Hắn nói lời này là có lý do. Bất kể dân tộc Tây Châu Hồi Hột, Hoàng Đầu Hồi Hột hay là Hắc Hãn Hồi Hột. Đều hướng về triều Tống xưng thần. Về phần bọn họ hướng về nước Liêu cũng xưng thần. Thạch Kiên tất nhiên không chú ý tới. Trên thực tế ở trong mắt bọn họ. Một triều Tống không thể đại diện cho Trung Quốc. Mà nước Liêu và triều Tống cùng là tài năng chân chính đại diện cho Trung Quốc. Cách nói này có ý nghĩa cùng với các dân tộc Trung Quốc hiện đại hàm ý là phù hợp cùng nhau chung sống hòa bình.
Thạch Kiên nói đầy thâm ý:
- Nếu thích một cô nương. Thì cần phải chiến thắng được con tim của nàng. Không dùng tới vũ lực. Cũng cần dùng tới tấm lòng chân thành và sự quan tâm. Mới có thể thành công được.
Bố Nhĩ Tán Kim đứng một bên phiên dịch. Một bên không hiểu điều kỳ diệu. Không biết Thạch Kiên tốt như thế nào mà đến giảng giải cho Bố Tang như thế nào thu hút được cô nương mình thích.
Hắn không rõ. Nhưng Bố Tang rõ. Anh ta biết Thạch Kiên hóa ra đối với Xúc Đấu Nguyệt không có tình ý gì. Vui mừng quá đỗi. Vì thế cảm động nói:
- Cảm ơn ta vừa rồi mạo phạm ngươi. Đại nhân. Thứ tội.
Nói linh tinh một hồi.
Dưới vẻ xúc động. Anh ta nói cũng không rõ ràng lắm. Bố Nhĩ Tán Kim lại phiên dịch không hiểu rõ lắm.
Chứng kiến Thạch Kiên chẳng những không có tức giận. Còn vì mọi người cung cấp hai màn trình diễn ngoạn mục. Khách và chủ hai bên đều vui vẻ không thôi. Trận tiệc rượu này dần dần tới cao trào. Có một số cô nương bộ tộc Trọng Vân còn đánh bạo kéo các chàng lính Tống mà các nàng nhìn trúng. Cùng nhau nhảy múa.
Những anh lính Tống đáng thương này đi đánh giặc được. Nói về khiêu vũ. sao có thể là đối thủ của người Hồi Hột giỏi về ca múa được. Đặc biệt Tống Minh Nguyệt. bởi vì những biểu hiện vừa rồi. Cũng có được lời mời của một số cô nương. Hắn lớn đến như vậy. Cũng chưa gặp phải gặp phải tình huống này. Được đứng ở trung tâm mà đâm ra lóng ngóng.
Vì thế hắn đứng ở tại chỗ ấy. Bả vai run rẩy run rẩy. Đầu lắc lắc. Hai cái đùi mở ra. Thấy như thế nào giống một con cóc khổng lồ đang vặn vẹo. Động tác kỳ quái cực kỳ không được tự nhiên. Khiến cho mọi người cười lớn. Tống Minh Nguyệt cũng biết như vậy là không tốt. Một tay khẽ lau mồ hôi. Cảm giác đây không phải là khiêu vũ. Mà là đang ở trong trận giao chiến với Khế Cốt Cân dũng sĩ hạng nhất của Hồi Hột đó.
Nhưng trong tiệc rượu này. Binh lính triều Tống và người trong bộ tộc Trọng Vân quan hệ cũng tốt hơn lên. Sau đó vài ngày. Hai bên ở chung đều bình yên vô sự. Không ngờ có binh sĩ còn đánh bạo cùng với cô nương dân tộc Hồi Hột nói đến chuyện tình cảm yêu đương. Thực ra cũng không thể nói bằng ngôn ngữ toàn dung điệu bộ. Chỉ là xem chuyện tình cảm rồi mới tới hình dung. Bởi vì ngôn ngữ không thông. Phần lớn dưới tình huống này. Anh nhìn tôi. Gương mặt ửng hồng. Vò nát vạt áo. Tôi nhìn anh. Đỏ mặt. Cười ha hả. Lúc này đầu đuôi mới tỏ tường nghiêm túc tỏ tình.
Thạch Kiên sau khi biết chuyện. Răn dạy nghiêm khắc một chút. Hắn sợ lại xuất hiện chuyện Bố Tang lần nữa. Hơn nữa xa như vậy. Chẳng lẽ thực sự đem tiểu cô nương người ta trở về. Nếu mang đi không trở lại. Làm như thế ắt khiến người nhà tiểu cô nương đau lòng.
Hơn nữa bọn họ trên người cũng mang theo không ít tiền. Bất kể ăn hay là dùng. Đều mua của người tộc Trọng Vân Điều này làm cho người của bộ tộc này thêm mang ơn
Nhưng một ngày Xúc Đấu tìm được Thạch Kiên nói:
- Thạch đại nhân. Ta có một việc xin ngài.
- Không dám. Xúc Đấu tộc trưởng. Có chuyện gì bản quan có thể làm được. Tự nhiên bản quan sẽ giúp.
- Là như thế này. Trưởng lão trong bộ tộc của chúng tôi bảo tôi xin Thạch đại nhân một việc.
Xúc Đấu Si gãi đầu có vẻ khó nói.
Thạch Kiên biết những bộ tộc này ngoại trừ tộc trưởng. Cũng có trưởng lão. Một số trưởng lão này cũng có quyền lên tiếng. Hắn còn cười nói:
- Tộc trưởng cứ việc nói.
- Là như thế này chúng tôi muốn mượn một vài binh sĩ của các ngài.
- Mượn kiểu gì?
Thạch Kiên nghe xong sửng sốt. Chén trà trong tay cũng rơi ở trên bàn.
Thạch Kiên đối với việc mượn người cũng được nghe một vài tin đồn. Tuy rằng hắn lương thiện chỉ tức giận một chút. Đi vào thế giới này . Vì hắn coi mình là người Tống, ũng là người dân tộc của mình nên hắn đối đãi rất tốt. Người tộc khác, thì có hai kiểu khác nhau. Đây còn là hắn coi người Hồi Hột là một phần của dân tộc mình. Về sau hắn tới Đảo đại dương sau còn càng thêm tàn nhẫn. Đến nỗi mấy trăm năm sau. Bất kể những người thổ dân của Âu Phi cùng Châu Mỹ nghe đến tên của hắn. Thì nghe đến tên hắn giống như nghe đến tên ma vương vậy.
Hắn đi tới thế giới này. Rất nhiều người Trung Quốc giống như kiếp trước của hắn, oán hận triều Tống yếu đuối. Nhưng hắn sau khi đi vào thế giới này. Cũng khiến mọi người nhìn thấy ánh hào quang của thời đại này.
Bởi vì chú trọng phát triển trong nước, triều Tống bất luận kinh tế hay là văn hóa. Đều là nằm ở nhóm mạnh nhất trên thế giới. Ngay cả trình độ khoa học kỹ thuật cũng là quốc gia tiên tiến nhất. Lúc ấy có những thợ thủ công nhận tiền lương còn cao hơncar tiền lương của tri châu. Bởi vậy. Nên rất nhiều người ngoại điển hình là một người Nhật Bản từng nói:
- Cuộc sống xã hội, nghệ thuật, giải trí, công nghệ kỹ thuật và các lĩnh vực khác. Trung Quốc (triều Tống) không nghi ngờ gì là quốc gia tiên tiến vào thời đó. Họ có tất cả các điều kiện và lý do để coi các vùng khác trên thế giới chỉ là các nước man di.
Chính do ảnh hưởng của triều Tống. Người Châu Âu học tập và đi tiếp theo con đường đó mới khiến cho nền văn minh của người Châu Âu phát triển vượt bậc.
Nếu triều Đường dùng võ lực khiến các quốc gia xung quanh hàng phục. Thì triều Tống lại dùng cuộc sống giàu có. Khiến các quốc gia sùng bái hâm mộ.
Ngay cả Đại Thực (lãnh thổ ở Tây Á và Bắc Phi) xa ở Tây Á. Cũng nhiều lần đến tiến công xưng thần. Bởi vì bọn họ cũng cực kỳ hâm mộ sự phồn vinh của triều Tống. Chủ trương của triều Tống là cho thương nhân đi sang các nước khác kiếm tiền ở các nước láng giềng và hạn chếthương nhân nước ngoài đi vào kiếm tiền của nước mình.. Cũng vì triều Tống giàu có. Bọn họ tới đâu cũng đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người nơi đó. Người Tống đến đem đến sự giàu có. Họ tới đâu là bán phá giá ở đó. Dân chúng reo hò sung sướng. Người triều Tống còn đến hai đảo Java của Indonexia truyền bá nghệ thuật ẩm thực
(Tác giả: có rất nhiều người đọc sẽ hận sự yếu đuối của triều Tống. Tôi cũng vậy. Nhưng mỗi khi tôi nhìn đến mặt tích cực của nó cũng đành bỏ qua).
Cho nên trong tình huống như vậy. Rất nhiều người ngoại tộc cho rằng người triều Tống là thông minh nhất. Khiến cho Thạch Kiên buồn cười chính là cái uy của quốc gia. Tìm cách đưa con gái đưa đến triều Tống. Đặc biệt tìm kiếm những chàng đẹp trai triều Tống chủ động hiến thân mục đích chính là sinh hạ thế hệ sau, thay thế cho đời trước. Dần tới cải thiện giống nòi.
Người Hồi Hột cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là Tần Xuyên Hồi. Nhà có con gái trước chưa lập gia đình nay muốn cùng người Hán tư thông. Sau đó sinh vài đứa con. Tới tuổi ba mươi mới gả cho người trong tộc. Hơn nữa bọn khi con gái chưa kết hôn. Còn tự hào nói:
- Con gái đã từng ngủ cùng với người Tống nào đó.
Và ngủ với càng nhiều người Hán càng mở mày mở mặt. Bởi vậy người Hồi Hột có rất nhiều con lai. Mắt sâu mà râu lại không cong. Bọn họ đều là hậu thế của người Hán đại Tống.
Lúc đó sau khi Phạm Trọng Yêm mới tới Thiểm Tây, nghe được câu chuyện này. Ông ta liền nói quả thực đây đơn giản là sự xúc phạm lễ nghi. Tuy nhiên sau đó Thạch Kiên đối với việc này hướng dẫn thêm cho hoàn thiện hơn. Hắn ban bố một mệnh lệnh đặc biệt, con gái các tộc khác cùng người Tống kết hôn . Bất kể nam nữ đều có thể gia nhập quốc tịch triều Tống. Đừng coi thường triều Tống yếu đuối vì đời sống của triều Tống tốt. Rất nhiều người Phiên muốn người Tống thừa nhận chính mình là người Tống. Nhưng người Tống ngược lại coi thường những kẻ Phiên di. Thì ngay cả người Tống cùng kết hôn với họ. Con cái họ sinh ra sau này đều gọi là Phiên di. Với chế độ này người Tống kết hôn với Phiên di. Thì đến Chiết gia cũng vì bọn họ là Phiên di đều không được ghi vào sách triều Tống.
Pháp lệnh này của Thạch Kiên sau khi ban ra đám người Phiên nhảy nhót hoan hô. Trong chốc lát nam nữ chưa kết hôn ở Thiểm Tây triều Tống trở nên quý nhất. Nhưng Thạch Kiên biết đám người Phiên còn rất hoang dã. Hắn còn làm bổ sung trong pháp lệnh này. Chính là nếu hôn nhân của hai người tan vỡ thì thu hồi quốc tịch Tống của người Phiên. Việc này cũng khiến cho vài năm sau việc kết hôn cũng được quản lý nghiêm ngặt hơn. Và những đứa trẻ người Phiên này cũng được quản lý chặt chẽ hơn.
Vì thế. Rât nhiều người trách cứ Thạch Kiên. Thạch Kiên thì nói:
- Trăm sông đổ về biển lớn. Lãnh thổ quốc gia ngày càng mở rộng. Nếu đem đám phiên di đuổi ra khỏi quốc gia. E rằng lại xảy ra loạn An Sử. Nên ta mới nghĩ tới biện pháp này. Làm cho đám Phiên di này hợp với nước Tống. Nếu quan hệ máu thịt thì có sự thương xót lẫn nhau. Cùng uống chung một bầu sữa. Cuối cùng quốc gia ấy không có sự phân biệt về dị tộc. Lại có thể sống hòa hợp với nhau.
Ý hắn là nói. Cứ như vậy. Về sau mọi người đều là người Tống rồi. Không còn phân biệt dân tộc Hồi Hột và Thổ Phiên với dân Tống Cũng không còn vì sự khác biệt về dân tộc mà sinh ra đủ loại mâu thuẫn. Kết quả đạt được tốt nhất sau này là cuối cùng số nhân khẩu của triều Tống cực lớn. Cuối cùng triều Tống chỉ còn lại một dân tộc. Thế còn gì để nói là mâu thuẫn dân tộc nữa? Sau này càng không thể khiến những người có dã tâm trong các dân tộc thiểu số này, muốn làm chuyện lộn xộn. Hơn nữa cả một thế hệ kết hôn. Về sau này huyết thống dân tộc cũng dần dần phai nhạt. Cuối cùng dân tộc đó cũng biến mất hoàn toàn trong dòng lịch sử.