Đinh Vị không còn cách nào khác, đành phải về phủ. Trên đường đi suy nghĩ chẳng lẽ Lữ Di Giản cũng bị Lôi Duẫn Cung mua chuộc? Hay là mưu kế của Thạch Kiên? Đương nhiên Đinh Vị không cam lòng ngồi chờ chết. Gã phái người ra ngoài truyền tin, vài lần đều bị nha dịch mai phục xung quanh phủ của gã bắt trở về. Điều này khiến gã như ngồi trên tổ kiến lửa. Nếu nhìn Đinh Vị lúc này thì nghĩ lại lúc nãy gã ở trong phủ náo nhiệt đến thế nào, khiến cho người ta nhớ đến câu vui quá hóa buồn.
Chỉ có Tào Lợi Dụng ở trong phủ mỉm cười. Gã nói với môn khách:
- Bất kể đêm nay ai thắng ai thua, địa vị lão phu cũng không bị ảnh hưởng. Binh quyền lão phu nắm trong tay. Ngược lại xử lý không tốt thì chỉ có điều khó xử cho Đinh đại nhân mà thôi.
Môn khách của gã cũng gật đầu:
- Tào đại nhân đúng là thần cơ diệu đoán. Lúc này mới gọi là tọa sơn quan hổ đấu.
Đồng thời, rất nhiều đại thần cũng phát hiện ra tối nay có biến động, nhưng tất cả đều bị cấm ra ngoài, không được xuất môn đi lại.
Thạch Kiên đi vào trong phòng Triệu Cận. Trong nháy mắt nàng đã mười ba tuổi. Tuy rằng dung mạo còn thua kém Triệu Dung vài phần nhưng lại trổ mã xinh đẹp vô cùng.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
- Tại sao công chúa lại không đi? Công chúa không biết rằng tối nay rất nguy hiểm sao?
Triệu Cận đáp:
- Sống chết có số, cùng chung hoạn nạn.
Kiếp trước Thạch Kiên bị người khác mưu hại, hiện nay đối với tình cảm sanh ra sợ hãi. Bởi vậy, ở thế giới này, có thể nói hắn rất quả cảm nhưng lại lảng tránh chuyện tình cảm. Bất kể là Tuệ hay là Dung thì hắn cũng chỉ muốn giống đà điểu vùi đầu trong cát, mặc cho số phận. Bây giờ, câu nói của Triệu Cận cũng khiến hắn cảm động, ôm nàng vào ngực nói:
- Đúng, nhưng ta không thích như vầy.
- Hì hì, đương nhiên ngươi là bạch mã vương tử duy nhất của ta.
Nói xong, Triêu Cận hôn nhẹ lên môi hắn. Sau đó, xấu hổ nép vào lồng ngực hắn.
Hai người cứ như vậy, tay trong tay dựa sát vào nhau. Ngoài trời mưa càng lúc càng nhỏ mang theo hơi lạnh nhưng bên trong phòng thì ấm áp như có lò sưởi.
Chớp mắt lại đến canh hai, sau đó tiếp canh ba rồi canh bốn.
Lát nữa bình minh sẽ đến. Lúc này trời vẫn còn tối, hai người đều nhìn ra ngoài bóng đêm. Đây có lẽ là đêm đen tối nhất. Chỉ cần sống qua đêm nay, ngày mai là có thể nghênh đón bình minh.
Lúc này, một quả pháo hoa đột nhiên được bắn lên trong hoàng cung. Sau đó truyền đến những tiếng động xôn xao.
Tương tự, Lôi Duẫn Cung ở bên trong cũng có một đêm không ngủ. Một loạt tin tức mới được truyền đến cho gã. Đặc biệt là việc Thạch Kiên cũng đã vào hoàng cung. Điều này khiến gã phải kiêng dè. Tài hoa của thiếu niên này xưa nay hiếm thấy. Thậm chí nói lời đại nghịch bất đạo là Khổng Tử cũng không bằng. Nếu không phải Đinh Vị gián tiếp hại chết tổ mẫu Thạch Kiên khiến gã cũng biết thiếu niên cũng có việc làm không được. Thậm chí, trước đó có thời điểm gã hoài nghi thiếu niên này chính là thần hóa thân.
