Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Q.4 - Chương 257 - Bỉ Chi Đạo (1+2 )

Trước Sau

break


Y lập tức vùng ra khỏi chăn. Không khí buổi sáng sớm trong lành nhưng lạnh lẽo khiến y có cảm giác bị một cơn gió lạnh đánh ập vào người. Y vội nhảy xuống giường.

Trước khi Thạch Kiên mang theo quân đội tiến vào Hoàng cung thì Mã Như Long cũng đã kịp đuổi tới. Hoàng cung Tây Hạ là phỏng theo Hoàng cung Tống triều, nhìn qua tuy nguy nga cao lớn hơn nhưng chỉ mang một vẻ thô kệch còn lâu mới bằng được khí chất xa hoa cao quý của Hoàng cung Tống triều.

Đương nhiên tường thành Hưng Khánh phủ cao hơn so với tường thành Hoàng cung rất nhiều. Hiện giờ trên tường thành có vô số quân hộ vệ tất cả đều kinh sợ mà bỏ chạy. Những người này không phải hoàn toàn không có kỷ luật, đều là các chiến sĩ tinh nhuệ, chỉ có điều bởi vì Thạch Kiên lần này tập kích quá bất ngờ, lại quá nhanh chóng khiến cho bọn chúng căn bản là không thể phản ứng lại kịp. Đến giờ chúng vẫn không biết quân Tống có bao nhiêu người. Trong suy nghĩ của chúng, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tiêu diệt hết được quân cảnh vệ và quân Thiết Diêu Tử thì năm ngàn người bọn chúng căn bản không phải là đối thủ.

Điều này cũng khó trách. Ngay cả Nguyên Hạo cũng có suy nghĩ này nữa là bọn chúng.

Thạch Kiên nhìn Hoàng cung trước mắt. Đây sẽ là mục tiêu cuối cùng của ngày hôm nay. Hắn nói lớn một tiếng:

- Hiện tại Hoàng cung Tây Hạ đang ở trước mắt chúng ta, bên trong chính là Nguyên Hạo. Bản quan không muốn nhiều lời, chỉ cần nhanh chóng đánh hạ Hoàng cung này là có thể bắt được Nguyên Hạo. Về phần bắt được Nguyên Hạo có công lao gì không cần ta nói chắc các ngươi cũng đã rõ.

Đương nhiên là rõ rồi. Đó là Nguyên Hạo, không nói có thể được phong vương xưng công nhưng chí ít cũng phải được phong bá xưng hầu.

Phong thưởng thật lớn cùng với thắng lợi giống như là kỳ tích này khiến cho trong mắt binh Tống tràn đầy lửa hưng phấn. Bọn họ gầm lên rồi như một đám dã thú xông tới. Điều này khiến cho các hộ vệ trên thành Tây Hạ nhìn thấy càng vô cùng sợ hãi, càng lúc càng không còn muốn chiến đấu.

Không cần phân phó binh Tống đã sớm chuẩn bị móc câu ném lên tường thành. Các binh lính này toàn bộ đều xuất thân từ Hà Đông có rất nhiều núi non, bởi vậy bọn họ từ nhỏ đã leo núi vượt đồi, đối với việc leo trèo này thì vô cùng quen thuộc. Bọn họ một mặt kêu to:

- Bắt sống Nguyên Hạo!

Một mặt thì không để ý tới mưa tên quân Tây Hạ bắn ra, vẫn tiếp tục trèo lên tường Hoàng cung.

Quân Tây Hạ bắt đầu chống trả nhưng càng lúc càng nhiều binh Tống leo được lên trên tường thành, cùng bọn họ bắt đầu cận chiến.

Nhóm quân lính này do các tộc lựa chọn những dũng sĩ ưu tú nhất nhưng binh Tống ở đây cũng là từ hai trăm ngàn người lựa chọn ra được.

Quân Tây Hạ hiện tại sĩ khí đã giảm còn tinh thần của binh Tống lại càng lúc càng cao, chỉ trong chốc lát tường thành hoàng cung đã không còn bóng dáng quân Tây Hạ. Vài binh Tống bắt đầu mở đại môn Hoàng cung Tây Hạ.

Mấy ngàn binh Tống giống như dã thú hung dữ chạy ào vào Hoàng cung. Bọn họ không ngừng giơ đại đao lên, mỗi lần hạ xuống lại như một tia chớp lấy đi sinh mạng một binh Tây Hạ có gan phản kháng hoặc là sinh mạng một thái giám. Đồng thời tất cả bọn họ cùng kêu lên:

- Bắt sống Nguyên Hạo.

Mỗi lần kêu lên như vậy bọn họ đều cảm thấy dũng khí tăng thêm rất nhiều.

Đó là điều đương nhiên. Tiến vào được Hoàng cung Tây Hạ là giấc mộng của tất cả quân nhân Đại Tống, hôm nay bọn họ đã có thể thực hiện được. Bọn họ còn có thể thực hiện được giấc mộng lớn hơn nữa đó là bắt sống được Nguyên Hạo. Là một quân nhân, sống đến lúc này đối với bọn họ đã là quá đủ rồi!

Nhìn thấy cả quân đội Tống triều hung hãn như vậy, rốt cục tất cả vệ binh và thái giám đều buông xuôi không còn phản kháng lại nữa.

Đầu tháng hai, Tào Vĩ, Phạm Trọng Yêm, Chủng Thế Hành cùng các tướng lĩnh cầm đầu đều đứng trên thành nhìn về hướng quân đội Tây Hạ một cách bất lực. Theo tính toán của bọn họ thì thời gian chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày phá vây rồi.

Tào Vĩ đã sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa trước khi đến Tây Bắc thân còn mang bệnh nhưng luân phiên đạt thắng lợi lớn khiến tinh thần ông trở nên phấn khởi, bệnh tình tạm thời được ngăn chặn. Nhưng lúc này tình thế hiểm nghèo, bệnh tình của ông lại bắt đầu phát tác.

Tuy vậy mọi người đều nhìn ông với ánh mắt tôn kính. Tào Vĩ là con trai thứ ba của danh tướng Tào Bân, ở Tam Môn Xuyên đã đại phá Lý Kế Thiên, sau đó dâng tấu xin triều đình tiêu diệt Tây Hạ. Nhưng khi đó Tống Chân Tông lại tiếp nhận sự ngụy hàng của Lý Đức Minh, còn ban cho y Tĩnh Châu, Hựu Châu, cuối cùng lại thành ra Tống triều đang nuôi lớn một con sói ăn mãi không no.

Sau đó lại còn chấp nhận việc Lý Đức Minh tiếp nhận lại các bộ tộc Tây Hạ đã đầu hàng. Sự thật thì Tống triều cũng có rất nhiều danh tướng tộc Đảng Hạng, ví dụ như lão tổ Lưu Hoài Trung đời thứ nhất Lưu gia, nhưng Lý Đức Minh còn vì sợ uy danh Tào Vĩ nên không dám ngông cuồng.

Tiếp đó ông lại đánh bại Lý Lập Tuân, một trận mà đánh cho y phải giao ra tỉnh Hòa Bình. Cả đời ông chiến công hiển hách, cả mấy trăm trận chưa từng thất bại. Ngay cả Hạ Tủng trước khi chưa bại trận, đối với ông cũng có phần khách khí.

Nhưng mà năm tháng không buông tha ai. Rốt cuộc thì ông cũng phải già đi. Lần này bị vây ở Linh Châu, ông lại sinh bệnh, cả người gầy rộc đi.

Bọn họ nhìn về phía xa. Thoạt nhìn thì thấy quân Tây Hạ vây ở đây thật sự rời rạc nhưng tất cả đều cười khổ bởi bọn họ nhìn thấy tất cả quân Tây Hạ đều là kỵ binh. Có thể ra khỏi thành nhưng trừ khi chân của ngươi có thể chạy nhanh hơn ngựa, còn không thì không có khả năng trốn thoát, hơn nữa bên trong Linh Châu còn lại phần lớn là bộ binh.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn nhau cười gượng.

Đúng lúc này Thôi Diệt Lang chạy tới nói:

- Các vị đại nhân, các ngài xem kìa.

Nói xong cậu đưa ống nhòm cho bọn họ rồi chỉ về hướng Hưng Khánh phủ. Hưng Khánh thời Hậu Chu là huyệên Hoài Viễn đến thời Tống sơ thì đổi huyện thành trấn. Lý Kế Thiên cướp lấy Linh Châu rồi đổi thành Tây Bình phủ, trở thành trung tâm thống trị. Đến khi Lý Đức Minh kế vị cho rằng Linh Châu bốn bề địa thế không bằng thành Hoài Viễn vì thế mấy năm trước dọc theo Hoàng Hà định đô ở đó. Đến thời Nguyên Hạo lên ngôi đổi thành Hưng Khánh. Đó chính là giấc mộng của tất cả quân nhân Tống triều.

Bọn họ nhận lấy ống nhòm. Trên bản đồ khoảng cách giữa Linh Châu và Hưng Khánh phủ không xa nhưng trên thực tế cách nhau một con sông Hoàng Hà nên khoảng cách cũng không hề gần. Cho dù bọn họ có nhìn qua ống nhòm cũng không nhìn tới tường thành Hưng Khánh phủ được. Nhưng hai cột khói bốc lên bên trong thành thì bọn họ có thể nhìn thấy được.

Phạm Trọng Yêm không tin lắm nói:

- Có lẽ là Hưng Khánh bị cháy.

Thôi Diệt Lang nói:

- Phạm đại nhân, ngài hãy nhìn lại đi. Ở đó có hai đám cháy rất lớn, lại đồng thời xảy ra ở hai nơi nữa.

Đúng vậy.Trận hỏa hoạn này cũng không nhỏ. Không ngờ đứng ở Linh Châu dùng ống nhòm cũng có thể nhìn thấy. Hơn nữa lúc này mặt trời còn chưa lên, đúng là một ngày ảm đạm, ngay cả gió cũng dường như ngừng thổi.

Các đại thần đều nhìn nhau. Bọn họ không thể tin được. Chẳng lẽ quân Tống đã công phá Hưng Khánh phủ? Bọn họ từ đâu đến được Hưng Khánh phủ? Từ đâu mà vượt qua được Hoàng Hà? Có thể nào vượt qua được Linh Châu mà binh lính Tây Hạ không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ đây là nhánh quân Tống thần binh từ trên trời giáng xuống? Điều này không thật không thể tin được.

Nguyên Hạo vội vàng mặc quần áo . Hoàng cung Tây Hạ vô cùng hỗn loạn. So với người khác, Nguyên Hạo còn muốn đối phó với Thạch Kiên hơn nhiều. Ngoại trừ bố trí quân ở Linh Châu phòng đại quân Tống triều chó cùng rứt giậu phá vây thoát ra, y còn bố trí quân dọc vùng Thiên Đô Sơn đến Diêm Châu. Có thể nói hiện tại xung quanh Hưng Khánh phủ, ngoại trừ bên trong để lại gần hai vạn đại quân bảo vệ xung quanh đế đô thì còn lại đều là thành trống.

Y nghe thấy tiếng quân Tống tiến sát đến Hoàng cung, không ngừng hô vang:

- Bắt sống Nguyên Hạo.

Nếu là ngày hôm qua có người nói như vậy, y còn cảm thấy hết sức buồn cười. Bắt sống ta? Đầu tiên ngươi phải đột phá qua được đại quân ta đã bố trí tứ phía, sau đó còn phải đối phó với quân hộ vệ của ta. Phải biết rằng đây là Tây Hạ. Dễ dàng bắt sống được ta như vậy sao?

Nhưng hiện giờ truyện đùa đã không còn là đùa nữa. Chỉ cần y chậm một chút thì điều đó rất có thể trở thành sự thật.

Hiện tại trong Hoàng cung chỗ nào cũng thấy tiếng la hét giết chóc, có cả tiếng khóc của phi tử y yêu thích nhất. Bọn thái giám hoảng loạn chạy trốn. Kỳ thật bọn chúng cũng không biết phải chạy đến nơi nào mới an toàn. Kẻ từ đông chạy sang tây, kẻ ở tây chạy về đông, bên nam lại chạy sang bắc, bắc lại về nam loạn cả lên.

Mấy thái giám hầu hạ y nói:

- Bệ hạ, chúng ta rút lui đi.

Mấy thái giám này rất thông minh. Bọn chúng không nói chúng ta trốn đi mà nói chúng ta rút lui đi.

Rút lui? Chắc chắn phải rút lui. Trong tình huống như thế này, không rút lui chẳng lẽ chờ quân Tống tới bắt? Nhưng rút lui cũng phải tính một cách rút an toàn. Đầu tiên phải xem đại quân Tống triều tấn công theo hướng nào, nếu không chạy loạn lên thì có khác gì các cung nữ thái giám kia?

Lúc này người phụ nữ kia cung chạy từ trong tẩm cung ra. Mặt nàng như đẫm nước mắt khóc lóc năn nỉ nói:

- Bệ hạ, xin mang thiếp đi cùng.

Nguyên Hạo bị tiếng khóc của nàng làm cho mất tập trung vì thế y liền rút bảo kiếm chém nàng. Người phụ nữ xinh đẹp liền ngã xuống, máu tươi từ cổ nàng ào ào chảy ra. Đáng thương cho nàng vì muốn lấy lòng Nguyên Hạo mà trên người vẫn chỉ mặc áo ngủ lụa mỏng. Tuy rằng trong mắt nàng vẫn còn một tia không tin vào chuyện vừa xảy ra nhưng thân thể quyến rũ đến mê người của nàng đã nằm lại trong vũng máu như biểu tượng của sự chết chóc.

Hiện giờ Thạch Kiên giống như một cơn bão tố cuồng nộ.

Hắn ở Tống triều thuộc vào lớp văn nhân, khiến mọi người đều có chút xem nhẹ sức khỏe của hắn. Kỳ thật năm nay hắn đã mười tám tuổi, thân thể cũng đã phát triển đầy đủ, tuy rằng sức lực còn chưa đạt đến đỉnh điểm nhưng cũng đã chính thức trở thành một gã thanh niên. Tuy hắn không có võ công cao cường như Địch Thanh nhưng hắn cũng cao lớn khỏe mạnh, còn thường xuyên rèn luyện thân thể tập Thái Cực quyền nên sức mạnh và tốc độ vẫn hơn người thường. Chỉ có điều so với những ngưu nhân như Địch Thanh, Chu Sỉ thì vẫn còn kém xa.

Bởi vậy hắn mới có bất đồng với Phạm Trọng Yêm, Hạ Tủng là những văn nhân chính thống. It nhất hắn cũng có thể thoải mái chiến đấu với binh lính Tây Hạ bình thường.

Hiện tại Lưu Nga triệu hồi hắn về từ Duyên Châu khiến cho cục diện tốt đẹp một lần nữa lại mất đi. Sau đó lại trọng dụng Hạ Tủng còn tệ hơn việc điều Triệu Quát làm tướng của nước Triệu năm xưa, khiến cho hơn mười vạn binh lính Tống triều tinh nhuệ nhất phải ở chỗ này. Phải biết rằng những binh lính này về sau sẽ góp một phần quan trọng nhất chấn hưng lại Đại Tống hưng thịnh. Cục diện trở nên ác liệt như thế này khiến cho hắn tức đến phát nghẹn nhưng lại không thể trút giận lên Lưu Nga nên chỉ có thể trút lên những binh sĩ Tây Hạ kia thôi.

Hiện giờ hắn ngồi trên lưng ngựa, đi đầu xông lên phía trước. Trên người hắn nhuốm đầy máu tươi, giống như một pho tượng ma thần. Nếu lúc này có người đứng xem nói đây là Thạch Kiên thì chắc chắn sẽ bị người khác khinh bỉ nói: “Thạch Bất Di là ai, bình thường hắn mặc trang phục màu trắng, tay cầm cây quạt nhỏ mà đánh bại được kẻ thù. Ngươi sao có thể so sánh kẻ vũ phu như thế kia với Thạch Bất Di. Đầu ngươi không bị nóng đấy chứ?”

Hiện tại Thạch Kiên cũng bất chấp phong độ. Hắn biết trong thời gian rất ngắn phải khống chế được Hưng Khánh phủ, như vậy kế hoạch của hắn mới thuận lợi được. Điều này cũng là thứ yếu. Chính yếu là hắn biết lúc này Nguyên Hạo đang ở trong Hoàng cung, hành động của bọn họ lúc này rất thuận lợi. Tốc độ nhanh đến nỗi chính mình cũng không tin nổi, bởi vậy hắn đoán Nguyên Hạo có khả năng vẫn chưa chạy trốn. Chỉ cần bắt được Nguyên Hạo thì không đánh cũng thắng, có thể giải quyết được mọi vấn đề.

Hắn cầm đại đao, gầm nhẹ một tiếng:

- Nguyên Hạo!

Binh Tống phía sau hắn nghe thấy câu nói này thì toàn bộ đều gào lên:

- Bắt sống Nguyên Hạo!

Lúc này Nguyên Hạo đang vô cùng vất vả. Quân Tống từ cổng phía Tây tiến vào sau đó chia làm hai đường, một đường hướng nam, một đường hướng bắc, tiêu diệt đội quân Thiết Diêu Tử và cảnh vệ quân, nói cách khác hắn đã chiếm được cửa tây, nam, bắc. Hưng Khánh phủ có sáu cửa thành, hướng đông, tây mỗi hướng một cửa, hướng nam, bắc mỗi hướng hai cửa. Như vậy chỉ có thể trốn ra từ cửa đông thôi.

Kỳ thật y không biết các cửa thành kia Thạch Kiên cũng không chiếm lĩnh. Tổng cộng chỉ có khoảng sáu ngàn người, đối phó với gần hai vạn quân trong Hưng Khánh phủ, đây hoàn toàn là nhờ Thạch Kiên lợi dụng được thời gian từ sáng sớm, rất nhiều binh lính còn đang ngủ, hơn nữa trong lòng Tây Hạ nên binh lính Tây Hạ phòng thủ lơi lỏng hắn mới dám làm như vậy. Cũng vì thế nên Thạch Kiên không dám phân tán binh tướng đi canh gác các cổng thành.

Nhưng Nguyên Hạo không biết điều này. Căn bản y không nghĩ rằng Thạch Kiên dám ăn gan hùm mang theo hơn sáu ngàn người tới tấn công Hưng Khánh phủ.

Theo suy nghĩ của y, không biết Thạch Kiên từ đâu đến thẳng được Hưng Khánh phủ nhưng ít nhất không có hơn năm vạn, sáu vạn binh thì cũng phải có ba vạn binh.

Đương nhiên Thạch Kiên cũng muốn mang theo ba vạn, năm vạn người nhưng nhiều người như vậy đi qua Giáp Sơn Tây Hạ và Liêu quốc không có phản ứng mới lạ. Hiện tại mặc dù Liêu quốc không có quan hệ với Tây Hạ nhưng cũng có khả năng giậu đổ bìm leo, thấy Tống triều gặp nguy thì chúng sẽ làm. Thậm chí nếu chúng biết được quân đội này của mình thì có thể thừa cơ lực lượng của mình phân tán để tấn công . Mười ngàn người là số lượng tối đa theo tính toán của hắn để giả làm thương nhân đi quan Giáp Sơn. Nói cách khác nếu vượt qua số lượng này sẽ khiến Liêu quốc nghi ngờ.

Hơn nữa về sau trong các hành động, đội càng ngũ càng lớn càng khó chỉ huy, gây nhiều bất lợi. Đương nhiên bắt sống được Nguyên Hạo rồi thì không còn phiền muộn gì nữa.

Nghĩ tới đây hắn lại gào lên một tiếng:

- Bắt sống Nguyên Hạo!

Nguyên Hạo không hổ là một tướng quân xuất sắc. Đầu tiên y tập hợp mấy trăm hộ vệ sau đó đi lên lầu xem hoàn cảnh một chút. Vừa đúng lúc nhìn thấy Thạch Kiên đang đi đầu làm gương đánh tới cách đó không xa. Trong suy nghĩ của y, Thạch Kiên ở thung lũng Mã Đầu Sơn đối diện với bảy, tám mươi vạn đại quân vẫn điềm đạm cười, phóng khoáng tự nhiên khiến cho y bị ám ảnh tới tận bây giờ.

Nhưng kia chính là Thạch Kiên tay cầm cây quạt nhỏ đó sao?

Hắn mặc áo giáp Tây Hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Áo giáp cũng dính đầy máu tươi, trong ánh mắt cũng đầy huyết quang.

Nếu là bình thường y có thể bố trí lực lượng binh sĩ thừa cơ hội này diệt mối họa nhưng giờ y nào dám. Hơn nữa với binh lực của y thì chỉ còn nước chạy thôi.

Nguyên Hạo mang theo mấy trăm người hoảng sợ chạy trốn. Thậm chí so với lần trước ở Duyên Châu tốt xấu gì y còn mang theo được mấy ngàn người nhưng lần này bên người chỉ có mấy trăm binh, hơn nữa một nửa ngay cả áo giáp còn chưa kịp mặc.

Y bỏ chạy về hướng v cửa đông. Lúc này cửa đông cũng đầy dân chúng cùng với quan lại địa chủ chạy trốn. Cảnh tượng này khiến cho bọn họ càng vắt chân lên cổ mà chạy.

Nguyên Hạo nói một tiếng:

- Giết!

Nói xong đi đầu cầm đại đao hướng về phía đồng bào mình.

Chủ nhân dẫn đầu , các hộ vệ này cũng muốn chạy thoát thân vì thế cầm vũ khí xông tới chém giết người dân vô tội.

Rốt cuộc bọn chúng dùng chính máu tươi của người trong tộc mình làm thành một con đường máu chạy thoát thân về hướng cửa đông. Đáng thương cho bọn chúng phải bỏ ngoài tai tiếng khóc lóc chửi mắng của dân chúng phía sau. Hiện tại bọn chúng đến quay đầu lại cũng không dám.

Cuối cùng Thạch Kiên cũng đánh tới tẩm cung của Nguyên Hạo. Nhìn thấy thi thể người phụ nữ kia nằm trong vũng máu hắn mới biết Nguyên Hạo đã trốn ra khỏi Hoàng cung. Hắn tóm lấy một lão thái giám còn chưa kịp chạy trốn, dùng dao kề cổ hỏi Nguyên Hạo đi về hướng nào.

Biết được Nguyên Hạo chạy về hướng đông, hắn lập tức bảo người của Chu Lạp thông báo cho Mã Như Long và Thân Nghĩa Bân phong tỏa sáu cửa thành, tất cả binh lính và nha dịch trong thành tước hết vũ khí giữ làm tù binh.

Đây là điều phải làm. Nếu để cho dân chúng phản kháng thì sẽ tạo thành thương vong không cần thiết. Hơn nữa số binh bọn họ mang theo cũng không nhiều, mỗi binh sĩ đều rất quý giá. Về chuyện phong tỏa sáu cửa thành không phải vì dân chúng bên trong mà vì trong Hưng Khánh phủ hiện tại có rất nhiều quan viên Tây Hạ. Nếu bắt được đại đa số những quan viên này thì về sau Nguyên Hạo vận hành chính quyền sẽ gặp khó khăn rất lớn. Đặc biệt nếu có thể bắt được Trương Nguyên thì không còn gì tốt hơn.

Hắn chỉ đem theo một ngàn năm trăm người đuổi theo hướng cửa đông.

Đi tới cửa đông bọn họ gặp tình huống khác hẳn với Nguyên Hạo. Tất cả mọi người đều tự động tránh ra thành một con đường.

Nếu Nguyên Hạo vì chạy trốn mà có thể chém đao về phía người mình thì huống chi là binh Tống? Còn có rất nhiều người bởi vì vừa nãy Nguyên Hạo nhẫn tâm giết hại thân nhân của họ nên đã nói cho Thạch Kiên biết Nguyên Hạo chạy từ nơi này, còn nói hướng để bọn họ đuổi theo.

Lúc này Thạch Kiên cũng đã vào đến đường chính, thi thể khắp nơi, hắn lại nghĩ tới mỹ nhân nằm bên ngoài phòng ngủ của Nguyên Hạo kia thì trong lòng thầm nghĩ tên Nguyên Hạo này quả nhiên tàn nhẫn.

Nhưng hiện giờ bất chấp ý nghĩ này, hắn phi ngựa mang theo một ngàn năm trăm binh Tống chạy về phía ngoại thành.

Chỉ một lát sau hắn đã thấy một nhóm lớn người ngựa. Sau khi Nguyên Hạo chạy khỏi thành cũng có rất nhiều quý tộc vì ở gần cửa đông nên chạy khỏi thành sớm hơn, thấy Nguyên Hạo thì tự động tới gần. Bọn chúng cũng giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Có binh sĩ từng cùng huynh đệ Chiết gia đến Giáp Sơn tham gia trận đại chiến Mã Đầu Sơn, sau trong nhà có việc nên không tham gia cùng đại quân Tống triều chinh phạt Tây Hạ. Lần này Thạch Kiên dẫn theo anh ta. Binh sĩ này nheo mắt nhìn rồi hô lên :

- Bắt lấy y, kẻ mặc áo Hoàng bào kia chính là Nguyên Hạo!

- Bắt sống Nguyên Hạo!

Binh Tống vừa nghe đến Nguyên Hạo ở trước mắt thì đều đỏ mắt lên, tất cả đều phi nhanh hết tốc lực về phía trước.

Nguyên Hạo cũng nghe thấy tiếng hô của binh sĩ này, y ở trên ngựa không khỏi run sợ thầm nghĩ:

- Lão tử không mặc long bào ai mặc?

Có kinh nghiệm lần trước, y lập tức cởi long bào.

Còn không đợi binh Tống hô, y tự động xuống trao đổi con ngựa Thất Tảo Hồng với một binh lính.

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc