Uyển Hoa Cư.
Nhâm gia Đại tiểu thư phát tiết oán khí trong lòng, thần sắc cũng đã dịu xuống, thản nhiên nói: "Trịnh Bồn Nhi, ta cũng biết Dương Hổ đại nhân quyền cao chức trọng, công vụ bận rộn, yêu cầu như thế có hơi chút làm khó. Nhưng mà lần này tới Lỗ, ta lại dùng cờ hiệu hướng Tề quốc để tế tổ, tại Tất Thành ắt không thể trì hoãn được lâu, nếu không một khi tin đồn lộ ra..."
Trịnh Bồn vội vàng chắp tay cười nói: "Trịnh Bồn hiểu được. Dương Hổ đại nhân đối với việc không thể tới đúng hẹn cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Nơi đây cách đô thành mặc dù không xa lắm, có điều Đại tiểu thư đương nhiên hiểu được, chuyện trong triều đình, biến hóa một chút cũng có thể kinh động thiên hạ."
Nhâm Nhược Tích mỉm cười, nâng chén nói: "Ta hiểu, hy vọng Dương Hổ đại nhân cũng có thể hiểu được chỗ khó xử của Nhược Tích. Dương Hổ đại nhân phải lo âu, chỉ là vì tiền đồ mà thôi. Nhược Tích phải lo âu, còn là vì tánh mạng thân gia (bản thân và gia đình)! Hai người hình như không cùng chung một tiếng nói? Như vậy đi, ta đợi thêm ba ngày nữa. Trong vòng ba ngày nếu Dương Hổ đại nhân không đến, ta sẽ khởi hành sang Tề, việc này đành phải để sau nói tiếp."
Dứt lời Nhâm Nhược Tích phất tay áo đứng lên, mỉm cười hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Thanh Vũ cùng Nhâm Băng Nguyệt đang thì thầm vào tai nhau. Thanh Vũ che miệng cười khẽ, Băng Nguyệt lại thần tình ửng đỏ, đối với động tĩnh của bàn trên vẫn chưa cảm thấy. Nhâm Nhược Tích mày liễu nhíu lại, trong lòng không khỏi lại hiện lên một tia bực mình.
Trịnh Bồn Nhi cùng thị vệ của hắn đứng dậy nói lời cáo từ, nghe thấy song phương nói chuyện, Nhâm Băng Nguyệt cùng Thanh Vũ mới biết rằng Đại tiểu thư phải đi, cũng vội vàng đứng lên theo. Nhâm Nhược Tích không thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái, dẫn đầu đi ra ngoài.
Trịnh Bồn Nhi chắp tay theo đúng nghi lễ, thần tình tươi cười đứng ở đầu cầu thang, tai nghe thấy tiếng bước chân 'cộp cộp' xa dần, ngựa ở ngoài tửu điếm hí dài, tiếng vó ngựa trong giây lát tiêu thất, vẻ tươi cười trên mặt mới chậm rãi lạnh xuống.
Hắn liếc nhìn người bên cạnh một cái, lạnh lùng nói: "Sở Tài, ngươi mới vừa rồi cũng nghe được, bỉ nhân* nhiều nhất chỉ có thể có ba ngày, nếu các ngươi muốn động thủ, chỉ có cơ hội trong ba ngày này, ba ngày sau, hết thảy đều phải ngưng lại!"
Người trẻ tuổi giả làm tôi tớ kia cười nói: "Trịnh đại nhân yên tâm, có thể kéo dài ba ngày, nhân thủ của chúng ta cũng đã đủ hết. Sở mỗ lập tức thông tri với Chủ thượng, quyết không làm cho Trịnh đại nhân phải khó xử."
" Vậy là tốt rồi!" Trịnh Bồn phất ống tay áo, ngang nhiên đi xuống lầu.
Nhâm Nhược Tích trở về tới cổng phủ của mình, nhìn thấy cánh cổng của tòa phủ đệ bên cạnh vốn vẫn đóng chặt không mở giờ phút này lại đã mở rộng, rất nhiều sĩ tốt mặc giáp đang nối đuôi nhau mà vào, không khỏi ghìm cương chiến mã, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Trong phủ có vài nô bộc đi ra nghênh đón, Nhâm Nhược Tích dùng roi ngựa chỉ sang cánh cổng của phủ bên cạnh, hỏi: "Như thế nào lại có nhiều giáp sĩ như vậy, là Thành Bích phu nhân quay về biệt viện nghỉ chân sao?"
Nhâm gia nhà lớn nghiệp lớn, tại Lỗ quốc cũng có trang viện ở nhiều nơi, đại trang viên chiếm gần một trăm mẫu này chính là sản nghiệp của nhà nàng, trong phủ quanh năm luôn có một vài gia nô trông coi. Người đầy tớ kia chính là một lão nô trong trang viện.
Lão nô tóc hoa râm cúi thấp người đáp: "Đại tiểu thư, lão nô vừa mới nghe nô tỳ của thành phủ phu nhân nói, hình như là một vị đại phu họ Triển mượn trạch viện của nàng để mời khách, chứ không phải là Thành Bích phu nhân tới."
Nhâm Nhược Tích "À" một tiếng, thản nhiên nói: "Hồi phủ thôi."
Nàng nói xong một câu này, lại không thấy muội tử lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn lại, thấy Nhâm Băng Nguyệt cùng Thanh Vũ còn đang trên ngựa thấp giọng đàm tiếu, bất giác trong tâm phát giận. Nhâm Nhược Tích vung cổ tay, roi ngựa trong tay 'xoạt' một cái vung lên, trong không trung 'Vút' một tiếng giòn vang, khiến cho Nhâm Băng Nguyệt cùng Thanh Vũ đang chụm đầu một chỗ thì thà thì thầm hoảng sợ, vội vàng tách nhau ra.
Nhâm Nhược Tích hừ lạnh một tiếng, quát: "Xuống ngựa!"
Lão nô trước ngựa quỳ rạp xuống đất, Nhâm Nhược Tích đè lưng ngựa xuống, giày da nai đạp lên trên lưng hắn, đưa tay nhấc chân váy rồi đi xuống, bước về hướng cổng phủ. Nhâm Băng Nguyệt thấy tỷ tỷ tức giận, vội vàng ngoan ngoãn xuống ngựa theo ở phía sau, lắc đầu lè lưỡi.
Nhâm Nhược Tích đi qua hai đình viện, rồi dừng thân ở dưới một gốc cây du rợp bóng mát như một cái ô, quay sang khuôn mặt trầm như nước nói: "Băng Nguyệt, tỷ tỷ mang ngươi theo tới đây, là để cho ngươi du sơn ngoạn thủy sao? Cả ngày chỉ biết cùng hạ nhân hi ha cười đùa giỡn, hôm nay một chuyện tầm thường như vậy cũng không làm được, còn khiến cho người đến tìm ta phải ra mặt hộ, ngươi chẳng làm ra được việc gì đứng đắn cả..."
" Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, không thông buôn bán làm ăn...", Thanh Vũ vừa mới nói tới đây, Nhâm Nhược Tích ánh mắt lạnh lùng đảo qua nàng, lạnh lẽo như hàn băng thấu xương cốt, Thanh Vũ trong lòng phát lạnh, vội vàng ngậm miệng.
Nhâm Nhược Tích khóe miệng nhướng lên, roi ngựa chỉ thẳng về phía nàng, quát: "Không có một chút quy củ tôn ti cao thấp, ta cùng Nhị tiểu thư nói chuyện, khi nào thì đến phiên ngươi xen vào, cút đi, quỳ xuống ngoài tiền đình, vả miệng hai mươi cái!"
Thanh Vũ sợ hãi mặt mũi trắng bệch, trên dưới phủ, ngoại trừ Nhâm gia gia chủ, nàng chỉ sợ mỗi vị Đại tiểu thư này, vừa thấy Đại tiểu thư tức giận, Thanh Vũ làm sao còn dám đáp lời, lập tức vâng lời rời khỏi nội đình, trở ra tiền đình hướng tới tảng đá ở giữa quỳ xuống, tự lấy tay vả vào miệng, xem ra xuống tay cũng không dám giữ lực.
Nhâm Băng Nguyệt vốn cười hì hì không phản đối, vừa thấy tỷ tỷ nghiêm trị hạ nhân của mình như thế, trên mặt liền lộ ra một chút không vui, nhướng mày sẵng giọng: "Tỷ tỷ, Thanh Vũ là nha đầu bên cạnh em, luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện, nói xen vào ngay cả là rối loạn quy củ, cũng là vì trung thành bảo vệ cho chủ, tỷ tỷ sao lại dùng hình phạt nặng như vậy?"