Cho dù như vậy, sự kiêng dè của gã đối với Thạch Kiên cũng không giảm bớt. Gã phái thái giám đến điện Ngọc Hoa của Triệu Cận để tiếp tục thăm dò. Khi nghe đến việc Thạch Kiên lưu lại tại điện Ngọc Hoa thì trong lòng Lôi Duẫn Cung lại càng thêm sợ hãi. Chẳng lẽ cái tên tiểu tử này lại đoán được mưu đồ của mình? Nhưng nếu như vậy, tại sao ban ngày hắn lại không có hành động gì. Ngược lại còn có thời gian đàm đạo nhạc khí với Anh Vương phi của Nguyên Nghiễm và Triệu Dung? Phải kềm chế lại. Chính mình đã điều động toàn bộ tướng lãnh của cấm quân trung thành với thái hậu ra ngoài. Vậy thì hắn lấy cái gì mà đấu với mình?
Theo như Lôi Duẫn Cung biết, phong thánh chỉ giả cuối cùng truyền ra ngoài nhưng Thạch Kiên vẫn không thấy rời khỏi. Chẳng lẽ hắn ngủ lại trong cung với Triệu Cận? Cơ bản mà nói, hắn và Triệu Cận chẳng khác nào đã đính ước hôn sự nhưng ngủ lại như vậy là không được. Dù sao thì Triệu Cận vẫn chưa đến tuổi cập kê. Hiện tại, Thạch Kiên và Triệu Cận ở chung trong phòng một đêm, mặc kệ bọn họ có phát sinh chuyện gì thì ngày mai cũng để cho người khác nắm lấy cái đuôi. Hơn nữa, hiện nay Ngự y Gián Nghị, Ngự y Thông Nghị và Ngự sử Trung Thừa vẫn còn là người của Đinh Vị.
Màn đêm ngày càng buông xuống. Mọi việc đã được chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông mà thôi. Nhưng trong đầu Lôi Duẫn Cung dâng lên một ý niệm không ổn. Gã hỏi tên thái giám bên cạnh:
- Hiện tại, ngươi có thấy Thạch thị lang rời khỏi hay không?
Tên thái giám kia mờ mịt lắc đầu. Tuy rằng y là tâm phúc của Lôi Duẫn Cung nhưng y không tán thành việc làm này của gã. Chỉ có điều y và Lôi Duẫn Cung đã làm vô số chuyện xấu nên lúc này cũng bị lôi vào cuộc.
Lôi Duẫn Cung lại hỏi:
- Thái hậu đang ở đâu?
- Lôi đại nhân, Thái hậu vừa mới tắt đèn đi ngủ, cũng không thấy dấu hiệu khác thường.
- Thánh thượng đang ở đâu?
- Thánh thượng cũng đã tắt đèn đi ngủ nhưng chỉ có điều ….
Nói tới đây tên thái giám ấp úng đứng lên.
- Chỉ có điều cái gì?
Chỉ có điều là trước kia, mỗi khi chạng vạng, Thánh Thượng đều phải đánh một bài Thái Cực Quyền. Nhưng hôm nay, Thái hậu và Thánh Thượng giống nhau, đến hoàng hôn cũng không thấy mặt.
- Cái gì?
Lôi Duẫn Cung nghe xong trong lòng cả kinh. Nếu như vậy thì đây là một cái bẫy, sẽ chờ gã tự chui đầu vào. Thật sự, Thái hậu và Thánh Thượng đã trốn ra khỏi cung. Cho nên khi gã đến bái kiến Lưu Nga thì không nghe Lưu Nga lên tiếng gì cả.
Tên thái giám kia lúc này cũng biết Lôi Duẫn Cung đang nghĩ cái gì. Nếu là như vậy, chẳng những một mình Lôi Duẫn Cung mà cả đám bọn chúng đây cũng là một tin tức cực xấu. Gã còn nói thêm:
- Tuy nhiên cũng khó mà nói. Hôm nay tôi nhìn thấy Thái hậu và Thánh Thượng đều ở phòng thuốc. Chắc là thân thể có chút bất an. Cho nên hai người đó mới không lộ diện.
Nghe đến đó, Lương Quan Khánh đang ngồi bên cạnh nói xen vào:
- Lôi đại nhân, ngài không cần phải căng thẳng và sợ hãi. Thạch thị lang cũng chỉ là người. Chẳng qua là hắn thông minh hơn so với người bình thường một chút thôi. Ngài nghĩ lại xem. Khi ngài kêu Từ Mục và Lỗ Hoảng núp dưới cửa sổ phòng Thái Hậu để hạ thuốc độc. Tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa điều tra ra?
