Thạch Kiên gian lận, chép lại bộ Tự Trị Thông Giám, ban đầu cảm thấy rất khó khăn, có nhiều đoạn hắn phải suy nghĩ rất lâu mới có thể sửa đổi. Nhưng tứ đại tiểu thuyết nổi tiếng nhất của trung quốc thì hắn thuộc làu làu.
Hắn bắt đầu kể:
- Từ thời hỗn độn, trời đất chưa phân ly, mọi thứ vẫn còn mờ mịt, Bàn Cổ khai phá thế giới, ban phát sự sống, tạo ra sinh linh, phát minh ra vạn vật.
Thiên địa sơ khai, sau mười hai vạn chín nghìn sáu trăm năm đã hình thành hoàn chỉnh. Thế giới cũng được bảo vệ bởi mười hai con giáp, chính là, tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Cứ mười ngàn tám trăm năm sẽ có một ngày dài hơn những ngày khác, thời gian cũng dựa vào mười hai con giáp mà phân chia: giờ Thìn, giờ Tị, giờ Ngọ…..
Khi thiên địa trải qua thêm năm ngàn bốn trăm năm, thế giới bắt đầu phân chia, sinh linh bắt đầu khai sáng thế giới.
Hắn kể một hơi, tới đoạn:
- Hầu vương cười nói
“Tốt, tốt, tốt ! Từ nay ta lấy tên là Tôn Ngộ Không !!!
Sau đó đột ngột im bặt, không nói thêm gì nữa.
Bà nội hắn chưa từng được nghe chuyện thần thoại, hai mắt bà mở lớn, ra vẻ mong đợi, quên luôn cả việc…..tự tử. Ngay cả Hồng Diên cũng nghe tới si ngốc. Nhưng Thạch Kiên lại ngừng lại, không kể thêm, hắn vốn đọc nhiều tiểu thuyết, trong đó thích nhất bốn bộ truyện truyền kỳ của Trung Quốc.
Bộ đầu, Kim Bình Mai….tất nhiên hắn không dám kể cho bà nội nghe, Thủy Hử, cũng vậy, chỉ có bộ Tây Du Ký là có thể.
Hắn nói:
- Bà nội, ngày mai cháu sẽ kể tiếp….
Sau đó hắn bỏ mặc ánh mắt đầy u oán của bà nội và Hồng Diên, quay lưng đi khỏi phòng.
Nhưng chỉ chốc lát, Hồng Diên đã lấy giấy bút chạy tới thư phòng, Thạch Kiên thấy vậy trêu đùa:
- Tiểu nha đầu, mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hả, sao lại muốn học tập.
- Không được gọi ta là tiểu nha đầu
Hồng Diên tức giận nói, trong chốc lát, nàng lại túm áo Thạch Kiên nói:
- Thiếu gia, ta muốn chép lại câu chuyện của thiếu gia.
- A…
Thạch Kiên kinh ngạc nhảy dựng lên. Cái này không phải là đơn giản, Tây Du Ký, toàn bộ hơn trăm ngàn từ.
Hắn nói:
- Ngươi nghĩ cho cẩn thận, chuyện này rất dài….
- Nô tì không sợ…
Hồng Diên đầy quyết tâm nói.
Thạch Kiên ngẫm nghĩ một chút, sau đó hắn ghé vào tai nàng thì thầm.
Hồng Diên nghe xong, hồ nghi hỏi:
- Thật sự dùng được sao ?
- Ta lại lừa ngươi hay sao ?
Trong chốc lát, Hồng Diên liền chạy đi tìm rồi mang tới mấy cái lông ngỗng, Thạch Kiên lấy kéo, cắn xén, làm thành một cái bút lông ngỗng. Hắn vốn nghĩ hiện tại dùng bút lông quả thực rất lãng phí, quả nhiên, so với bút lông, cái bút này viết nhanh hơn vài lần.
Thạch Kiên làm ra chiếc bút lông ngỗng, thư pháp lại biến đổi, loại thư pháp này khiến Hồng Diên vô cùng thích thú, muốn học ngay lập tức.
Nhưng khi dùng thử, vì đầu bút rất cứng, nên chữ của Hồng Diên viết vô cùng tệ hại, nhìn chữ mình viết trông như rắn bò lổm ngổm nàng thiếu điều muốn khóc.
Thạch Kiên thấy vậy đành buông sách vở, dạy nàng cầm bút, dạy nàng viết. Hồng Diên vốn thông minh, chỉ sau vài ngày nàng cũng đã viết được, tất nhiên khó có thể so sánh với Thạch Kiên.
Cứ như vậy, mỗi ngày Hồng Diên đều rất bận rộn, vừa nấu ăn, vừa viết, mỗi ngày nàng viết tới mấy ngàn chữ. Thạch Kiên và bà nội nhìn thấy cũng lo ngại, thậm chí còn muốn mua thêm một nha hoàn giúp đỡ nàng.
Không ngờ Hồng Diên vừa nghe đã nổi giận, nhất quyết không chịu, còn sợ rằng vì nàng chăm sóc không tốt nên lão phu nhân mới muốn quẳng nàng sang một bên. Kỳ thật, nàng cũng có tư ý, hiện tại Thạch Kiên còn nhỏ, trong nhà chỉ có một mình nàng là nha hoàn, nếu lão phu nhân muốn, Thạch Kiên cũng sẽ không phản đối, tương lai nàng chắc chắn sẽ là người Thạch gia, ít nhất cũng là một thiếp thân. Nhưng nếu mua thêm một nha hoàn, sợ rằng mọi việc sẽ xáo trộn.
Hiện tại, Hồng Diên có thể nói đã chưởng quản một nửa Thạch gia, ngay cả Vương Khôn cũng vô cùng cung kính với nàng, thậm chí gọi nàng là tiểu thư. Ở Thạch gia nàng cũng được mọi người quý mến, bà cháu Thạch Kiên thấy nàng không đồng ý, đánh từ bỏ ý định. Chỉ có bà nội thấy nàng vất vả, thỉnh thoảng lại đau xót.
Thạch Kiên nhìn vậy cũng rất cảm động, hắn vốn không có phân biệt thân phận cao thấp, Hồng Diên lại chỉ là một tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, hắn cũng không quản, mười bốn tuổi liệu có thể làm được gì ?
Thậm chí hắn còn đưa cho nàng 20 lạng bạc, bảo nàng đưa cho phụ thân nàng ở quê nhà. Hành động của hắn khiến Hồng Diên phát khóc, không biết mình đã tu mấy kiếp, nên kiếp này mới có phúc khí tiến vào Thạch gia.
Cứ như vậy, trải qua sáu tháng, cuối cùng Thạch Kiên cũng đã kể tới quyển thứ tám, Hồng Diên cũng đã chép tới quyển thứ tám của bộ Tây Du Ký.
Trong thời gian này, việc "viết" sách của Thạch Kiên cũng diễn ra rất nhanh chóng, chỉ là càng lúc bản thảo càng đồ sộ, hắn sợ bị lưu lạc nên bảo Hồng Diên đem ra ngoài để đóng thành sách.
Chủ quán ban đầu không để ý, tưởng rằng Thạch Kiên chép sách sử, thiên hạ rộng lớn, rất nhiều sách sử, hắn có không biết cũng là thường. Nhưng ngay khi đóng sách xong, Hồng Diên lại đột nhiên đưa cho hắn một quyển sách nhỏ, bảo muốn đóng.
Chủ quán nhìn quyển sách nhỏ này chợt ngây ngẩn cả ngươi, chữ viết trên sách….là dùng loại bút gì để viết ?
Hồng Diên còn tưởng hắn thấy chữ xấu, vội vàng nói:
- Đây là do nô tì viết….
Ông chủ híp mắt nhìn nàng, nói:
- Quả nhiên là gia nhân của thần đồng, cô nương viết thực đẹp. Nhưng…cô nương dùng loại bút gì để viết ?
- Thiếu gia dạy ta dùng bút lông ngỗng để viết.
Hồng Diên đắc ý nói.
- Lông ngỗng cũng có thể làm bút ?
- Ông chủ Mã, ngươi lấy một cái lông ngỗng tới đây, nô tì viết cho ngươi xem.
Hồng Diên càng lúc càng đắc ý, ở đại Tống này, nàng là người thứ hai sau thiếu gia dùng loại bút này viết chữ.
Chủ quan vội mang tới mấy cái lông ngỗng, lúc này rất nhiều người nghe thấy họ đang nói về tiểu thần đồng phát minh ra một loại bút mới, tất cả đều tụ tập hiếu kỳ quan sát.
Hồng Diên dùng lông ngỗng chấm mực viết, tốc độ rất nhanh, nét bút lại tinh tế, nàng viết lên trang bìa ba chữ: Tây Du Ký.
Mọi người quan sát đều ồ lên, tán thưởng không ngừng.
Ông chủ Mã lại hỏi:
- Cô nương, Tây Du Ký này….là do ai viết, sao ta chưa nghe nói qua.
Hồng Diên lại đắc ý, nàng đem truyện Thạch Kiên vì bà nội bị bệnh mà kể chuyện Tây Du Ký cho mọi người nghe.
Ông chủ mã vừa nghe, vừa mở sách đọc, càng đọc càng mê mẩn, cuối cùng luyến tiếc không muốn buông quyển sách. Hắn cuối cùng đỏ mặt nói:
- Cô nương, có thể….cho ta mượn quyển sách này in thêm một bản ?
- Cái này không được
Hồng Diên nhìn vẻ mặt thất vọng của ông chủ Mã, lại nói:
- Ta phải hỏi thiếu gia trước. Chỉ cần thiếu gia đồng ý, ta sẽ cho ngươi mượn in.
- Vậy ngươi giúp ta nói vài câu, sau này nếu cô nương tới mua gì, ta cũng sẽ giảm giá bảy phân.
- Thiếu gia ta đã nói, tiền bạc là vật ngoại thân, chết cũng không thể mang theo, chỉ cần đủ dùng, dù ngươi đánh chết hắn hắn cũng không lấy của ngươi một xu.
Hồng Diên ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Hồng Diên nói xong, liền đi về nhà. Nàng đem ý tứ của ông chủ nói cho Thạch Kiên, Thạch Kiên nghĩ, thế giới này quả thực cuộc sống khá buồn tẻ, nhạc không có, chỉ có đọc sách, vì vậy hắn đồng ý. Hắn cũng không dám làm qua loa, mặc dù lần này hắn cho mượn, không được xu nào, nhưng cũng bỏ công cùng Hồng Diên đọc lại bản thảo, sửa chữa lại một lần.
Thạch Kiên sửa chữa lại tất cả mọi thứ xong liền đưa cho Hồng Diên. Ông chủ Mã sau khi in lại, liền đổi tên Tây Du Ký thành Tây Du Hiếu Ký, Hồng Diên thấy vậy liền hỏi hắn vì sao lại đổi tên như vậy, ông chủ Mã trả lời, đó là vì kính trọng hiếu đạo của thần đồng, vì bà nội mang bệnh mà kể truyện, cho nên phải thêm một chữ hiếu vào. Hồng Diên nghe vậy liên tục gật đầu, khen phải.
Thạch Kiên sau khi biết việc cũng lắc đầu, hiện tại Đại Tống rất coi trọng hiếu đạo, bất cứ thứ gì có liên quan đến hiếu đạo được biết lập tức sẽ trở nên vô cùng … thần thánh.
Bảy tháng sau, Uông Thuyên bị điều đến Nhạc Châu làm tri huyện, việc điều động quan viên của Tống triều cũng là việc thường, tuy nhiên Uông Thuyên là quan thanh liêm nên ngày hắn đi có rất nhiều người đưa tiễn. Uông Thuyên cúi mình, vái chào mọi người, khi hắn chuẩn bị rời đi, chợt cả đám đông trở nên yên tĩnh lạ thường.s
Ánh mắt bọn họ tất cả đều nhìn về một phía, ở phía đó có ba người, một tiểu tử đang đẩy xe, phía trên có một bà lão đang ngồi, đi bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn.
Thiếu niên này không phải chỉ đóng cửa không ra ngoài, chỉ là rất khó nhìn thấy. Lúc này, cuộc sống của Thạch Kiên rất yên ổn, hơn nữa buổi sáng hắn chăm chỉ luyện tập nên dù thân thể thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng so với hai tháng trước thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa hắn lại rất đẹp trai, mày rậm mắt sáng, bước đi trầm ổn, lại khoác trên mình một thân bạch y, tà áo phất phơ trong gió, dáng vẻ tiêu sái, thoát tục khiến mọi người ngây ngốc ngắm nhìn.