Ngày mùng một tết, sức khỏe Thạch Kiên cũng chưa tốt lên nhưng cũng không xấu đi. Hắn vẫn cố gắng đi chúc tết, không có cách nào khác, chuyện của tiểu đạo cô và Dung quận chúa hắn giờ cũng đã chấp nhận rồi. Đối với quyền thế hiển hách của hai nhà này, hắn không thể không tôn trọng.
Đầu tiên hắn tới Hoàng cung, vừa đúng lúc gặp Triệu Trinh cũng đang thỉnh an Lưu Nga và Dương hoàng thái phi. Trông thấy Thạch Kiên đến chúc tết, Dương thái phi và Lưu Nga nhìn nhau cười. Đối với chàng rể này, bọn họ vô cùng yêu thích. Đây là chàng rể có thể nói có tiền đồ nhất trong lịch sử các triều đại, tuy là lão Bát cũng có ý với cậu này làm cho họ không mấy vui vẻ.
Sau đó Thạch Kiên tặng lễ vật, kỳ thực đây chỉ là một vài lễ vật đơn giản. Tuy nhiên hai người phụ nữ có thế lực này biết hắn giản dị, không những không tức giận mà còn vô cùng vui vẻ. Nhưng lúc này Triệu Trinh lại cười hề hề nói:
- Thạch thị lang, đại nương nương và tiểu nương nương rất muốn khanh vẽ giúp hai người một bức họa.
Kỳ thực trong cung cũng có họa sĩ, nhưng sau khi Lưu Nga trông thấy cách vẽ giống y như thật của Thạch Kiên thì cho rằng tất cả những họa sĩ kia vẽ đều không bằng Thạch Kiên. Thế nhưng Thạch Kiên thân là trọng thần, công việc lại bận rộn, nếu mạo muội bảo hắn vẽ cho mình thì một là không ra thể thống gì, hai là cũng ngại mở lời. Khi nãy hai người họ còn nói về vấn đề này với Triệu Trinh.
Triệu Trinh vỗ ngực nói:
- Đại nương nương, tiểu nương nương, chuyện này hãy cứ để trẫm lo. Dù sao thì Thạch thị lang cũng là “hàng nhái”, bản thân hắn cũng không chú trọng mấy thứ lễ nghi này đâu.
Thế nên bây giờ Triệu Trinh mở miệng nhờ vả. Có người nói “tri tử mạc nhược phụ” (không ai hiểu rõ con trai bằng cha), nhưng với cậu thì ngược lại—“tri sư mạc nhược đồ” (không ai hiểu rõ thầy bằng đồ). Thạch Kiên gãi gãi tai nói:
- Vi thần có lời muốn nói trước, cách vẽ của vi thần không phải cách vẽ truyền thống, hơn nữa cũng không dùng quá nhiều thời gian cho việc vẽ tranh. Thế nên nếu vẽ không tốt, xin hai vị Hoàng Thái hậu và Thái phi đừng tức giận.
Lưu Nga nghe xong phấn khởi nói:
- Không đâu, không đâu.
Nghe nói Thạch đại nhân sắp vẽ tranh, lập tức có không ít cung nữ đến xem. Trong mắt những người này, Thạch Kiên gần như không có gì không làm được. Không thấy cái chết của Xảo nhi thần bí như thế, mà hắn phá án cứ như chơi trò chơi sao, hung thủ ít ngày nữa sẽ bị bắt về Kinh rồi còn gì. Đương nhiên đây cũng là tin tức do Thạch Kiên dặn dò Lưu Nga truyền ra, nếu không hiện tại trong Hoàng cung chẳng khác gì chiếc cung đã được kéo căng dây, sớm muộn thì cũng xảy ra chuyện. Tin tức này truyền ra ngoài cũng để người trong cung an tâm, và cũng còn một mục đích nữa, đó là để một số kẻ nào đó lộ diện.
Đầu tiên Thạch Kiên vẽ một bức cho Lưu Nga, đương nhiên trong bức họa Lưu Nga cần phải trẻ hơn một chút, còn có thể mang máng nhìn ra hình ảnh xinh đẹp của bà năm xưa. Chỉ là trán hơi nhăn lại, có chút lo âu, cũng có chút uy nghiêm. Nhưng như thế này lại có thể thể hiện được toàn bộ lòng “yêu nước thương dân” trên khuôn mặt của Lưu Nga.
Lưu Nga xem xong bức chân dung, thì vui mừng khôn xiết. Sau đó Thạch Kiên lại vẽ cho Dương thái phi một bức chân dung, uy nghiêm không giống với Lưu Nga, hắn vẽ nét mặt Dương thái phi hiện ra một nụ cười thản nhiên. Như thế làm cho khuôn mặt bà hiện nên hiền lành phúc hậu. Hai bức tranh này sống động như thật, ngay cả Triệu Trinh ở bên xem cũng mê tít, cậu cũng đòi Thạch Kiên vẽ cho mình một bức.
Thạch Kiên ung dung nói:
- Một là buổi tối hôm đó ba thế lực cùng ra tay nên vô hình trung làm tên tặc tử mất đi cơ hội gây án. Hai là bất luận tên tặc tử nào cũng không đạt được ý xấu, nên sẽ vì chuyện này mà lộ diện thân phận. Hiện giờ vi thần có được cơ hội để phá án nếu không chuyện xấu xảy ra thì hậu quả sẽ càng tồi tệ hơn. Đây cũng là Tiên đế ở trên trời phù hộ cho Đại Tống chúng ta, không để đám tặc tử kia làm hại đến Đại Tống.
Câu này của hắn làm Lưu Nga chuyển lo thành mừng, bà nói:
- Cậu bé này, nói chuyện lúc nào cũng xuôi tai.
Lúc này bà đang vui vẻ, ngay cả ngôn ngữ riêng của vùng Tứ Xuyên cũng nói ra.
Sau đó bà mới nói:
- Hôm qua Tào tướng quân bẩm báo với ai gia, hai tên tặc tử kia bị bắt ở biên giới. Bọn chúng cũng đã thừa nhận Xảo nhi là do bọn chúng giết hại. Nghe được tin này, Cận công chúa vừa vui vừa mừng, làm loạn cả đêm không ngủ được. Khanh tới thỉnh an đi.
Thạch Kiên cười gượng, hắn hiểu rất rõ ý của Lưu Nga. Chẳng qua là bà muốn để Thạch Kiên và Triệu Cận có cơ hội ở riêng với nhau.
Hắn vẫn chẳng có cách nào trái mệnh, buộc lòng phải vâng dạ. Lúc này hắn thấy Triệu Trinh nhìn về phía hắn rồi lấm la lấm lét làm một mặt quỷ, hơn nữa còn không cẩn thận làm tờ giấy trên tay lộ ra. Thạch Kiên thấy bên trong viết:
- Sau này trẫm sẽ là anh vợ của ngươi, ngươi phải tôn trọng trẫm đấy.
Thạch Kiên bất đắc dĩ chìa ra ngón giữa chỉ về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngạc nhiên, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Thạch thị lang, động tác đó có ý gì?
Động tác nhỏ của hai người bọn họ Lưu Nga cũng trông thấy, nhưng bà không ngăn cản. Ngược lại bà còn thấy vui mừng khi nhìn thấy hai người này thân thiết như thế. Tuy nhiên bà cũng không biết động tác của Thạch Kiên rốt cuộc có ý nghĩa gì. Bà cũng nhìn về phía Thạch Kiên.
Đương nhiên Thạch Kiên không thể nói thật, nên bèn nói:
- Nó có nghĩa là rất có bản lĩnh, rất cừ (ý nghĩa thật sự của nó là xỉ nhục người đối diện, có nghĩa tương tự như fuck).
Triệu Trinh nghĩ một lát, ra vẻ lĩnh hội sâu sắc nói:
- Không sai! Vì ngón giữa cao nhất nên có nghĩa là rất cừ.
Nói xong cậu quay về phía Lưu Nga và Dương thái phi, giơ ngón giữa liên tiếp chỉ về phía họ nói:
- Hai vị nương nương rất cừ!
Thạch Kiên nhìn thấy động tác đó của cậu ta, nhanh chóng phi ra ngoài. Ra khỏi điện mới dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Tuy nhiên sau này, mỗi lần Triệu Trinh nghe thấy vị đại thần nào nói ra một câu êm tai thì đều giơ ngón tay giữa về phía người đó. Trong đó cậu dùng với Thạch Kiên nhiều nhất. Thạch Kiên cũng không chịu thiệt, hắn cũng phản kích lại. Thế nên có những lúc nhìn thấy cảnh tượng Thạch Kiên và Triệu Trinh vừa nói chuyện, vừa không ngừng chỉ ngón tay giữa về phía đối phương.
Có một lần Triệu Trinh gấp quá, cậu đứng ra khỏi ghế rồng, giữ chặt hai tay Thạch Kiên rồi ra sức chỉ ngón giữa vào Thạch Kiên, cho tới khi cậu vừa ý mới chịu quay về ghế rồng. Lần đó khiến Thạch Kiên bị thiệt lớn, nhưng lại không thể nói gì được.
Sau đó Thạch Kiên đến tẩm cung của tiểu đạo cô. Sức khỏe tiểu đạo cô hiện giờ càng ngày càng tốt, sớm đã không tới Đạo quan lý học đạo pháp nữa. Có lẽ vì tối qua tâm trạng quá kích động nên đến bây giờ nàng vẫn chưa ngủ dậy. Tuy nhiên thấy Thạch Kiên tới thì rất vui mừng, nàng thò đầu ra khỏi chăn nói:
- Thạch đại nhân, ngươi lại đây.
- Thế này có lẽ không tốt đâu.
Thạch Kiên vội vàng nói.
- Cái gì không tốt? Bọn chúng đã đi hết rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi.
Thạch Kiên quay lại nhìn, quả nhiên đám cung nữ kia đều đã tự giác rời khỏi phòng. Xem ra là có ý để hai người có cơ hội thân mật đây?
Hắn bước tới mà trong lòng thấp thỏm không yên.
Triệu Cận nói:
- Hôm nay ta mười ba tuổi rồi.
Thạch Kiên gật đầu nói:
- Chúc mừng điện hạ thêm một tuổi mới.
Triệu Cận cười hề hề nói:
- Ngươi có hy vọng ta lớn lên không?
- Đương nhiên là hy vọng rồi.
- Vì nguyên nhân gì vậy?
- Lớn lên thì tốt chứ sao.
Thạch Kiên vẫn miễn cưỡng trả lời.
- Có phải lớn lên thì có thể gả cho ngươi không?
Thạch Kiên xấu hổ, li nhí đáp:
- Cũng đúng mà cũng không đúng.
Lúc này tiểu đạo cô từ trong chăn ngồi dậy. Nàng chỉ mặc chiếc yếm lụa màu xanh lơ, phần trên không được che hết, lúc ẩn lúc hiện. Thạch Kiên vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Tiểu đạo cô cười khúc khích, nói:
- Thạch đại nhân, ngươi sợ gì chứ? Hình như thân thể ta ngươi đã thấy hết rồi mà?
Thạch Kiên bất đắc dĩ nói:
- Đó là tình thế cấp bách, không giống nhau.
Tiểu đạo cô bĩu môi nói;
- Còn không giống nhau? Dù sao cũng bị ngươi nhìn hết sạch rồi. Ta biết cơ thể ta còn chưa phát triển hẳn, ngươi thấy chướng mắt, chỉ thích thân thể của Dung tỷ tỷ thôi.
Thạch Kiên đành phải quay đầu nói:
- Điện hạ, như thế rất nguy hiểm đó. Chẳng may vi thần không kiềm chế được, làm chuyện mạo phạm đến Điện hạ thì không tốt đâu.
Tiểu đạo cô thần bí lấy từ gầm giường ra một vật rồi nói:
- Có phải thế này không?
Thạch Kiên nhìn, không ngờ là một quyển “ xuân cung đồ”, bên trong có mười mấy hình ảnh, toàn bộ đều là những bức tranh nam nữ giao hợp. Hắn giật lấy nói:
- Cái này lấy ở đâu ra?
Hắn tưởng lại là bọn người kia âm mưu bất chính, cố ý dụ dỗ Công chúa sa đọa.
Tiểu đạo cô lại dùng sức giành lại, thở hổn hển nói:
- Đây là một cung nữ của ta đang xem, đúng lúc bị ta phát hiện, vì thế nên ta ép nó đưa cho ta.
Nói xong lại cười hì hì.
Lúc này Thạch Kiên mới yên tâm. Hắn biết đám cung nữ này nhiều năm ở trong cung, có người khát tình khó mà khống chế được. Thậm chí còn có thể phát sinh những chuyện bậy bạ với thái giám, thỉnh thoảng tìm một hai quyển “xuân cung đồ” để giải tỏa cũng là chuyện rất bình thường.
- Không, ta lớn rất nhanh. Ngươi xem ta lại lớn lên không ít rồi đấy.
Nói xong nàng vén cái yếm lên, lộ ra hai “ quả trứng gà” nhỏ. Tuy nhiên Thạch Kiên không hề phát hiện nó lớn hơn lần trước bao nhiêu. Thế nhưng trông thấy tình cảnh này, hắn lập tức nhắm mắt lại.
Tiểu đạo cô thấy vẻ ngượng ngùng của hắn rất buồn cười, tiếp tục đùa:
- Không được, ngươi không nhìn ta chứng tỏ trong lòng ngươi không có ta. Ta sẽ gọi người, nói là ngươi vô lễ với ta.
Thạch Kiên thiếu chút thì ngất xỉu. Hắn đành phải mở mắt ra nói:
- Điện hạ, đừng đùa nữa, thật sự rất nguy hiểm đó. Đợi người lớn rồi, vi thần sẽ cưới người về, người muốn chơi thế nào vi thần cũng sẽ chơi cùng người, người không muốn chơi thì vi thần cũng sẽ chơi với người.
Nói những lời cuối hắn đã sốt ruột lắm rồi. Cũng chẳng biết mình đã nói những gì nữa.
Lúc này tiểu đạo cô mới tha cho hắn. Tuy nhiên nàng vẫn hôn lên má hắn một cái rồi nói:
- Tuy nhiên ta vẫn phải cảm ơn ngươi đã tìm ra hung thủ giúp Xảo nhi.
Thạch Kiên nói:
- Đó là trách nhiệm của vi thần. Nhưng mà điện hạ vẫn nên mặc quần áo vào, không có sẽ bị lạnh đó.
- Ừ, ta muốn ngươi mặc cho ta cơ.
Thạch Kiên đành phải giúp nàng mặc quần áo. Nhưng khi da thịt hai người chạm vào nhau, tiểu đạo cô phát ra những tiếng rên rỉ, Thạch Kiên thì cũng chẳng tốt hơn chút nào. Trong lòng hắn nghĩ “ không được rồi, thế này thì sớm muộn cũng có chuyện mất thôi.”
Khó khăn lắm mới giúp nàng mặc xong quần áo, tiểu đạo cô còn bắt hắn trang điểm giúp mình. Thấy Công chúa đã dậy, các cung nữ đều vội vàng chuẩn bị vào hầu hạ, nhưng đúng lúc thấy Thạch Kiên đang vẽ lông mày cho Triệu Cận, bọn họ lại vội vàng chạy ra ngoài. Khi Thạch Kiên dẫn Triệu Cận đến thỉnh an Lưu Nga, đám cung nữ kia đều cười ầm lên, có một cô to gan còn nói:
- Chúc mừng Công chúa và Thạch đại nhân!
Chúc mừng? Thạch Kiên nghe xong thì sửng sốt, nghe câu này sao mà cảm thấy kỳ cục vậy?
Thấy bọn họ cùng tới thỉnh an, Lưu Nga cũng vui mừng, giơ ngón giữa về phía Thạch Kiên làm Thạch Kiên tí nữa thì ngất xỉu.
Lại nói chuyện thêm một lúc rồi Thạch Kiên mới cáo từ.
Xong chuyện Hoàng cung, còn phải tới Vương phủ. Tuy nhiên bọn Đinh Phố và Phạm Hộ Nhạc lại vô cùng vui mừng, người nào cừ? Chỉ có thiếu gia bọn họ mới cừ, mùng một tết là ngày tết bố vợ, nhưng là tết ông bố vợ như thế nào đây?
Tới bát Vương phủ, người của bát Vương phủ đã đợi hắn từ rất sớm. Doãn Sơ thấy hắn tới thì lập tức hô lớn:
- Cô gia đến rồi!
Tiếng hô của y rốt cuộc cũng làm Thạch Kiên ngã xuống đất.