Nghe được điều này, sắc mặt Lôi Duẫn Cung thay đổi. Thời gian trước, bọn Sa Giới và bọn Da Luật được phái đến tẩm cung Thái Hậu. Hai mươi tám người trong số đó đã bị bắt. Đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của gã. Nhưng đột nhiên lúc này lại xuất hiện một tổ chức khiến tên tiểu tử này phải chuyển hướng. Lúc này gã phải đem Lỗ Hoãng và Từ Mục đến lăng mộ để giết người diệt khẩu. Dù sao xây dựng và sửa chữa lăng mộ là một đại công trình. Chết hai người cũng sẽ không khiến những người khác hoài nghi. Nhưng hai tiểu thái giám Từ Mục và Lỗ Hoãng lại được một số người thần bí cứu đi.
Sau này gã mới biết được những người này thuộc tổ chức thần bí kia. Bọn chúng đã lợi dụng chuyện này mà uy hiếp gã nhưng đồng thời cũng đồng ý cho gã làm thái sư. Điều này sẽ gây bất lợi cho Thái hậu và Triệu Trinh. Lương Quan Khánh chính là người của tổ chức thần bí đó cài vào. Hiện nay Lôi Duẫn Cung liên lạc và nhận lệnh từ tổ chức này cũng là thông qua y. Việc này càng khiến cho Lôi Duẫn Cung thêm bất an. Hơn nữa, lại xảy ra việc của lăng mộ khiến gã không thể không mưu phản.
Nhưng mà sự việc cho đến tận lúc này chỉ khiến gã càng thêm sợ hãi mà thôi. Dựa theo tính toán thì bây giờ đã là lúc để ra tay nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám đem mệnh lệnh phát đi.
Thạch Kiên bây giờ vẫn không xuất hiện. Việc này tạo ra sự uy hiếp to lớn với hắn.
Lương Quan Khánh nhìn bộ dạng do dự của Lôi Duẫn Cung liền nói:
- Lôi đại nhân, đã leo lên lưng cọp rồi thì không xuống được đâu.
Lôi Duẫn Cung nghe xong im lặng. Trên thực tế, gã đang hồi tưởng lại những ưu đãi mà Lưu Nga đã dành cho gã. Bây giờ gã đang mưu phản cho nên tâm trạng rất phức tạp. Hơn nữa thắng bại còn chưa biết.
Lương Quan Khánh còn nói thêm:
- Lôi đại nhân, tôi xin nói với ngài thêm một chuyện. Chúng ta còn một quân bài trong tay.
- Cái gì? Quân bài nào?
Lương Quan Khánh nói một cái tên. Sau đó tiếp:
- Chỉ cần có quân bài lớn này trong tay, cho dù thất bại chúng ta vẫn có thể bảo toàn tính mạng.
Lôi Duẫn Cung đập bàn nói:
- Đúng thật ta đã quên việc này. Không tồi! Lần này ông trời thật sự giúp ta. Các người rõ ràng có thấy bà ấy ở trong cung?
- Yên tâm đi! Đã hai ngày nay bà ấy chỉ có đi dạo, luôn thở dài trong bóng đêm. Hơn nữa, bên cạnh bà ấy không có nhiều người bảo vệ.
- Vậy thì chúng ta hành động thôi!
Lôi Duẫn Cung ra lệnh một tiếng, một quả pháo hoa từ trong hoàng cung được bắn lên. Đồng thời, cửa đại môn mở ra, vô số binh lính dũng mãnh tiến vào hoàng cung.
Khi nhìn thấy pháo hoa bắn lên, ở ngoài thành, hai đạo quân cũng đang rục rịch tiến vào. Đây là hai đạo kỵ binh thuần một sắc. Trong đó, một đạo quân do Tào Vĩ dẫn đầu. Gã đã sớm truyền đạt sự an bài của Thạch Kiên cho Lưu Nga. Điều này cho biết Thạch Kiên đã mạo hiểm một ván bài thật lớn. Cho dù sự có thành thì cũng sẽ khiến cho Lưu Nga phải để ý nhưng vì an nguy của xã tắc, hắn không còn cách lựa chọn nào khác. Nếu không như vậy thì không thể triệt phá được những phần tử nguy hiểm mà gian thần trong triều cũng không chịu khoanh tay chịu trói. Điều này càng làm cho Tào Vĩ kính nể Thạch Kiên hơn.
Hôm qua, lúc trời chạng vạng, Tào Vĩ nhận được thánh chỉ thì gã đã biết đây là thánh chỉ giả. Gã tuy có mang binh lính ra khỏi thành nhưng lại không đi về hướng Tung Sơn mà đi, bất chấp mưa gió ẩn nấp dưới một chân núi cho đến hơn vài canh giờ. Cho đến canh ba, Tào Vĩ mới mang theo binh lính quay trở lại cổng thành, núp tại một khu rừng cách đó không xa. Khi nhìn thấy quả pháo hoa, gã biết Lôi Duẫn Cung đã bắt đầu làm loạn. Lúc này, Tào Vĩ đã bỏ lại bộ binh, chỉ mang theo kỵ binh phi tới cổng thành. Thành Khai Phong được chia làm ba lớp, nhất là lớp bên ngoài. Tường thành được xây dựng trong chín năm nhưng vẫn chưa hoàn thành đầy đủ. Nếu không phải Thạch Kiên xuất hiện thì ở trong lịch sử, phải đến thời Thần Tông mới hoàn thành. Tào Vĩ mang theo những cấm binh tinh nhuệ nhất. Hơn nữa trên tay gã còn mang theo thánh chỉ của Thái hậu và Triệu Trinh cùng với binh phù và ấn tín. Dù gì gã cũng là quan cho nên binh lính thủ thành không thể cản trở. Nhưng có muốn cản trở cũng không được, Tào Vĩ đã nhanh chóng vọt vào cửa Tuyên Hóa tuy nhiên lại bị cản trở ở cửa Chu Tước. Bọn quan quân thủ thành bảo hôm nay bọn họ phụng thánh chỉ của Thái hậu, trong thành đang tiến hành việc tra loạn đảng nên không cho ai vào thành.
Tào Vĩ cũng không còn cách nào. Ở thời Tống triều, võ quan không thể chuyên quyền. Cấm binh được chia ra làm ba bộ: binh lính bảo vệ hoàng cung, kỵ binh và bộ binh. Tào Vĩ chỉ quản có một bộ, còn hai bộ kia thì gã không có quyền điều động. Hiện tại, mười cửa nội thành toàn bộ tướng quân đều là thân tín của Lôi Duẫn Cung và Đinh Vị. Chẳng lẽ Tào Vĩ phải công thành?
Nhưng một khi đã làm thì cũng chưa chắc đánh hạ được cổng thành cao lớn này. Ngày mai cũng không thể giao được thánh chỉ cho Thái hậu.
Rơi vào đường cùng, Tào Vĩ quyết định chuyển sang một cửa khác, cửa Lệ Cảnh.
Gã đã ngăn lại ở cổng thành. Hơn nữa có một đạo quân nữa cũng gặp khó khăn. Một đạo quân khác chính là do Dương Văn Quảng dẫn dắt. Cũng tương tự, gã không mang đạo quân đi xa. Tuy rằng số lượng binh lính không nhiều nhưng kỵ binh lại chiếm đa số nên tốc độ cũng nhanh hơn. Tuy nhiên gã cũng bị cản trở cửa Thuận Thiên phía tây thành.
Lúc này Dương Văn Quảng nói với Chu Sỉ:
- Với khoảng cách như thế này, ngươi có thể chỉ cần một lần bắn tên tướng quân trong thành không?
Chính là gã đã động sát khí. Gã không giống như Tào Vĩ. Tuổi còn trẻ nhưng lại nóng nảy hơn. Hơn nữa, sau này khi Thạch Kiên phát hiện ra cái tổ chức thần bí thì có nhiều việc cũng yêu cầu gã tham gia. Dương Văn Quảng biết sự tình đã trở nên nghiêm trọng. Dựa vào mối quan hệ thân tình giữa Thạch Kiên với gia đình mình nên thật lòng gã không muốn Thạch Kiên có sơ xuất gì.
Nếu là người bình thường thì sẽ có chút do dự vì đây là bắn người trong nhà, hơn nữa lại lại cấp trên của mình nhưng đối với Chu Sỉ thì lại không có vấn đề gì. Thiếu niên này vừa mới đến Tống triều, còn chưa biết hết quy củ. Tuy rằng anh em của y đã được cha dạy cho binh thư từ nhỏ nhưng bọn họ cũng không thể nào nhớ hết bộ sách lễ pháp.
Chu Sỉ cầm lấy cung tiễn, hướng về cổng thành mà ngắm. Đôi tay của y rất khỏe cho nên chiếc cung của y cũng to nặng hơn người khác. Tống triều tuyển chọn binh lính thì luôn nhìn vào lực cánh tay. Theo sử ký, kỷ lục cao nhất của binh lính là ba trăm hai mươi cân. Một tướng quân có mãnh lực kinh người như Nhạc Phi được sử sách ghi chép là ba trăm sáu mươi cân. Cái này thì vượt xa bản ghi chép của lão tướng Hoàng Trung. Nhưng Tống triều chỉ biết đề cao lực cánh tay mà lại bỏ qua sự linh hoạt và tính chuẩn xác. Trong chiến tranh, không nhất thiết chỉ dùng lực cánh tay không mà phải nhiều mặt khác nữa.
Trong cơn mưa đêm, Chu Sỉ cầm chiếc cung to lớn mà bắn. Nhưng vì trời mưa to, dây chằng trơn trượt nên càng làm mất độ chính xác. Hơn nữa, lần bắn này là bắn người chứ không giống như những lần bắn bia lúc trước. Chúng tướng sĩ đều nhìn về vị tiểu thiếu niên anh hùng trở về từ Tây Hạ.
Chỉ thấy mắt của Chu Sỉ nheo lại, sau đó càng kéo cung càng mạnh. Lúc này, ở cổng thành, vị tướng lĩnh chỉ huy bên trong cũng nhìn thấy động tác của Chu Sỉ do có ngọn đuốc rọi vào. Nhưng y không thèm để ý. Bởi vì tường thành vô cùng cao lớn, còn Chu Sỉ thì đang đứng rất xa. Vả lại, Chu Sỉ cũng chỉ là một tiểu tử. Có thể bắn mũi tên đến tận cổng thành đã là việc quá sức, hơn nữa lại còn phải bắn trúng người.
Chu Sỉ giương cánh cung đến tận mức cuối cùng. Các binh lính xung quanh thậm chí cảm thấy dây cung dường như không chịu đựng được khí lực của y nên phát ra âm thanh xèo xèo.
Sau đó cái cung tên giống như một ngôi sao băng bắn ra ngoài.
Mũi tên bay với tốc độ rất nhanh khiến cho tên chỉ huy đứng ở đầu thành còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bắn trúng vào cổ họng.
Dương Văn Quảng cùng mấy ngàn binh lính khác đều phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Dương Văn Quảng yêu quý vuốt nhẹ đầu Chu Sỉ nói:
- Bắn tốt lắm!
Sau đó hướng về đầu thành kêu to:
- Bản quan cho các ngươi thời gian nửa nén nhang phải mở cổng thành. Nếu không là cãi lại thánh chỉ, khép vào tội mưu phản. Hãy nhìn tấm gương của chỉ huy các ngươi.
Không cần đến nửa cây nhang, mất đi vị thủ lãnh nên những người này làm sao dám cãi mệnh lệnh của Dương Văn Quảng. Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy Dương Văn Quảng dám giết người, đồng thời biết rõ gia thế nhà họ Dương đều là những trung thần thì lập tức mở cửa thành. Dương Văn Quảng không chần chừ, dẫn binh vào thành. Một lần nữa phong tỏa cửa thành.
Hơn nữa, các tướng lãnh giữ các cổng thành khác cũng nghe đến kết cục của vị chỉ huy cửa Thuận Thiên. nên chỉ nấp sau lỗ châu mai nói vọng ra. Nhưng lại chỉ trích Dương Văn Quảng ngang nhiên bắn chết quan tướng. Đó mới chính là mưu đồ bất chính. Dương Văn Quảng và Tào Vĩ giống nhau, đều chuyển hướng sang cửa thành khác để tìm kiếm vận may
Lúc này Lữ Di Giản đang chơi cờ với Hạ Tủng thì nghe được tin tức từ cổng thành truyền tới liền quay sang Hạ Tủng hỏi:
- Hạ đại nhân, ngài xem hôm nay Thạch đại nhân có thể thành công không?
