Thạch Kiên chỉ vào hai cuốn Truy Nguyên Học, và Truy Nguyên Vấn nói:
- Tại sao ta đặt tên cho hai cuốn sách này như vậy, là bởi có quá nhiều nguyên lý mà ta cũng không hiểu. Vừa rồi trừ công thức phối hợp chế tạo hỏa dược ta giao cho Tăng huynh, còn lại các thứ khác mới chỉ là phỏng đoán. Ba vị nhân huynh, bảo ta phải làm sao ? Hơn nữa hiện tại thời gian ăn ta còn không có, lại phải gấp rút chế tạo con thuyền mới, lại càng không có thời gian nghiên cứu.
Hắn nói thực ra toàn bộ là sự thật. Hỏa dược kia trừ các thành phần thì tỉ lệ hắn không nắm chắc, năm đó, khi Nobel thí nghiệm thành công hỏa dược đã gặp kinh hiểm lớn suýt chết, hơn nữa với điều kiện hiện tại, muốn nghiên cứu thành công sợ rằng không tránh khỏi tai nạn chết người, thậm chí không phải chỉ một hai mạng người, đợi tới lúc đó, các đại thần xúm vào buộc tội, ngăn cấm thí nghiệm thì sao ? Hiện tại, Tăng Công Lượng nghiên cứu loại hỏa dược này, khi thành công sẽ chứng minh được sức mạnh của nó trước mặt các đại thần, sau đó dựa vào kiến thức của Thạch Kiên mà thừa thế cải biên một chút, cứ từng bước như vậy, đến lúc chính thức nghiên cứu sẽ gặp ít trở ngại hơn, thậm chí có thể có người giúp đỡ.
- Đó là….
Tống Dương lắp bắp.
Hắn chợt nhớ rằng Thạch Kiên mới mười hai tuổi, bọn họ đều là thư sinh, đọc trăm ngàn cuốn sách, họ cũng không tin vào quỷ quái, chỉ có điều Thạch Kiên so với thường nhân quá khác biệt, nếu nói hắn là Văn Khúc Tinh hạ phàm cũng không đúng, ban đầu, bọn họ cho rằng Thạch Kiên chỉ thông minh mà thôi, nhiều lắm là thông minh kiệt xuất. Hơn nữa, thiếu niên này từ nhỏ tự học, cần cù khổ luyện để có tài hoa ngày hôm nay. Nhưng có điều, hắn…cái gì cũng biết, nếu hắn không phải thần tiên hạ phàm, vậy hắn có phải yêu quái hạ phàm không ?
Cứ như vậy, địa vị của thiếu niên kia trong tâm họ càng lúc càng cao vời vợi, đặc biệt là với Tăng Công Lượng, người vô cùng đam mê khoa học tự nhiên. Trong mắt hắn, chỉ bằng vào mấy bản Truy Nguyên kia, Thạch Kiên đã có thể sánh ngang với Khổng Tử. Đương nhiên, đó chỉ là ý nghĩ trong lòng hắn, hắn không thể mà cũng không dám nói ra ngoài.
Thạch Kiên nhắc nhở Tăng Công Lượng vô cùng cẩn thận về quy trình thí nghiệm hỏa dược, ngàn vạn lần không được dùng lửa, cũng không thể thí nghiệm ngoài trời phòng mưa. Lúc này, Uyển Dung chợt nói:
- Thiếu gia, loại hỏa dược kia cũng chỉ để phòng thủ, tiến công làm sao có thể dùng ?
Thạch Kiên đáp:
- Tống triều và Liêu quốc lúc này giao hảo tốt, ta đánh ai ? Hơn nữa bệ hạ thánh minh, không muốn nhân dân hao tổn tâm sức, vì thế chỉ cần bảo vệ tốt Đại Tống không bị xâm phạm là được rồi.
Hắn đang làm tất cả để trả ơn Tống Chân Tông, nhưng mỗi lần nghĩ tới mối quan hệ ngoại giao, hắn lại có chút bất cam.
