Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Q.4 - Chương 275 - Tính Kế (Thượng)

Trước Sau

break
Bây giờ Thạch Đạt Long cũng không còn cảm nhận được cái giá lạnh ở bên ngoài, trong mắt của hắn chỉ còn bóng hình của thiếu phụ xinh đẹp này. So với tuyết trắng ngoài kia nàng có nét trắng thanh khiết ở đôi vai thon gầy, lộ ra ở bên ngoài, đập vào trước mắt người. Theo âm thanh rên rỉ, đôi môi mấp máy của nàng, mỗi hạt mồ hôi và hương thơm của cơ thể nàng, cũng theo đó mà tỏa ra.

Lúc này đôi má của nàng đỏ hồng, làn da giống như con tằm vừa mới lột da, trong suốt óng ánh, nét quyến rũ của nàng lộ rõ trong từng ánh mắt, bây giờ so với hoa đào nàng còn làm rung động lòng người hơn.

Hai người cùng kêu lên một tiếng, Thạch Đạt Long đã nằm trên thân thể của nàng, đưa bàn tay vuốt ve làn da mềm mại của nàng, hắn nói:

- Hồng Tụ, nàng sống thế này cũng không phải là tốt, chi bằng hãy lấy ta đi.

Thiếu phụ khẽ trở mình, bật cười nói:

- Thạch Đại công tử, ta gả tới nhà ngươi để làm tiểu thiếp hả.

Thạch Đạt Long không nói gì, hắn hiện tại đã có thê tử rồi, kể cả chưa có thê tử, bố của hắn cũng không chấp nhận người đàn bà góa của thương nhân về làm chính thất cho hắn được.

Thiếu phụ nhấc bàn tay đang đặt trên ngực mình ra, nói:

- Thạch Đại công tử, như thế này không phải rất tốt sao? Người nhớ ta là có thể tới thăm, không nhớ thì không cần tới. Huống hồ, với tình tình của Thạch Đại công tử, thì khắp phủ Ninh này đã có tiếng là người “thương hoa”, chính như ta cũng là đến với người sau, ta cũng lo lắng sau này người nghĩ lại, cũng có thể coi ta giống như đôi giầy cỏ đã hỏng, lại vứt bỏ đi.

- Sẽ không có chuyện như thế xảy ra.

Câu nói của Thạch Đạt Long khiến ngón tay mềm mại của nàng khẽ chuyển động, nó lại chầm chậm bò trên cơ thể hắn.

Thạch Đạt Long là đứa con của tri châu Giang Ninh, gã cũng nổi danh là một công tử ăn chơi, nhưng so việc ăn chơi của hắn với công tử Lư Châu thì hắn còn khá hơn rất nhiều, ít nhất nhà Thạch Đạt Long vốn xuất thân là danh gia vọng tộc, không thiếu tiền, cho nên cũng không có làm xằng làm bậy. Vả lại hắn chẳng cần làm chuyện xấu, rất nhiều bướm ong tự tìm đến với hắn, đương nhiên hắn cũng có tiền để thỏa chí chơi bời như thế.

Thiếu phụ lại lấy tay đẩy hắn ra. Nói:

- Thạch Đại công tử. Thiếp có thể chiều chàng. Nhưng chàng phải để ta làm chính thất.

Nghe được điều kiện này. Những hứng thú của Thạch Đạt Long cũng giảm đi. Mọi điều kiện hắn đều có thể đáp ứng. Nhưng đây là điều kiện mà hắn không thể tự mình đáp ứng được.

Thiếu phụ lại cười nói:

- Cho nên Thạch công tử không cần khó xử. Dù sao nhà thiếp lúc nào cũng mở cửa chào đón công tử.

Nói tới đây. Dường như nàng muốn an ủi hắn. Đầu lưỡi nàng khéo léo nhẹ nhàng. Đăt ngay trên ngực của hắn. Cảnh tượng thật giống một con mèo Ba Tư cuộn mình lại liếm lông mình.

Đúng lúc này. Một nha hoàn tiến vào bẩm báo:

- Tiểu thư. Nhị tiểu thư đã đến rồi.

Có điều nha hoàn này cũng đã trông thấy cảnh hương nồng của bọn họ. Nàng ta mới chỉ mười hai tuổi. Lúc đó xấu hổ khiến toàn thân đỏ lên. Liền quay lưng đi ra.

Thiếu phụ lập tức từ trên người hắn trườn xuống dưới, nói:

- Thạch công tử, hôm nay thật ngại, tiểu muội của thiếp đến đây, thứ lỗi ta không thể ở cùng chàng được nữa.

Người ta đã tới cũng là khách, tuy rằng bản thân đã bị người thiếu phụ này cám dỗ tới đây rồi, cũng không thể không ngại ngùng lưu lại thêm.

Thạch Đạt Nhân từ trên giường đứng lên, cùng thiếu phụ mặc quần áo, đi vào phòng khách, rồi cáo từ nàng ấy ra về. Tuy nhiên hắn cũng nhìn thấy muội muội của nàng ấy. Muội muội của thiếu phụ này có lẽ không có được dáng vẻ lẳng lơ như chị mình, nhưng khí chất thanh nhã, nàng ta khoác trên mình tấm áo bào màu trắng trong. Nếu nói thiếu phụ này cho người ta cảm giác là một đóa hoa đào đẹp rực rỡ, thì muội muội của thiếu phụ này chính là đóa cúc thật tao nhã.

Hơn nữa trên tay nàng còn bế theo một tiểu hài tử, đứa nhỏ này ánh mắt đen láy, trông làn da mịn như bột trẻ em, nó nhìn thấy Thạch Đạt Nhân thì quan sát hắn, nó cũng dùng đôi mắt đầy vẻ thông minh tròn xoe mà nhìn Thạch Đạt Long.

Khi Thạch Đạt Long rời khỏi nhà thiếu phụ, hắn còn đang mải suy nghĩ. Không phải hắn nghĩ về em gái của thiếu phụ này, nàng ta khí chất tuy rằng tốt, nhưng cũng không phải kiểu phụ nữ hắn thích, chỉ là hắn nghĩ tới tiểu tử kia: thực là rất đáng yêu.

Em gái của thiếu phụ nhìn chị mình nói:

- Chị, chị nên lập gia đình đi. Những chuyện quốc gia đại sự, không phải là chuyện mà chị em chúng ta có thể chơi đùa được.

Thiếu phụ lại nói:

- Ta đã đồng ý với em, ta có thể không giết hắn, nhưng ngươi cũng đừng hòng xen vào chuyện của ta.

Lúc này, đứa nhỏ nhìn nàng, cất giọng non nớt nói:

- Dì cả, con muốn ôm dì một cái.

- Nhóc con, lại đây dì cả ôm.

Nhưng thiếu phụ tâm cơ thâm trầm này, trông thấy đứa nhỏ Phấn trắng như cục bột , nàng cũng vô cùng vui thích.

Nàng đón đứa nhỏ từ tay em gái, xót thương vuốt ve gương mặt nó, còn bảo nha hoàn đem tới tô đường.

Nhưng tiểu tử này có thể là đã đói bụng, nó kéo vạt áo trước của thiếu phụ vén lên, đặt tay lên vuốt ngực nàng.

Ban đầu thiếu phụ còn không thèm để ý, nàng quở mắng nó:

- Ngươi còn nhỏ không được háo sắc như thế, cha ngươi cũng không háo sắc, tai sao ngươi lại giống một tiểu sắc quỷ, nhỏ vậy mà đã muốn chiếm tiện nghi của dì cả luôn sao.

Em gái nàng nghe những lời này tức giận thiếu chút nữa thì nghẹn, mới đưa tay ôm con lại, giờ cô mới hiểu được cái gì là thuận tiện chiếm tiện nghi.

Ai chẳng hiểu việc nhỏ này, nàng liền vén áo ra mỗi lúc một nhiều hơn, đến lúc hở cả đôi bầu ngực căng tròn sữa mới dừng lại, sau đó cho đứa nhỏ ghé miệng lại, áp mặt vào đó mà bú sữa.

Một phút sau, nó mới nói:

- Dì cả thế nào, dì không có bà nội.

Nghe xong những lời của nó, mẹ nó đắc ý cười rộ lên.

Thiếu phụ đầu tiên là xấu hổ đỏ mặt lên, nàng biết ý tiểu tử kia nói bà nội chính là sữa, nàng còn chưa từng sinh, sao có thể có sữa? Tuy nhiên nàng cũng rất nhanh chóng vui vẻ đứng lên, nàng nói:

- Xem ra là loại tốt, nhìn con so với con người kia quả là có thông minh hơn, Lý gia chúng ta có hậu rồi.

Nghe được những lời của thiếu phụ, cô em gái lập tức ôm con trở về, nghiêm nét mặt nói:

- Chị, em không nghĩ tới việc sau này sẽ tham dự để rồi làm rối việc của người kia đâu.

Thiếu phụ biếng nhác duỗi dài đầy vẻ mệt mỏi, nói:

- Yên tâm đi, em gái ngốc nghếch, trước tiên phải nuôi nó lớn lên đã chứ, dạy cho nó việc gì cũng phải làm tốt, sau đó nó mới làm lên gia nghiệp cho mẹ và dì cả được nhờ cậy chứ. Nhưng em gái này, ta còn muốn cảm ơn ngươi, ta còn phải lo gánh vác giang sơn trên vai, không có ai kế thừa. Lúc này nhìn thấy đứa nhỏ thông minh như vậy, ta cũng an tâm.

Thế nhưng lời nàng nói, lại khiến thần sắc trong ánh mắt em nàng càng thêm phần trầm lặng. Cô em hiểu rõ chị gái mình, nếu để cho nàng theo dõi, thì ngay cả mình cũng không thể đấu lại chị được.

Hai chị em vừa nói chuyện xong, lại có mấy lão nhân đi vào tới nơi. Mẹ của thằng nhỏ cũng biết rõ những lão nhân này, họ đều là thủ hạ trung thành của chị gái mình.

Thiếu phụ không còn để ý tới họ, tiếp tục nói em gái về việc nhà, nàng hỏi:

- Em gái, em không có việc gì sẽ không tới, khu vườn này của ta, hôm nay đến đây chắc có chuyện gì chăng?

Mẹ đứa nhỏ nói đến đây có vẻ hồi hộp hẳn lên:

- Hắn đang gặp nguy hiểm phải không?

Thiếu phụ cầm tay em gái vỗ nhẹ một cái, nói:

- Yên tâm đi, em gái ngốc của ta. Tuy rằng Nguyên Hạo thông minh, y cũng là một kẻ có dã tâm, có tài năng, nhưng vẫn không thể là đối thủ của y. Bằng không khi hắn ta mười sáu tuổi, thì làm sao đã ép bức ta cho tới mức này, đến nỗi phải tránh ở Kim Lăng làm một con rùa rút đầu. Đó chỉ là tin đồn do Nguyên Hạo tạo ra, thực tế không phải như vậy, nếu khoongtungtin như vậy Nguyên Hạo không có cách nào làm cho người Tây Hạ giao yên long được. Bây giờ y ở Tây Hạ làm loạn khắp nơi, tiến lui như chỗ không người., đặc biệt như ở Hưng Khánh, y một tháng có thể ra vào tới hai lần. Nếu như bây giờ không phải Nguyên Hạo tranh thủ lúc hắn biến mất một thời gian, loan ra những tin đồn nhảm nhí, nói y đã chết, thì các Ban bộ củaTây Hạ sẽ làm phản tức thì.

Nghe xong những lời thiếu phụ nói, vẻ lo lắng trên nét mặt cô em gái mới được giải tỏa đôi chút, ánh mắt cô lại hướng về phía tây xa xôi, vẫn mang dáng vẻ lo âu.

Trong lòng thiếu phụ nén một tiếng thở dài, thầm nghĩ về cô em ngốc nghếch, đã nghĩ về người ta, lại còn muốn tránh người ta. Thực ra, nếu nhìn vào tính cách của thiếu niên kia, chỉ cần nàng trở về, nhất định hắn sẽ đối xử tử tế với nàng, hơn nữa giữa họ còn có một đứa con. Tuy nhiên thiếu phụ cũng không nói ra những lời khuyên giải, nàng còn muốn trông cậy vào đứa cháu trai sau này sẽ nối tiếp sự nghiệp của nàng. Nếu giờ giúp nó về nhận tổ nhận tông, cho em gái lấy tên thiếu niên ngốc nghếch ấy, như vậy chẳng hóa ra chính mình chẳng còn hy vọng gì rồi sao?

Sau khi nói xong, nàng quay sang mấy lão nhân, hỏi:

- Các ngươi đến đây có chuyện gì muốn bẩm báo với ta chăng?

Một lão bà nói:

- Tiểu thư, theo tin tức từ Tuyền Châu đưa đến, bọn họ đã đến và liên hệ với người ở đảo Đại Dương. Hiện tại người thiếu niên kia đã hai tháng nay chưa có hồi âm , bây giờ lại có tin truyền ra là hắn đã bị ngộ sát. Người bên kia hỏi, có phải là đã đến lúc nên khởi sự hay không?
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc