Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Q.4 - Chương 273 - Giữ Ngựa (1)

Trước Sau

break
Kết quả là Khế Cốt Cân ngây thơ chẳng hiểu chuyện liền đi lên dẫn đầu, gã cho rằng cái đầu của Thạch Kiên có vấn đề rồi, gã định khi hắn nhìn thấy gã thì sẽ lập tức bắt hắn lại, vậy mà hắn lại còn cười được!

Đột nhiên gã quát to một tiếng, đó là ngôn ngữ của dân tộc Hồi Hột, Thạch Kiên nghe cũng không hiểu được. Tuy nhiên gã hét thêm một tiếng thị uy, đám binh sĩ phía sau cũng đồng thanh hét lên như vậy, rồi chạy toán loạn ào ào xông tới.

Tay hắn chỉ khẽ cử động, động tác nhẹ nhàng chỉ như con gái thêu thùa.

Tiếp đó chỉ thấy Khế Cốt Cân với thân hình khổng lồ hét lên một tiếng đau đớn, chiến mã của gã còn theo đà quán tính lao về phía trước. Nhưng bản thân gã thì bật ngược lại phía sau rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống, nằm phịch xuống đất. Hai tay hai chân còn giãy vài cái. Rồi thấy hắn máu loang đầy mặt, toàn thân co quắp lại.

Sự thay đổi trong nháy mắt thật không ngờ, khiến cho mấy trăm binh sĩ Hồi Hột có thể bị hoảng sợ đến ngây dại. Vốn ban đầu trong mắt họ, Khế Cốt Cân giống như một vì thần tiên vô địch. Đặc biệt là hành động chém ngã đại Hán mà trông gã giống như là yêu quái, việc đó càng làm tăng thêm lòng tin và dũng khí cho đám binh sĩ.

Nhưng vào thời điểm niềm tin và dũng khí phát ravừa mới bùng lên, thì giờ gã hiện đang nằm trên mặt đất, trông thất giống như con gà mái sắp chết vậy. Kiểu biến đổi này bảo bọn họ có thể chấp nhận được sao?

Lúc này bọn họ nhìn về phía nhân vật lớn của Tống triều đang giơ lên một loại vũ khí khá kỳ quái. Bọn họ còn có thể nhìn thấy loại vũ khí này giống một mũi thương nhưng nó có lỗ hổng ở trên đầu. Trên mũi nó còn có một làn khói nhẹ mờ bay. Vị quan trẻ tuổi đó liền đem thứ vũ khí ấy nhằm ngay vào bọn họ.

Mấy trăm binh sĩ người Hồi Hột sợ tới mức chỉ hét lên được một tiếng. Rồi sau đó quay đầu bỏ chạy. Ngay cả người mà họ tôn kính bậc nhất là Khế Cốt Cân. chỉ đối mặt với đối phương thì gã đã bị giết rồi. Huống hồ bọn họ đều chỉ là đám binh sĩ người Hồi Hột.

Vừa rồi Khế Cốt Cân đã bị đánh rơi khỏi lưng ngựa. Bọn họ giống như rắn mất đầu. Sự dũng mãnh của Khế Cốt Cân. Thì giống như là tín ngưỡng và chỗ dựa tinh thần vững chắc của bọn chúng. Khế Cốt Cân vừa chết, bọn họ trên người đến một quầng sáng cũng không có (cái này giống như hết Aura). Lập tức bị trở lại nguyên hình dáng cũ. Mất đi dũng khí và chỗ dựa tin tưởng . Bọn chúng cũng chỉ có thể biến thành những con cừu non thôi.

Quân Tống lúc này từ bốn phía đều ào ạt xông lên. Chỉ trong nháy mắt, khiến cho toàn bộ bọn chúng chìm trong vũng máu.

Trông thấy Khế Cốt Cân không hiểu bị điều kỳ diệu gì mà bị Thạch Kiên giết chết. Đám binh sĩ canh giữ trên tường thành hoàng cung cũng mất đi sự tự tin và dũng khí. Vốn dĩ ở trong mắt của dân chúng bá tánh và bọn binh lính Thạch Kiến đã bị coi là thần thánh hoặc là yêu ma.

Điều này chỉ có thể khiến hắn với bản thân lại càng tăng thêm chiến tích thần kỳ.

Sau đó Nguyên Hạo và Trương Nguyên đều vì việc này mà tự thấy hối tiếc. Thực ra quân sĩ của Tống cũng không nhiều, đặc biệt trong lúc này nếu Nguyên Hạo đang chấn giữ ở hoàng cung, quyết cùng Thạch Kiên đấu một phen, thì không phải không có cơ hội chiến thắng. Lúc này, trong cung còn có ba ngàn quân túc trực, đồng thời còn có những nơi hiểm yếu trên những bức tường trong cung. Nếu dụ Tống kéo quân đến đó, sẽ càng có hy vọng thắng lợi, huống hồ bây giờ Nguyên Hạo đã ban thưởng hậu hĩnh cho đám quân binh, đưa lệnh tróc nã Thạch Kiên.

Nói cách khác, chỉ cần bọn họ cầm cự với Thạch Kiên tới lúc bình minh, thì đội quân của hắn nhất định sẽ thua trận, huống chi phía sau còn có đại quân Tây Hạ đang kéo đến từ phía núi Thiên Đô.

Nhưng Thạch kiên xuất quỷ nhập thần, khiến Nguyên Hạo bị hù dọa cho sợ vỡ mật, Trương Nguyên cũng vậy thôi. Thậm chí Nguyên Hạo còn muốn nhờ Khế Cốt Cân là một dũng sĩ, tới để lập nên kỳ tích là xông vào trận giết Thạch Kiên. Ngược lại việc chẳng thành, lại khiến Khế Cốt Cân thiệt mạng, còn làm cho y chí chiến đấu của quân sĩ Tây Hạ giảm sút mạnh mẽ.

Hoàng cung Tây Hạ lúc trước đã bị Thạch Kiên thiêu cháy sạch, đến bức tường trong hoàng cung cũng bị Thạch Kiên sai người đạp đổ. Hắn mới rời đi hai mấy ngày, phá hỏng rồi bỏ đi thì dễ dàng, chứ tu sửa xây dựng thì mới thực là khó khăn. Còn thời tiết lúc này đang là mùa đông giá rét, làm sao có thể nhanh chóng tu sửa một cách dễ dàng cho được.

Rất nhiều nơi còn có những lỗ thủng, càng khiến cho việc phòng thủ gặp nhiều khó khăn. Hiện tại quan trọng nhất là bọn túc vệ tuy rằng đã có chuẩn bị trước, nhưng lòng tin của bọn chúng quá kém. Bọn chúng giờ cũng không biết được Hoàng đế vĩ đại của chúng trốn ở nơi nào.

Thực sự bây giờ không mấy người biết, Nguyên Hạo lúc này đến long bào còn không dám mặc lên người. Y choàng lên mình một bộ đồ của tiểu thái giám, đứng trà trộn vào cả đám người. Không nói về việc vóc dáng của y vốn đã nhỏ bé, giờ mặc thêm bộ y phục này vào, thực trông chẳng khác nào một tiểu thái giám thực thụ.

Tuy nhiên có những người thân tín còn có thể nhận ra y trong đám đông ấy. Bởi y vì sự an toàn của mình, còn đem theo một đám hộ vệ trung thành và tận tâm. Mặt khác y cưỡi trên một con tuấn mã, đây là một con ngựa màu đen tuyền của dân tộc Thổ Phiên, cũng là một con ngựa thuần, nhưng nó đã từng bị bệnh ghẻ ngứa, khiến cho trên mình của nó xuất hiện nhiều vệt loang, trông bộ dạng thực xấu xí. Nguyên Hạo chẳng thích con ngựa này lắm, bèn đem nó tặng cho một vị đại tướng là thủ hạ của mình. Sau này nghĩ lại hai con ngựa của y đều bị Thạch Kiên cướp lấy, nên vị đại tướng này lại đem con ngựa mình được tặng trả lại cho y.

Lúc này không thích cũng không được. Bởi y còn phải dựa vào nó để chạy thoát thân.

Quân hộ vệ của Tây Hạ còn ở lại trong hoàng cung giao chiến cùng quân Tống, tuy rằng bọn họ mất đi sự tự tin nhưng nếu có ai được chọn làm quân túc vệ thì đó đều là những dũng sĩ của các họ tộc ở Tây Hạ. Sự phản kháng ở họ khiến quân Tống bị ngăn chặn lại đôi chút. Một số người trong bọn họ dựa vàonhững bức tường cao trong cung, dùng cung giết được không ít kẻ thù.

Thạch Kiên trông thấy cảnh ấy trong lòng không khỏi đau xót, bởi mỗi một binh sĩ bây giờ, đều được hắn coi là bảo bối.

Hắn đang vắt óc suy ngẫm, thì trông thấy Tống Minh Nguyệt lần lượt dùng tấm chắn đỉnh, ngoan cường mà xông lên ở phía đầu tường, nhưng lần nào cũng vì có một mình nên đều bị bọn chúng đánh đuổi xuống. Việc này khiến Tống Minh Nguyệt càng thêm tức giận, anh ta kêu to:

- Các ngươi, ai dám ngăn bước ngựa của ta.

Tiếng kêu của anh ta khiến binh sĩ Tây Hạ không hiểu chuyện gì, giờ họ đang ngăn cản ngựa của anh ta, ngựa của anh ta có thể bay lên đâu tường chăng? Anh ta nói thế là có gì đây?

Đột nhiên Thạch Kiên nhanh trí hô to:

- Hỡi các ngươi, hoàng đế của các ngươi giờ đã bỏ chạy rồi, nếu các ngươi hạ vũ khí, không chống đối, giơ tay chịu hàng ta sẽ tha chết cho.

Đến tận giờ phút này vẫn không thấy Nguyên Hạo xuất hiện trên tường thành, chắc y nhất định chuồn luôn.

Lần này thiếu sót lớn nhất của Thạch Kiên chính là không bắt được Nguyên Hạo.

Vừa nghe tin Nguyên Hạo chạy thoát, các hộ vệ ở đây đều phản ứng ngược lại. Nguyên Hạo đã chạy rồi, chúng ta còn ở đây làm gì, hơn nữa binh sĩ Tống leo được lên tường thành ngày một nhiều thêm. Bọn họ cũng nhận thấy mình chống đỡ cũng không được bao lâu nữa. Vì thế tất cả lập tức hạ vũ khí. Tỏa ra các hướng mà chạy trốn.

Ngoài ra còn có một người cũng đang rất lo lắng, nghe tin Nguyên Hạo đã chạy trốn, anh ta chỉ hy vọng cướp được ngựa của Nguyên Hạo, nên lập tức men theo đầu tường mà nhảy xuống, anh ta rơi xuống đất tạo nên một âm thanh lớn gây chấn động xung quanh, nhưng anh ta chẳng quản tới việc mình đang bị đau vì ở phía sau đại quân đã mở cửa thành, mang theo một cây giáo vừa to vừa dài xông vào hoàng cung.

Cuối cùng chưa tới canh năm đại quân Tống đã tiến sát vào hoàng cung. Hoàng cung lần này và lần trước thật chẳng giống nhau chút nào, hoàng cung lần trước lộng lẫy nguy nga tráng lệ, nhưng vì đã có nhiều cung điện bị Thạch Kiên đốt trụi, còn hiện giờ Nguyên Hạo mới đang cho xây sửa lại, trông giống một cái trại tụ nạn. Cung điện còn chưa kịp tuyển mộ thêm cung nữ.

Chỉ có điều trời sinh ra Nguyên Hạo vốn là người háo sắc nên đã cho bắt một số thiếu nữ trẻ đẹp vào cung.

Những thiếu nữ này trông thấy tại tướng quân Thạch Kiên tấn công vào hoàng cung, chẳng những không chút sầu khổ, mà còn tỏ ra cực kỳ vui sướng.

Các nàng đều hiểu rằng đội quân Tống của Thạch Kiên sẽ không tổn thương tới các nàng, phải tranh thủ thời cơ này, mà tìm đường thoát khỏi đây. Vì thế tất cả bọn họ đều thu dọn quần áo và nữ trang, nhằm ra hướng ngoài cung mà chạy.

Thạch Kiên vào tới hoàng cung lập tức hỏi về Nguyên Hạo chạy hướng nào. Mặc dù y mặc một bộ trang phục của thái giám nhưng y lại mang theo khá nhiều hộ vệ, hơn nữa dân chúng ở Hưng Khánh nhiều người có thể nhận ra y.

Đặc hiệt là mấy năm trước Nguyên Hạo đã đánh bại các dân tộc Hồi Hột, thu phục Cam Châu. Lại đánh bại cả dân tộc Thổ Phiên. Y đã từng được người dân nơi đây coi như một vị anh hùng, nghênh đón khi y chiến đấu trở về.

Nhưng từ sau khi đăng cơ, y trở nên cực kỳ hiếu chiến, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng khổ cực hơn. Sự độc ác của y ngày càng không có giới hạn, dân chúng ngày càng oán hận hơn.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc