Tất cả các đại thần lúc này cũng đặc biệt vui vẻ, Tống Chân Tông cũng phá lệ, cao hứng theo, bọn họ cũng từng nghe việc Thạch Kiên lúc tám tuổi, tại tiệc rượu ở Lý gia xuất khẩu thành thơ, Tống Chân Tông gọi thái giám nói:
- Mau, mau mời Hoàng hậu tới.
Sau đó, Tống Chân Tông vui vẻ nói:
- Ân chuẩn.
Hắn ân chuẩn lần này, không đại thần nào có lời kháng nghị.
Thạch Kiên lúc này mới quay người lại, nói với Lý Bồi:
- Lý đại nhân, tiểu thần cũng đã nghe nói việc ba bản tiểu thuyết kia của thần khiến triều đình nổi sóng. Tiểu thần nghĩ tiểu thuyết và thơ từ cũng là một loại hình thức nghệ thuật, có thể giáo hóa nhân dân. Ví dụ như khi tiểu thần viết Tây Du Ký, khi đó thần còn nhỏ, có không ít ảo tưởng, vì thế mới viết nên câu chuyện thần thoại này. Ngay từ đầu tiểu thần chỉ nghĩ là để cho bà nội vui vẻ, không chú ý, viết rằng Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung. Sau đó nhớ lại, thấy không ổn, vì thế mới viết hắn bị Như Lại giam dưới Ngũ Chỉ Sơn năm trăm năm. Bệ hạ, trừng phạt như vậy đủ rồi chứ ?
- Đủ rồi, đủ rồi
Tống Chân Tông hớn hở cười.
Các đại thần nghĩ thầm, hóa ra tình tiết kia lai lịch như vậy.
Thạch Kiên còn nói:
- Kỳ thật, thần tử chúng ta mỗi ngày đều đại náo Thiên cung vậy.
A ? Mọi người sửng sốt, nói như vậy có nghĩa là tạo phản, chẳng lẽ bản thân họ có đảm lượng này ?
- Tiểu thần đã nói qua, dân mới là chủ, nhưng quân bảo thần tử, thần bất tử bất trung. Nếu áp dụng hai câu này, mỗi ngày các thần tử đều đề nghị, kiến nghị đối với Hoàng thượng, đôi khi còn tranh cãi ở triều đình, đây không phải là đại náo Thiên cung sao ?
- Ha ha
Tống Chân Tông cười lớn.
Tiểu hài tử này, thực cái gì cũng có thể nói.
- Nhưng vì sao chúng ta không làm tới quá mức như Tôn Ngộ Không ? Bởi vì trên đầu chúng ta ai cũng có một cái vòng kim cô.
A ? Mọi người lại sửng sốt. Thiếu niên này ngôn từ thật kinh người. Trên đầu chúng ta có vòng kim cô ? Ở đâu nhỉ.
- Vòng kim cô trên đầu chúng ta chính là mấy ngàn năm văn minh, truyền thống của Hoa Hạ. Trải qua vô số lần giáo huấn, trải nghiệm bằng máu tươi của dân tộc. Nếu muốn an bang, cường quốc, tất phải trung quân, lấy thân đền nợ nước.
Tống Chân Tông nghe xong, đứng bật dậy, vỗ tay. Trong lòng vô cùng thoải mái.
- Không những vậy, trên đầu ta còn có một chiếc vòng kim cô khác.
A ? Còn có một ? Các đại thần sửng sốt. Bọn họ thầm nghĩ, có đúng là thiếu niên này rất ít ra ngoài không ?
- Vòng kim cô trên đầu thần chính là sự quan ái của Thánh Thượng với tiểu thần, tiểu thần suốt đời khó quên.
Nói xong, Thạch Kiên quỳ gối, dập đầu ba lần. Hắn sống ở thời hiện đại, hiểu rằng việc gì cần làm, gốc cây đại thụ này, hắn phải ôm cho chặt, ngàn vạn lần không thể để tới mức như Khấu Chuẩn.
- Mau, mau đứng dậy, thật tốt, thật tốt.
Tống Chân Tông lúc này quên cả chữ Nhan, rời khỏi long ỷ, đi xuống nâng hắn dậy. Các đại thần phía dưới có vài người không kìm nổi, rơi lệ..
Thạch Kiên lại nói:
- Tiểu thuyết tiểu thần dâng lên Thánh Thượng là một loại nghệ thuật, còn là một loại truyện cổ. Đương nhiên tiểu thần viết mấy cuốn tiểu thuyết này rất dài.
Hắn thầm nghĩ:
- Sau này, có một đại thần còn viết ra một cuốn sách cả ngàn vạn tự, luận độ dài thì ba cuốn tiểu thuyết kia so với nó chỉ là mưa bụi mà thôi.
- Nhưng tiểu thuyết đều là ám chỉ các tầng lớp thấp nhất trong xã hội, không có các tầng lớp cao tham dự, cường điệu khiến nó vô cùng tươi đẹp, hay quỷ mỵ. Tiểu thần tuy rằng đọc cho tổ mẫu ba cuốn tiểu thuyết, nhưng cũng đã dụng tâm rất nhiều. Ví dụ như Tam Quốc, tiểu thần cố tình cải biến lịch sử để tăng thêm sự phấn khích, biểu đạt trung nghĩa, vì Thánh thượng giáo hóa lòng trung của nhân dân.
Tống Chân Tông lại cười, so với Hồng Lâu Mộng, hắn thực thích cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa hơn nhiều.
- Tiểu thần cũng từng nói, chuyện tất cả đều là hư cấu, thần thoại nhiều thứ, nhưng có những thứ thì không thể làm theo, ví dụ như cuốn Thượng Thư vậy, chính là tấm gương tốt để người đời noi theo.
Vô cùng kinh người !!!
Thiếu niên này học thức uyên bác, lời lẽ chặt chẽ, từng câu từng chữ không hề có chút sơ hở, miệng nói liền mạch, trơn tru.
Thạch Kiên nói tiếp:
- Các người nói tiểu thần cải biên lịch sử để viết tam quốc là có tội, vậy tạo ra tấm gương tốt cho người đời noi theo cũng là cái tội sao ?
- Không ….
Gần như tất cả các đại thần đều bật thốt.
Trong tam quốc, Gia Cát Lượng có một không hai, nhưng chỉ là nhân vật không có thật, vậy còn các cuốn sách cổ khác thì sao ?
- Các vị tiền bối đại nhân, Gia Cát Lượng trước khi theo Lưu Bị và sau khi theo Lưu Bị chỉ cách nhau mấy tháng, đây là thứ nhất. Thứ hai sau khi theo Lưu Bị có nói Triệu Vân mắc bệnh, nhưng không chết. Triệu Vân là đại tướng của Thục, Gia Cát Lượng không thể phạm sai lầm này, không lẽ muốn nguyền rủa hắn chết sớm ? Gia Cát Lượng không ít lần sai nhưng tiểu thần vô cùng bội phục hắn, cũng chính là tấm gương mà tiểu thần noi theo, vì nước cúc cung tận tụy. Chỉ có điều, đó là tấm gương để học tập, để tôn trọng không thể để nó biến chất thành mê tín.
Một câu, hai ý, lại giải thích rất rõ rang, biểu đạt trung tâm, còn nhắc nhở mọi người không nên quá mê tín đối với cổ nhân.
Thạch Kiên không chờ bọn họ phản ứng, lại nói:
- Về Hồng Lâu, tiểu tử viết cuốn tiểu thuyết này để cho người trong thiên hạ thấy, cái gọi là vinh hoa phú quý, tất cả đều là mây khói. Quan trọng nhất chính là những người trước mắt, là trị quốc, tề gia, cái này cũng là cái mà Khổng Thánh nhân từng nói.
Nói xong, hắn cao giọng:
- Không có những thứ đó, đại Tống sao có thể hùng mạnh ?
- Hay
Tống Chân Tông thốt lên.
- Về chuyện nam nữ yêu nhau, Lý đại nhân, ta nghĩ đây là việc thường tình, đại nhân hẳn đã xem chương đầu của Kinh Thi, có cần tiểu thần đọc lại một lần không ? Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chẳng lẽ câu thơ này của Khổng phu tử là sai ? Đại nhân thực rất giỏi, ngay cả Khổng phu tử cũng coi thường.
Mọi người nghe xong cười phá lên, Lý Bồi thì hai mắt trợn ngược, chỉ Thạch Kiên lắp bắp:
- Ngươi ! Ngươi !
Ngươi cả nửa ngày, cũng không nói thêm được câu nào.
Thạch Kiên thầm nghĩ, ai bảo ngươi dám dùng cái mũ Thái Tổ đè ta, giờ ta dùng Mạnh Tử, Khổng Phu Tử, xem có đè chết ngươi hay không ? Hắn không thèm để ý, tiếp tục nói:
- Tiểu thần đã nhiều lần phát hiện ra các nội dung tương tự trong thơ từ của các đại nhân, Lý đại nhân vì sao không buộc tội ? Đáng tiếc, mấy bài từ của Lý đại nhân không được phổ biến ra ngoài, nếu không tiểu thần có thể chụp cho ngươi cái mũ lớn hơn nữa.
Lời này của hắn bao hàm hai ý, thứ nhất là thơ từ ngươi viết còn chưa thể lọt vào mắt ta, vì thế ta không thèm xem. Thứ hai là nếu muốn, thì dù là thơ từ của ai ta cũng tìm ra được cái cần để công kích.
Hắn lại nói:
- Đương nhiên, tiểu thần còn nhỏ, chưa thực sự trưởng thành, có nhiều thứ chưa rõ ràng. Chỉ là tiểu thần đoán rằng, viết ra, không bao giờ là tốt, muốn đúng là đúng, muốn sai vậy là sai.
- Hiện tại, Hồng Lâu Mộng đã viết xong, các vị tiền bối đại nhân cũng biết, kết cục của nó có chút bi thương, vì thế tiểu thần đã cố ý dùng những câu nói uyển chuyển. Nếu tiểu thần thay đổi, cho Lâm Đại Ngọc ra sa trường điểm binh, hoặc đến Hoàng Hà ngắm nhìn trời đất, không cần nói ai khác, ngay cả tổ mẫu khẳng định sẽ sửng sốt, sau đó hỏi tiểu thần, a, Lâm Đại Ngọc là nam nhân ?
Mọi người nghe câu này, tất cả đều ôm bụng cười lớn.
- Tiểu thần cho rằng thơ từ là việc nhỏ, mấu chốt là giúp quân vương an bang trị quốc. Tào Thực tài trí hơn người, nhưng trong lịch sử có ghi địa vị không cao. Về phần tiểu tử, đã từ nội dung lịch sử mà cải biên, dùng để giáo dục dân chúng. Lý đại nhân cho rằng tiểu thần thay đổi, mê hoặc dân chúng, lời ấy thực vô cùng vớ vẩn. Lý đại nhân cho rẳng tiểu tử nên thay đổi, mềm mại như Đại Ngọc hay cứng rắn như Khấu đại nhân mới là tốt ?
Khấu Chuẩn nghe hắn nói, thầm nghĩ, có lẽ trước đây hắn đã hiểu lầm thiếu niên này, cũng không ngờ hắn đột nhiên lại lôi chính mình vào chuyện. Chúng đại thần nghĩ tới tính tình quật cường của Khấu Chuẩn, nghĩ cũng khá giống thiếu niên kia, tất cả đều vụng trộm che mồm cười.
Thái giám lúc này đã màng rượu tới.
Thạch Kiên vừa thấy vò rượu, hắn ngẩn người, không ngờ là Thần Đồng Tửu của Hòa Châu.
- Uống nhanh đi, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì ?
Thạch Kiên ngửa cổ, uống cạn một chén rượu mạnh, nhưng do uống quá nhanh nên bật ho. Mọi người thấy hắn uống một chén rượu, khuôn mặt tuấn tụ lại thoáng hồng, ai không biết hắn sợ lại tưởng hắn là một tiểu cô nương. Mọi người lắc đầu nhìn nhau, luận tướng mạo, thiếu niên này cũng như tài năng của hắn đều là độc nhất vô nhị, so với nha hoàn hắn thu ở Dương Châu là Uyển Dung còn muốn đẹp hơn, chẳng lẽ linh khí thiên địa hắn chiếm hết tám phần hay sao, nếu không sao có thể hoàn mỹ như vậy ?
Thạch Kiên trải một tờ giấy lớn, phóng bút, dùng thư pháp Tô Thể viết.