Nhâm Nhược Tích giận tới cực điểm, roi ngựa trong tay vung lên, 'vút' một cái quất rơi một quả du, Nhâm Băng Nguyệt thấy thế thì co đầu rụt cổ, cứ như là roi đó quất vào cổ nàng vậy. Tỷ tỷ bình thường ít khi phát giận, nhưng một khi đã giận thực sự, trong lòng nàng cũng cảm thấy sợ.
Nhâm Nhược Tích ở trước đình bước qua bước lại, đứng ở trước mặt Nhâm Băng Nguyệt trừng mắt nhìn nàng cả buổi, mới gật gật đầu, lạnh lùng mà nói: "Ngươi hỏi ta tại sao? Được! Ngươi vào đây với ta!"
Dứt lời quay người lại đi nhanh vào trong phòng, Nhâm Băng Nguyệt bĩu bĩu môi, đành phải đi vào theo.
Nhâm Nhược Tích đã bình tĩnh ngồi trên chiếu, mắt nhìn Băng Nguyệt vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ thở dài, hỏi: "Băng Nguyệt, chúng ta lần này mượn cớ tới Tề để tế tổ mà đi qua Lỗ quốc, rốt cuộc là tới đây để làm gì?"
Nhâm Băng Nguyệt nháy mắt mấy cái, thần tình mờ mịt nói: "Không phải là vận chuyển hai trăm kiện bì giáp, ba trăm thanh gươm, năm trăm cái mâu nhọn để cấp cho người mua sao?"
Nhâm Nhược Tích lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Băng Nguyệt, phụ thân thê thiếp đầy nhà, con cháu lại không có con trai, chỉ có ta và ngươi hai đứa con gái. Hiện giờ phụ thân đã lớn tuổi, gia nghiệp lớn như vậy, phải do ta và ngươi chia sẻ với phụ thân mới phải. Đương kim Ngô Vương đối với những người có thân mật với tiên vương (vua trước) thập phần kiêng kị, nguy cơ trước mắt Nhâm gia rất lớn, ngươi còn ngu ngốc không biết sao?"
Nhâm Băng Nguyệt ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: "Không thể nào, Nhâm gia chúng ta tuy rằng cũng là Ngô quốc đại tộc, nhưng mà trước giờ chưa từng có quan hệ thân mật với vương thất. Đương kim Ngô Vương đăng cơ, phụ thân không phải còn kính dâng cho hắn ba ngàn thanh đồng lợi kiếm đó sao, hắn còn có chuyện gì mà không tin chúng ta?"
Nhâm Nhược Tích cười khổ, mi mắt tinh tế buông xuống, im lặng một lát mới nói: "Còn không phải bởi vì phụ thân nhờ Tào đại phu góp lời với tiên vương Cơ Liêu, muốn đem tỷ tỷ... gả cho công tử Khánh Kỵ làm vợ. Đại vương một lời liền đáp ứng ngay, chỉ vì Khánh Kỵ công tử còn tác chiến ở Sở quốc, cho nên còn chưa hành lễ làm thông gia. Lúc ấy Hạp Lư ngồi ngay bên cạnh tiên vương, tất cả đều nhìn thấy trong mắt, hắn đoạt vị xong làm sao có thể tin Nhâm gia ta?
Chẳng qua là vì Nhâm gia tại Ngô quốc có ảnh hưởng rất lớn, sau khi hắn đăng vị, phụ thân lại dẫn đầu kính dâng ba ngàn thanh lợi kiếm làm lễ vật, Hạp Lư không bắt được nhược điểm nào của chúng ta, lúc này mới tạm thời ẩn nhẫn. Phụ thân nhìn ra được sát tâm của hắn, dâng kiếm cũng là vì bảo vệ chính mình. Hiện giờ làm trái với lệnh cấm của Ngô quốc, tự mình bán binh khí cho chư hầu, càng là vì muốn sống. Mục đích không phải là kiếm tiền, mà là dựa vào quyền lực các quốc gia, chuẩn bị sẵn đường lui sau này, mới là tâm ý thực sự của phụ thân." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nhâm Băng Nguyệt kinh ngạc nói: "Nguyên lai là như vậy..., có điều Băng Nguyệt cũng không có làm cái gì, chỉ cùng Thanh Vũ đi loanh quanh một chút, sao có thể gây ra tai họa gì được?"
