Vì là bữa tiệc nhỏ mừng Bùi Việt về nước cho nên làm cũng không quá long trọng, hầu hết là mời những người thân thiết, bầu không khí cũng không u ám. Diễm Tinh cảm thấy thoải mái hơn so với buổi tiệc đại thọ của ông hôm trước. Chủ yếu hôm đó cô phải treo nụ cười giả dối quá lâu cùng với sau khi ông nội tuyên bố đưa Hạo Tinh cho cô, rất nhiều người đến nịnh bợ. Về sau may mắn có Tần Phong đến, không ai dám tiếp cận quá gần cô mới không phải nói mấy lời xã giao nhiều nữa.
Bữa tiệc hôm nay lại được làm ở ngoài sân của biệt thự Bùi gia. Diễm Tinh đến chưa được bao lâu thì Triệu Lâm Lam cũng đến. Hôm nay Triệu Lâm Lam mặc một chiếc váy màu vàng ngắn tay dài đến đầu gối, trên váy được đính những viên đá rủ xuống nhìn vào rất chói mắt. Cô ta tươi cười đến cạnh Diễm Tinh chào hỏi: "Anh họ, Tuấn Khải, A Tinh đến rồi ạ!" Tuấn Khải không thích chị ta gọi là Khải Nhi, từ lâu đã không đồng ý. Cho nên mỗi lần Triệu Lâm Lam gọi đều là Tuần Khải.
Diễm Tinh cười thân thiện nhìn Triệu Lâm Lam nói: "Chị họ đến rồi ạ!" Ánh mắt lại như có như không liếc qua chiếc váy Triệu Lâm Lam đang mặc trên người.
Triệu Lâm Lam nhìn vậy lại nghĩ Diễm Tinh thích bộ váy trên người mình, lại càng kiêu căng. Chiếc váy này là cha mời nhà thiết kế, thiết kế riêng cho cô ta một bộ váy này, hợp với dáng người cô ta cực kì.
Diễm Tinh nhìn hết hành động của Triệu Lâm Lam vào trang mắt nhưng vẫn cười cười không để ý. Cô cứ nghĩ rằng từng đó năm được Triệu Đức Hải dạy dỗ, Triệu Lâm Lam sẽ thông minh hơn một chút. Nhưng xem ra, cô quá đề cao người trước mặt rồi. Tính tình này so với lúc bé, giống nhau như đúc. Diễm Tinh không nói gì nữa, quay sang tiếp tục nói chuyện cùng Diệu An và Mạn Nhu. Còn Hạo Hiên và Tuấn Khải sớm đã đi chỗ khác từ lâu.
Đang nói chuyện, Mạn Nhu được một nhân viên đến ghé vào tai nói mấy câu. Nghe xong liền hướng Diễm Tinh cùng Diệu An nói chờ tớ một chút xong chạy một mạch. Diễm Tinh cùng Diệu An nhìn theo bóng dáng cô bạn mình không hiểu có chuyện gì lại tiếp tục nói chuyện.
Lúc sau, Bùi Bảo Nhi bỗng đến bên cạnh cô cười tiếp chuyện: "A Tinh càng lớn càng đẹp rồi." Cô từ xa đã quan sát Diễm Tinh. Cô gái này lớn lên mỹ lệ vô cùng, bảo sao có thể đem trái tim em trai mình nắm chặt trong tay. Diệu An thấy Bùi Bảo Nhi đến đây cũng đã tránh đi chỗ khác. Cô tham gia mấy bữa tiệc kiểu này chủ yếu là do có A Tinh cùng Nhu Nhi.
"Chị Bảo Nhi đừng trêu đùa em. So với chị em còn thiếu sót nhiều lắm." Diễm Tinh cũng cười đáp lại.
"A Tinh không cần khiêm tốn, chuyện Triệu lão gia giao Hạo Tinh cho em, mọi người đều đã biết rồi."
"Em thật ra với mấy chuyện đó không chắc, còn cần cha và hai anh chỉ bảo nhiều lắm. Không giống chị Bảo Nhi, đã quản lý Bùi Thị tốt như vậy rồi, nói ra em thật mất mặt đó." Diễm Tinh cười khiêm tốn nói, trong lòng lại nghĩ thầm chị Bảo Nhi sẽ không rảnh rỗi đến mức ngồi ở đây nói mấy câu khách sáo này với cô đâu nhỉ.
"A Tinh, em thấy Việt nhi thế nào?"
Diễm Tinh nghe vậy, nụ cười cứng lại một chút nhưng rất nhanh khôi phục: "Việt ca là một người tốt. Đối với A Tinh giống như anh trai vậy. A Tinh thật sự rất quý trọng, chỉ mong về sau Việt ca lấy được người tốt, là A Tinh vui rồi."
