầu đến, vui vẻ nói với hắn:
- Tốt, a, hạnh này mọc rất tốt, tươi ngon mọng nước, nhìn là đã thấy thèm ăn rồi.
Nàng đưa tay nhón lấy một quả hạnh, "rôn rốt" cắn một miếng, hơi hơi chun mũi nói:
- Ồ, còn hơi chua, có điều đúng thực là rất giải khát.
Lý Hàn thấy nàng cười ngọt ngào với mình, linh hồn lúc đó xem như là đã bay đi mất rồi: "Nàng nở nụ cười với ta, nàng đột nhiên lại nở nụ cười với ta, ông trời có mắt, nỗi khổ tâm của ta rốt cục không có uổng phí."
Thúc Tôn Diêu Quang cắn hạnh, thấy hắn si ngốc nhìn mình, không khỏi bật cười nói:
- Này, làm sao thế, ngươi cũng ăn đi, ta một người sao ăn được nhiều như vậy.
- Được, được được!
Lý Hàn kích động đến không kiểm soát nổi, vội vàng cầm lấy một trái hạnh hung hăng cắn một miếng, mừng đến tâm hoa nộ phóng - mở cờ trong bụng, con đường đi phía trước dù có muôn vàn gian khổ, hắn cũng không để trong lòng...
o0o
Hôm nay, Thành Bích phu nhân thực hiện lời hứa, cùng Khánh Kỵ ra khỏi thành du ngoạn, nướng cá thết đãi. Hai chiếc xe ngựa, chiếc xe phía trước là xe của Thành Bích phu nhân, phía sau là một chiếc xe chở chiếu trúc, than lò, ngư cụ, cùng với nồi, chậu, gia vị một vài thứ, đầy ứ cả một xe.
Thành Bích phu nhân chỉ dẫn theo Tiểu Hà, Tiểu Lăng hai thị nữ thiếp thân, từ hậu trạch lả lướt đi ra. Nàng hôm nay mặc một bộ y phục thoải mái của quý tộc khi dạo chơi, không có vẻ chính thức long trọng, trên thân mặc một chiếc áo ngắn kiểu cổ bẻ màu vàng nhạt, váy vừa quá gối, vòng eo buộc dây lưng da, trên dây da có móc một chùm ngọc bội. Chân đeo giày da ống cao, tóc búi kiểu đuôi ngựa, hơn nữa với thần thái quyến rũ của nàng, từng bước đi hơi khom lưng, thật khiến cho người ta thấy yêu thương.
Vừa thấy Khánh Kỵ, khuôn mặt thanh tú của Thành Bích liền đỏ lên, ánh mắt không kìm nổi liền rủ xuống, xem ra một nụ hôn muộn như xuân phong hàm túy vẫn khiến cho nàng rung động đến tận bây giờ vẫn chưa tan. (xuân phong hàm túy: như gió xuân, như rượu say)
- Phu nhân mời lên xe.
Khánh Kỵ nho nhã lễ độ cười nói.
- Ừm!
Thành Bích hơi hơi gật đầu, nói giọng mũi đáp ứng lại, giơ tay đưa cho hắn, để hắn đỡ lên ngựa ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới vụng trộm liếc nhìn Khánh Kỵ một cái. Khánh Kỵ đầu đội một chiếc mũ cánh ve mà người Lỗ thường đội ngày hè, dây dài kết ở dưới hàm, eo thắt một chiếc đai to, áo bào rộng rãi, tay dài, vạt cong, ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ nhanh nhẹn, từ khi hắn trở thành Dương Bân tới nay, lúc này mới lần đầu thấy hắn ăn mặc phục sức long trọng như vậy.
Phải biết rằng thâm y (áo dài, sâu) là thường phục của quý tộc, cũng là lễ phục của thứ dân, nếu không phải thời khắc quan trọng sẽ không mặc, Khánh Kỵ mặc long trọng như vậy, Thành Bích phu nhân liền cảm thấy có chút hoan hỉ, hắn thực sự... thực sự coi trọng lời mời của mình ư.
Phía ngoài Đông thành, một hồ nước, bèo rong um tùm, còn có vài cọng liễu già nhẹ phẩy lên mặt nước. Hiện giờ cách phân ruộng đất suy đồi, mục thủ đại phu các nơi đều kiệt lực khai phá tư điền (ruộng đất tư), Phí thành là Quý Thị tư ấp, đương nhiên là không ngoại lệ. Chính là hơn mười mẫu đất bên cạnh hồ nước này lại cực kì phì nhiêu, không biết vì sao, trước sau vẫn không được khai thác, cỏ dại đều đã mọc đến phân nửa thân người.
Những thị vệ đi theo mang những đồ vật này nọ dọn ra hồ nước xong, liền thối lui ra ngoài, cách xa khoảng hơn một mẫu canh gác bên ngoài. Những quý nhân đến những địa phương như thế này, vốn chính là để tu thân dưỡng tâm thả lỏng cảm xúc, làm sao có thể để cho bọn họ qua lại bên người, ảnh hưởng cảm xúc.
Thành Bích phu nhân mang theo Dương đại quản sự còn có hai thị nữ tới ven hồ nước, bất ngờ thấy trên hồ nước có một tòa đình rất lớn, đình có chút cũ kĩ, trang trí cũng không hoa lệ, nhưng mà cùng với hồ nước, mặt cỏ, gốc liễu, trời xanh tạo ra một loại cảm giác hòa hợp thành một thể, giống như nó đã đứng ở đó từ rất lâu rất lâu rồi.
Trong đình đã được rải chiếu, bày xong nồi chậu, sắp xếp than lò, hộp gia vị cùng vò rượu mấy thứ đồ vật, Thành Bích phu nhân nhìn tòa đình, trong con ngươi hiện lên một tia sáng kì dị, vẻ mặt kia, giống như nhìn thấy gì điều gì đó xa cách từ lâu, có chút sợ hãi, có chút hưng phấn, lại có chút hoài niệm cùng mơ màng...