Nhâm Nhược Tích trách mắng: "Hồ đồ! Một khi tin tức chúng ta lạm dụng chức quyền của nước Ngô bị tiết lộ (ám chỉ việc giương cờ sang Lỗ tế tổ), Ngô Vương vốn đã vô cùng nghi ngờ nhất định sẽ không nể mặt chút nào, tất nhiên ngay lập tức sẽ liều lĩnh xuống tay với Nhâm gia ta, khi đó Nhâm gia chúng ta sẽ gặp phải tai ương diệt tộc. Suốt đường đi tỷ tỷ chỉ dám trốn ở trong nhà, lúc nào cũng cẩn thận, ngươi lại không thèm quan tâm, ở đâu cũng xuất đầu lộ diện, còn nói sẽ không gây ra tai họa?
Ta cũng đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ngươi cũng không để ý chút nào. Nha đầu Thanh Vũ kia lại chỉ biết xúi giục lấy lòng, cùng với ngươi làm việc tốt. Hừ! Càng ngày càng không an phận. Nó đối với ngươi trung thành tận tâm, ta đương nhiên biết, nhưng mà kẻ hầu trung thành là có thể dung túng sao? Ngươi là nữ tử Nhâm gia, nô tỳ bên cạnh ngươi cũng sẽ không phải là nô tỳ bình thường, ngươi cùng bọn họ không phân chia tôn ti cao thấp, sẽ làm cho bọn họ sinh ra dục vọng không nên có!
Khi quyền hành lọt vào tay ngươi, địa vị của bọn họ đương nhiên cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên, chí khí cũng sẽ càng ngày càng cao. Vấn đề là ngươi sẽ đối đãi phân chia với bọn họ như thế nào, ngươi có thể đem hết thảy mọi thứ của ngươi chia xẻ cùng bọn họ sao? Ngươi có thể cho bọn họ có được tôn vinh cùng địa vị giống ngươi sao?
Ngươi không làm được, lại dung túng dã tâm của bọn họ, bọn họ sẽ tâm sinh oán hận. Đạo điều khiển kẻ bề tôi, phải xem trọng cả Ân (ơn huệ) và Uy (oai). Phải để bọn họ cảm kích sự tưởng thưởng của ngươi, kính sợ quyền lực của ngươi. Giống như ngươi chủ tớ chẳng phân biệt được, tôn ti không theo trật tự, sớm muộn gì cũng sinh ra chuyện.
Ngươi xem xem Lỗ quốc bây giờ, Quý Tôn, Thúc Tôn, Mạnh Tôn ba nhà gia tộc chia cắt binh quyền quân Lỗ, điều quân Lỗ tới Tề quốc. Những gia thần có thực lực dưới trướng bọn họ như Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài, mỗi người cũng đều có dã tâm bừng bừng, ở trong tối che giấu tử sĩ, vụng trộm mua bán binh khí, cướp đoạt quyền lực của các gia tộc, đi một con đường giống hệt với chủ tử của bọn họ.
Những gia tộc đó đối với quân Lỗ, những gia thần đó đối với gia tộc, lúc trước có kẻ nào không phải là những người trung thành và tận tâm, hết thảy đều đi theo bảo vệ sinh mệnh chủ thượng? Có kẻ nào ngay từ đầu đã ẩn chứa dã tâm? Lòng người vốn khó thỏa mãn, lòng tham không đáy, được một đòi mười, được mười đòi trăm chính là thiên tính của con người. Ngươi nếu không hiểu được đạo điều khiển kẻ bề tôi, tới khi có được quyền lực to lớn, con chó trung thành cũng sẽ biến thành loài sói hung tàn, sớm muộn gì cũng sẽ cắn lại ngươi một cái."
Nhâm Băng Nguyệt không phục nói: "Không phải là còn có tỷ tỷ sao, Băng Nguyệt chỉ cần phải nghe tỷ nói là được rồi, còn cái thuật dạy dỗ bề tôi gì đó, muội học để làm gì?"
"Ta?" Nhâm Nhược Tích hơi khép mắt lại như nhìn ngọn núi xa, một loạt phiền muộn chậm rãi dập dờn trong ánh mắt. Nàng nhìn một đóa hoa đang lay động trên con đường nhỏ ngoài cửa, si ngốc một lúc lâu, mới yếu ớt thở dài, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ... Có lẽ rất nhanh sẽ xuất giá..."