Biểu tình của hắn cũng đã bị mọi người nhìn thấy qua ánh mắt, nhưng bọn họ cũng không biết bệ hạ có muốn đánh giặc hay không, không biết Tống Chân Tông có một lần quật khởi hùng tâm tráng trí hay không, vì thế tất cả đều im lặng.
Thạch Kiên thấy vừa rồi mọi người còn hùng hổ bàn luận, giờ nhắc tới quốc gia, tất cả đều uể oải, hắn cười cười, chỉ vào đống sách trên bàn nói:
- Tăng huynh, như ta đã nói, không nên nóng vội, tất cả mọi việc phải từng bước từng bước mà làm. Nếu Tăng huynh có thể nghiên cứu tinh thông hết chỗ sách kia thì sẽ tạo nên sự trợ giúp rất lớn cho Đại Tống, chấn hưng Hán Đường, thậm chí vượt qua cả thời thịnh thế của Hán đường.
- Học sĩ không cần phải khích ta
Tăng Công Lương hai mắt lóe sáng.
Thạch Kiên ngạo nghễ nói:
- Ta, Thạch Kiên, chưa từng khích bác ai cả.
Tăng Công Lượng nói:
- Giờ ta lập tức đi bố trí, nếu có gì không hiểu sẽ lại quấy rầy học sĩ.
- Ta đã nói rồi, nếu gặp nan đề, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu. Hơn nữa giờ chúng ta là anh em kết nghĩa, không nên câu nệ.
Lúc này, Uyển Dung chợt nói:
- Thiếu gia, ta có thể cùng học không ?
Tống Dương từng nghe chuyện về nữ tử này, đồng thời cũng biết nàng tài hoa hơn người. Hắn nói:
- Chẳng lẽ Uyển cô nương cũng muốn làm một Hồng Phất nữ ?
Thời Lý Tĩnh, Hồng Phất và Cầu Nhiêm là những giai thoại được lưu truyền. Ý Tống Dương muốn nói rằng Uyển Dung học những thứ kia để trở thành Hồng Phất. Trợ giúp Thạch Kiên giống như Hồng Phất trợ giúp Lý Tĩnh, làm ra những việc long trời lở đất.
Một câu nói khiến Uyển Dung đỏ mặt, hai má đỏ rực như hai phiến anh đào.
Trong lòng Thạch Kiên vốn không tồn tại ý nghĩ trọng nam khinh nữ, thấy Uyển Dung muốn học, hắn cũng cao hứng, phải biết rằng tất cả đó đều là tri thức, nếu học được, Tống triều sẽ tiến bộ vượt bậc. Hắn liền gật đầu đồng ý.
Uyển Dung ngạc nhiên, cảm tạ không thôi.
Nói chuyện xong, Thạch Kiên tiễn ba người ra về. Đám người này sau đều là danh quan, tể tướng, việc kết bái ngày hôm nay, sau này sử sách ghi lại rất rõ.
Ngày hôm sau, Thạch Kiên vào triều sớm, chỉ có điều hôm nay hắn còn mang theo mấy cái hòm gỗ lớn. Hiện tại, hắn cũng đã ở thế giới này được mấy năm, thân thể không còn gầy yếu như xưa, chỉ là vác mấy cái hòm to kia vào điện hắn vẫn phải gắng hết sức, hiển nhiên, đồ vật trong rương vô cùng nặng. Các đại thần đi qua nhìn thấy đều rất kỳ quái. Chỉ có bọn người Khấu Chuẩn là đoán được trong rương đó có thứ gì.
Tất cả vào cung một lát thì Tống Chân Tông bước ra. Như lẽ thường, quần thần tung hô vạn tuế, hoàng đế khai khẩu bình thân.
Sau đó Tống Chân Tông bắt đầu nhìn Thạch Kiên và máy cái hòm gỗ của hắn, vẫn một câu hỏi:
- Thành ?
Khấu Chuẩn hỏi, các đại thần còn chưa để ý, nhưng hoàng đế hỏi, bọn hắn có thể không lưu tâm ? Tất cả đều tò mò không hiểu trong thời gian qua thiếu niên thần bí kia làm cái gì, tại sao lại còn ban bố cả pháp lệnh giữ bí mật, có lẽ trong mấy cái hòm gỗ kia chính là thứ mà bấy lâu hắn làm.
Thạch Kiên đáp:
- Bẩm bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh, rốt cục đại công cáo thành.
Thạch Kiên nói xong mở chiếc hòm thứ nhất:
- Đây là lễ vật của tiểu thần tặng bệ hạ.
Nói xong hắn lấy ra mấy thứ. Đầu tiên là một quả cầu hình trong, bên trong có một tấm bản đồ Đại Tống nho nhỏ cùng hai phiến đại lục, cùng châu Đại Dương, quả cầu được đặt trên một chiếc khay gỗ tinh xảo.
Quả cầu trong suốt như được làm từ hàn băng, khi tia sáng mặt trời chiếu vào, ánh sáng bị phản xạ, tỏa ra quang mang bảy sắc. Quả cầu có thể nhìn xuyên vào bên trong, thấy mọi thứ, cảnh vật bên trong quả cầu, thậm chí cả chữ viết trên bản đồ phía trong cũng nhìn được.
Tất cả đại thần quan khán thầm hít một hơi, đây chính là kỳ trân dị bảo ……
Tống Chân Tông cầm quả cầu, hắn vô cùng thích thú, không rời tay, hắn nghĩ lại, chỉ bằng thứ này, đống đồ mà Thạch Kiên đánh nát trước kia thực vô cùng đáng, nếu cần đập thêm vài món cũng không thành vấn đề.
Hắn lại hỏi:
- Giá trị món đồ này thế nào ?
Thạch Kiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Do giai đoạn thí nghiệm khó khăn, thất bại rất nhiều lần mới có thể nghiên cứu thành công, nên quả cầu “bạch ngọc” này trị giá khoảng chừng hai trăm….
Hắn nói ý chính là 200 đồng tiền, khoảng hơn trăm nhân dân tệ thời hiện đại. Nhưng ở thời đại này, trừ vài đại thần biết rõ mọi việc, tất cả đều thầm đánh giá quả cầu này ít nhất hai trăm lạng bạc, thậm chí dù là như vậy cũng còn quá rẻ, giá chỉ để phỏng đoán, còn có mà mua hay không là việc khác, nếu bán ra ngoài sợ rằng năm trăm lạng cũng không mua nổi. Nếu bọn họ mà biết giá tiền thực sự chỉ hai trăm đồng tiền, sợ rằng sẽ xảy ra một phen đại loạn.
Thạch Kiên mở hòm gỗ thứ hai:
- Trước kia, thần từng thấy bệ hạ sử dụng vài loại ngọc phẩm chất thấp kém, sợ làm hoen ố thân phận của bệ hạ, vì thế thần đã đập nát chúng, giờ thần đã chế tạo một số thứ để dâng lên bệ hạ, đền lại những thứ mà thần đập.
A, còn có việc này ?
Tất cả đại thần đều biết việc hắn dùng gậy đập ngọc, giờ toàn bộ đều tò mò nhìn về phía Thạch Kiên.
Thạch Kiên đầu tiên lấy ra một cái đĩa đựng hoa quả lớn, xung quanh có khắc Lan, Cúc, Trúc, Mai.
Vật liệu tương tự quả cầu, đều là làm bằng “ngọc” trong suốt, tỏa hào quang.
Các đại thần một lần nữa nhỏ nước miếng….
“Bảo vật, thực là bảo vật”
Ngay sau đó, hắn lại lấy chén rượu, chén trà, đĩa, chai, mỗi thứ lấy ra lại khiến quần thần trầm trồ. Có nhiều người không kìm nổi, mắt dán chặt vào mấy món đồ đó.
Tống Chân Tông mừng rỡ cười toe toét (ta giữ nguyên ý tác giả), hắn ngay lập tức gọi thái giám, mang tất cả vào trong cung cất giữ cẩn thận
Thạch Kiên lại mở thùng gỗ thứ ba, đưa về phía Tống Chân Tông, vừa nhin vào trong hòm, Tống Chân Tông đã kêu lớn thảng thót: