Khổng Khâu cười nói:
- Lời đó của Khánh Kỵ công tử rất có lý, chẳng qua công tử theo giúp ta thì sẽ nguy hiểm, Khổng Khâu thực sự là rất băn khoăn.
Khánh Kỵ cười nói:
- Khổng Sư hiện tại hình như lại có tâm tư giống như Triển đại phu, mới vừa rồi còn khẳng định là không có gì nguy hiểm, lúc này có thêm ta, trái lại còn lo lắng, theo Khánh Kỵ thấy, cái này gọi là quan tâm quá tất loạn.
Khổng Khâu nghe thấy vậy thì không nhịn được mà vuốt chòm râu cười rộ lên. Triển Hoạch nghe hai người nói có lý, rốt cục cũng quyết định chủ ý, hắn vỗ đùi, vừa cảm kích vừa có chút bất an nói:
- Nếu là như vậy, nhị vị để cho Triển Hoạch chuẩn bị một chút, quay về chọn lựa một vài người hầu dũng mãnh, ngày mai đi cùng Trọng Ni và công tử tới gặp xá đệ.
o0o
Trước cửa khu nhà cũ của Quý Phủ, Thành phủ Đại tiểu thư Quý Tôn Tiểu Man, hiện giờ là Tiểu Ngải cô nương, đứng ở bên cạnh một sạp bán hàng bên đường, si ngốc chăm chú nhìn đại môn nước sơn loang lổ của khu nhà cũ. Đại môn kia niên đại đã rất lâu rồi, nhìn thực tang thương, những mái ngói màu xanh bên trên đã sớm tích một tầng bụi đất, mặt trên còn mọc vài cọng cỏ xanh, quật cường đứng sừng sững trên mặt ngói, theo gió mát thổi hơi hơi run run.
Người đi đường từng người đi qua trước mặt Tiểu Ngải, như đan như sợi, lại không ngăn trở được ánh mắt của nàng.
Trong ngẩn ngơ, cảnh tượng trước mắt dần dần xảy ra biến hóa, trên mặt ngói bao trùm một tầng tuyết trắng xóa, cây cỏ từ trong tuyết chỉ lộ ra một đoạn héo rũ, lạnh run trong gió lạnh thét gào.
- Tiểu Man, cẩn thận kẻo ngã đó, ngươi cái đứa nhỏ này, sao bướng bỉnh vậy, mẫu thân nào có khí lực mà kéo được ngươi.
Mẫu thân hờn dỗi nói xong, lại cưng chiều theo ý nàng, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng. Quý Tôn Tiểu Man mặc áo dày, trên đầu đội mũ liền áo, bên ngoài lại khoác một kiện áo lông cáo, bao quanh chính mình trở thành giống như một quả cầu nhỏ. Hai tay nàng cầm lấy bàn tay to ấm áp của mẫu thân, hai chân chụm lại, bám xuống tuyết, cái mông nhỏ vểnh lên, không để cho mẫu thân dắt nàng đi, mà chỉ muốn trượt trên mặt tuyết.
Tuyết vẫn rơi, gió vù vù thổi, mẫu thân cũng mặc một chiếc áo lông cừu toàn thân, trong gió tuyết khí chất của nàng vẫn ung dung, khuôn mặt xinh đẹp, liền giống như một đóa tuyết liên hoa mềm mại rủ xuống. Ở trong lòng nữ nhi, nàng chính là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới, là người thân hiền hậu nhất, hai mẹ con đạp tuyết trở về trước khu nhà cũ của Quý Thị vui vẻ chơi đùa...
Hai mắt Tiểu Ngải đã ươn ướt, nàng nháy mắt mấy cái, nháy đi lớp sương mù mịt trong mắt, cắn răng một cái, đang muốn đeo hành lý rời khỏi nơi thương tâm này, đột nhiên một từ ngữ mẫn cảm từ cuộc nói chuyện của hai nữ tử bên cạnh khiến cho nàng chú ý.
Quầy hàng bên cạnh bán một vài thứ vật phẩm trang sức nhỏ cùng những dụng cụ cho phu nhân được làm từ xương, trúc, gỗ, hai nữ tử mặc áo xanh ngọc vừa từ trong khu nhà cũ mà nàng si ngốc ngắm nhìn đi ra, vừa lúc đứng ở quầy hàng bên cạnh. Hai nữ tử mặc y phục tinh mỹ hoa lệ, nhưng mà xem kiểu dáng, cũng chỉ là trang phục thị nữ của nhà giàu.