Hạ Tủng hạ xuống một quân cờ rồi nói:
- Nếu hôm nay Thạch đại nhân không thành công thì về sau sẽ càng thảm hại hơn.
- Như vậy là có ý gì?
Lữ Di Giản hỏi. Nếu hôm nay Lôi Duẫn Cung đắc thế thì có thể tưởng tượng sinh mạng của Thạch Kiên liệu có giữ được không, còn nói gì là về sau nữa.
Hạ Tủng nói:
- Bố cục trận này hôm nay, Thạch đại nhân vẫn bí mật ẩn núp tại một nơi gần đó. Nếu bây giờ hắn không thể thành công thì làm sao mà đối phó với cái tổ chức thần bí khó lường kia.
- Nếu như ngài nói như vậy thì sao không giăng một mẻ lưới bắt hết bọn tổ chức đó?
- Lữ đại nhân, thủ lĩnh của tổ chức này rất khôn khéo và thần bí. Y có thể giao trứng cho ác sao? Hiện tại bây giờ bọn chúng có thể mạo hiểm sao. Hạ quan cho rằng cái tên mật thám kia cũng đã sớm rút khỏi nơi này. Đương nhiên, nếu Lôi đại nhân thành công thì bọn chúng sẽ có rất nhiều người trở về kinh thành.
Nói đên đây, gã dừng lại uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Đến lượt Lữ đại nhân đi cờ.
Nhìn hắn việc khó một cách dễ dàng, Lữ Di Giản trong lòng cảm thấy may mắn. Người này lsuy nghĩ sắc xảo, khó có thể tưởng tượng được. Cũng may là Thạch Kiên không trọng dụng mới khiến cho mình có được gã. Lữ Di Giản bỏ xuống một quân cờ rồi lại hỏi:
- Ý của ngài là nếu Lôi đại nhân thất bại, tổ chức này về sau lại càng thần bí hơn. Đồng thời để báo thù và tiêu diệt mối họa lớn trong lòng, bọn chúng sẽ dùng những thủ đoạn khó mà tưởng tượng để đối phó với Thạch Kiên.
- Không sai! Ý của hạ quan là như vậy.
Hạ Tủng nói xong liền cao hứng ngâm bài Liên Hoa Lạc. Cùng lúc đó, tiếng mõ điểm canh năm vang lên.
Trong lúc này, ở một ngôi miếu ngoài thành, một thiếu nữ đang ngồi trước mặt một số lão nhân. Một trong những lão nhân này nhìn về hướng kinh thành, nghe được thanh âm ầm ỹ, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhưng lúc này người thiếu nữ lại nói:
- Không phải ta muốn làm giảm sự tự tin của các người. Lúc này đây, hy vọng thành công của các người cũng không lớn. Khẩn trương chuẩn bị hậu sự đi.
- Không thể nào, công chúa! Chỉ cần lát nữa giết chết Lưu Nga và cái tên tiểu Hoàng đế kia, toàn bộ triều đình Tống triều sẽ rối loạn. Khi đó chính là thời điểm cho người ra tay.
Nhưng thiếu nữ kia lại lắc đầu:
- Ta nói cho các người điều này. Đối với người này, đến giờ ta vẫn không thể nắm chắc. Tâm cơ của hắn sâu xa, không giống như những gì mà các người suy nghĩ. Hơn nữa, hắn trung thành với triều đình và Lưu Nga không thể tưởng tượng được. Chỉ cần hắn biết thân phận của ta thì có thể biết bố trí của ta như thế nào. Hôm nay, ta nghe được ý nghĩa trong tiếng đàn của hắn. Chỉ sợ là hắn đã sớm có sự chuẩn bị tốt. Hắn sẽ đào một cái hố và chờ các người nhảy vào. Ta chỉ có thể trì hoãn hắn đến chạng vạng. Đây là cố gắng lớn nhất mà ta có thể làm.
- Nếu như vậy, vì sao người còn đồng ý cho chúng tôi phát động?
- Mọi thứ đều phải thử một chút. Nếu không thử liền thì vĩnh viễn sẽ không có hy vọng.
Nói xong, ánh mắt của nàng hướng về nơi bắt đầu ửng đỏ phía chân trời, trong mắt ánh lên sự âu lo.
Quả pháo hoa cũng làm cho Thạch Kiên bừng tỉnh. Hắn lấy ra một vật và bắt đầu châm ngòi. Ba tiếng pháo đã vang lên.