Quý Tôn Tiểu Man biết các nàng chắc chắn là gia nhân Thành phủ, vốn cũng không để trong lòng, chỉ là khi nàng định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy các nàng nhắc tới Thành Bích phu nhân. Ở trong lòng nàng, ngày đêm quanh quẩn chỉ có hai cái danh tự, một là mẫu thân của nàng Ngải Thị phu nhân, một chính là Thành Bích phu nhân này, vừa nghe thấy nói tới nàng, Quý Tôn Tiểu Man lập tức ngừng bước chân.
Hai thị nữ đang nghịch mấy cái lược bằng sừng trâu, đối với thiếu nữ bên cạnh ăn mặc trang phục đi xa cũng không để ý, một thị nữ bộ dáng hơi đẫy đà trong đó nói:
- Muội muội, ta hôm nay thật may mắn, đang ở hành lang vẩy nước quét nhà, lại gặp được Dương quản sự, Dương quản sự hình như là muốn đi ra ngoài a. Ai da, Dương quản sự vừa mới tắm rửa, bộ dáng môi hồng răng trắng kia, người ta chưa từng thấy qua một nam nhân nào tuấn tú như vậy.
Mái tóc kia tùy ý thả trên vài, chỉ mặc một bộ áo nhẹ ở nhà, phiêu dật tiêu sái giống như thần tiên, làm hại tỷ tỷ vừa nhìn thấy chàng, liền giống như uống phải rượu, quên cả việc thi lễ với đại quản sự, cứ đứng ngốc trệ nhìn chàng đi qua trước mặt..., đúng rồi đúng rồi, chàng còn cười cười với ta nữa, cười đến nỗi lòng ta trở nên mơ mơ màng màng, cảm thấy dường như hành lang đột nhiên trở nên sáng ngời vậy.
Nữ tử kia liền ha ha cười:
- Ít nằm mơ thôi, Dương đại quản sự là người mà phu nhân chúng ta thích đó, tới tám đời sau cũng không tới phiên ngươi a.
Lão đầu nhi bán hàng ngồi ở quầy hàng, mặt cúi thấp uể oải không quan tâm. Những gia chủ đại nhân thường không để ý tới những thị tỳ hạ nhân, có rất nhiều chuyện riêng tư cũng không ngại làm trước mặt bọn họ. Mà bọn thị tỳ hạ nhân này, trước mặt những người yếu thế hơn họ, làm sao lại không có tâm lý giống như vậy, căn bản là không ngại ở trước mặt lão đầu nhi đàm luận tâm sự của mình.
Thị nữ hơi đầy đặn kia không phục nói:
- Phu nhân vừa xinh đẹp lại ôn nhu, lại có tài phú như núi, ta đương nhiên không thể so sánh được với phu nhân. Chỉ có điều phu nhân dù có thích chàng, tóm lại sao có thể gả cho chàng được? Mà chàng tương lai kiểu gì cũng phải thành thân a.
Nói tới đây, hai mắt của nàng hơi hơi khép hờ, si mê nói:
- Nếu có thể gả cho chàng là tốt rồi, ta cũng chẳng để ý đến chuyện của chàng cùng với phu nhân, một nam tử giống như chàng, ta vốn cũng không dám hi vọng chỉ mình mình có được.
Hai cô gái cười nói, lại nói rất nhiều chuyện ân ái kiều diễm của Thành Bích phu nhân cùng Khánh Kỵ, liền chọn được mỗi người một cái lược, sau đó xoay người đi về khu nhà cũ của Quý Thị.
Quý Tôn Tiểu Man nghe thấy hai nàng nói như vậy thì đầu tiên là giật mình, hoang mang nhìn bóng dáng của hai thị nữ, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, nàng đột nhiên thân mình chấn động, trong con ngươi phun ra lửa giận không thể khống chế được, đến nỗi toàn bộ thân mình đều trở nên run run.
Cho tới nay, tuy rằng bởi vì cái chết của mẫu thân, nàng hận Thành Bích phu nhân tới thấu xương, nhưng mà nàng chỉ áp dụng phương pháp bỏ nhà ra đi để bày tỏ sự bất mãn của mình, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm cái gì với Thành Bích phu nhân. Đó là bởi vì cho dù như thế nào, Thành Bích phu nhân cũng là thê tử của phụ thân nàng, hơn nữa còn để lại huyết mạch cho Quý Thị gia tộc, đó chính là cốt nhục của phụ thân. Hơn nữa dưới sự khổ tâm kinh doanh của nàng, gia tộc của mình lại càng thêm thịnh vượng, bởi vì những nguyên nhân này, nàng mới ôm nỗi hận rời đi, chứ không nghĩ sẽ gây bất lợi gì cho nàng. Chỉ có điều... có điều hiện tại... nàng thế nhưng lại tư thông với nam nhân...
Cảm giác tổn thương bởi Thành Bích phu nhân phản bội phụ thân, phản bội gia tộc toát lên trong lòng Quý Tôn Tiểu Man. Nàng đoạt đi sự sủng ái mà mẫu thân xứng đáng được hưởng, nàng cướp đi tài sản và địa vị mà mẫu thân xứng đáng được có, những chuyện này đều có thể chịu được, mặc kệ như thế nào, đó đều là chuyện bên trong gia tộc. Nhưng mà hiện tại, nàng lại dám làm nhục gia phong, ngang nhiên tư thông với một hạ nhân, chia xẻ hết thảy gia tộc của mình với một ngoại nhân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Quý Tôn Tiểu Man trở nên phẫn nộ, nguyên bản lửa giận đã được tích tụ lâu ngày, ở trong khoảnh khắc biết được hết thảy này, khiến cho nàng sinh ra hận ý vô hạn, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng có chút trở nên méo mó: "Đoạt gia sản của ta, hại mẫu thân của ta, còn tư thông với nam nhân, ả sống thật là khoái hoạt a, trên đời này có ưu đãi nào thì đều bị ả chiếm cho bằng hết! Ta không phục, ta không cam lòng! Ta muốn ả phải trả giá cho những gì mình đã gây ra! Ta nhất định phải làm cho ả thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, bắt ả phải trả lại hết thảy mọi thứ mà ả hại chết mẫu thân của ta mới có được!" Tiểu Ngải đứng thẳng tắp ở đó, cắn chặt hàm răng ken két, đôi con ngươi tóe lửa hung hăng nhìn chằm chằm vào Quý Phủ đại môn một lúc lâu, mới quay người lại, oán hận rời đi...
Màn đêm buông xuống, một vành trăng non hiện lên nơi chân trời.
Khánh Kỵ, Anh Đào cùng mấy thị vệ bên người tụ tập dưới một gốc cây liễu ở trước viện, giả vờ hóng mát nghỉ ngơi. Mọi người ngồi cùng một chỗ, ngươi một lời, ta một câu, mỗi người liền phát biểu ý kiến của mình về chuyện xây thành luyện binh từng bước một. Khánh Kỵ đối với một vài võ sĩ chiêu hàng được từ chỗ Triển Chích, còn cố ý hỏi một vài chuyện tình về Triển Chích, mới biết Mông Sơn đích thật là một doanh trại trọng yếu của Triển Chích, nhưng cũng chỉ là một trong số đó thôi.
Sơn trại, thủy trại, Triển Chích mỗi nơi có một tòa. Đại trại của hắn sở dĩ không thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả là bởi doanh trại của hắn đều được bao vây trong những vùng hoang dã, trong khi những tài phú thì lại tập trung ở thành thị, bên trong thôn quê dân dã vốn là chẳng có gì. Một tòa sơn trại, một tòa thủy trại của Triển Chích, cũng không dựa vào việc đánh cướp những thôn trấn phụ cận mà sinh sống, mà là ở chỗ ở của chính mình, săn thú, bắt cá, nghiễm nhiên trở thành hai cái thành trì độc lập. Phong ấp ở các nơi lệ thuộc vào các công khanh đại phu khác nhau, vốn những vùng đất hoang cũng chẳng có ai chú ý đến, bọn họ cũng chẳng có xung đột lợi hại gì với nhau, căn cứ theo tâm lý "mỗi người tự quét tuyết trước cửa", cho dù có người phát giác ra sơn trại thủy trại, cũng nhắm một mắt mở một mắt, không muốn ở trong phong ấp của mình xảy ra chuyện gì, cho nên không ai phái thủ hạ đi tra xét chi tiết đến tận cùng, bởi vậy hai tòa trại này cũng không lộ ra ngoài.
Khánh Kỵ dùng hết khả năng để biết về tình hình của Triển Chích, càng nghe càng cảm thấy kinh hãi. Hết thảy những gì Triển Chích làm nhìn thì có vẻ vô tình, nhưng mà trên thực tế lại đã thoát ly ra khỏi phạm trù một giang hồ hào kiệt muốn sảng khoái cướp sông cướp biển, những phương pháp hành động của hắn lại có hiệu quả giống hệt như chính mình trước mắt đang chuẩn bị thành lập căn cứ luyện binh, hay là... Triển Chích này từ bỏ thân phận thế gia cam tâm làm đạo tặc, hoàn toàn không phải là vì thích cướp đường, sảng khoái ân oán, mà là muốn...
Khánh Kỵ chưa kịp nghĩ tới suy nghĩ kinh người của mình, thị nữ Tiểu Hà bên người Thành Bích phu nhân đã vội vàng chạy đến, thấy một đám nam nhân đang ngồi vây quanh đằng kia, liền đứng ở xa xa, đỏ mặt nói:
- Đại quản sự, phu nhân muốn gặp ngài đó...