Đây là...uyển chuyển từ chối. Thật ra Bùi Bảo Nhi mượn cuộc nói chuyện này để xem thái độ của Diễm Tinh đối với em trai mình ra sao. Dù nói là Diễm Tinh mới 14 tuổi nhưng cũng đã lớn, lại sinh ra và lớn lên ở giới thượng lưu. Có nhiều chuyện biết sớm hơn so với những đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường. Nếu Diễm Tinh thật sự có cảm tình với Bùi Việt, vậy người làm chị như cô sẽ cố gắng một phen, tác hợp cho hai người họ. Nhưng Diễm Tinh rõ ràng nói đối với em trai mình chỉ coi là anh trai. Có lẽ từ sớm Diễm Tinh đã biết được, nhưng chưa tìm thấy thời điểm thích hợp để nói. Hôm nay cô nhắc đến vấn đề này liền thẳng thừng từ chối rồi.
"Ừ, chị cũng mong như vậy." Bùi Bảo Nhi cười nhẹ, cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Nói chuyện một hồi, Bùi Bảo Nhi đứng dậy, đi tiếp nhưng vị khách khác.
Diễm Tinh nhìn xung quanh, cũng đứng dậy, tìm một nơi ít người hơn để đứng. Cô nhìn lên bầu trời trên cao kia. Ông trời thương cô, cho cô sống lại một đời. Nhưng trái tim cô cũng không thể mở ra một lần nữa, từ lâu nó đã bị giày xéo cho đến không còn nguyên dạng. Cô không tin vào tình yêu, cũng không còn cảm giác với ai nữa. Bên ngoài nhìn cô giống với một cô gái 14 tuổi nhưng chỉ cô mới biết nội tâm cô đã u ám đến mức nào. Một giọt nước mắt từ khóe mắt Diễm Tinh khẽ chảy xuống.
Từ xa, một đôi mắt luôn dõi theo hành động của cô. Nhìn thấy cô gái một mình cô đơn đứng nơi đó, đôi mắt to tròn được nước mắt gột rửa lại càng đẹp hơn rất nhiều nhưng đau buồn trong đôi mắt đó lại rất rõ ràng.
"A Tinh!"
Đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, một tiếng gọi làm Diễm Tinh giật mình. Cô nhanh tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười quay lại. Hóa ra là Bùi Việt.
"Việt ca." Diễm Tinh khẽ gọi.
"Hôm nay hơi bận nên chưa nói được nhiều chuyện với em. Còn món quà hứa tặng em cũng chưa tặng nữa." Bùi Việt cười nói, tay lấy ra một chiếc hộp hình vuông nhỏ đưa cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh mỉm cười nhận lấy mở hộp ra, thấy bên trong là một chiếc vòng tay màu bạc. Vòng tay này nhìn rất đơn giản nhưng lại thanh lịch, tao nhã.
"Cảm ơn Việt ca đã tặng A Tinh món quà này. A Tinh rất thích." Diễm Tinh mỉm cười gật đầu cảm ơn. Nhưng thái độ có hơi xa cách.
Bùi Việt còn đang định nói chuyện lại nghe bên trong có tiếng gọi mình.
"Việt ca đi vào đi, A Tinh hóng gió một chút rồi vào sau." Diễm Tinh đương nhiên cũng nghe thấy, vẫn bộ dạng mỉm cười nhu hòa nói.
"Vậy anh vào trước đây." Bùi Việt ánh mắt luyến tiếc nhìn qua Diễm Tinh sau đó mới đi vào bên trong.
Diễm Tinh cũng từ từ thu hồi lại tầm mắt cùng nụ cười, một lần nữa nhìn lên bầu trời. Lưu Hạo, chúng ta sắp gặp nhau rồi, không biết đến lúc đó anh sẽ có giác thế nào đây. Đôi con ngươi vẫn trong trẻo tỏa sáng như vậy nhưng đáy mắt lại toát lên sự lạnh lẽo cực điểm. Khóe môi cong lên một độ cong nhẹ. Diễm Tinh quay người nhưng lại đập vào một lồng ngực rắn chắc. Bị đập bất ngờ, cô bị mất thăng bằng, loạng choạng lùi lại phía sau hai bước.
Nhìn lên, cô thấy Tần Phong đứng đó. Ánh mắt hắn nhìn cô có chút gì đấy lạ thường. Còn chưa mở miệng chào hắn, eo nhỏ bị một tay Tần Phong ôm lấy, kéo Diễm Tinh lại gần hắn.
"Có bị đau không?" Tần Phong đưa tay lên xoa nhẹ nơi khóe mắt Diễm Tinh, nhu hòa nhìn cô.
"A Tinh không sao. Chỉ là, Phong ca ca, sao anh đi đường không có tiếng động. Thật sự bị anh dọa đến bay mất nửa cái mạng." Diễm Tinh cười lắc đầu, tinh nghịch nói. Cô thấy hôm nay Tần Phong có chút lạ nên mới muốn nói đùa một chút.
Nghe cô nói vậy Tần Phong cười nhẹ. Tầm mắt dừng lại ở khóe mắt Diễm Tinh. Giọt nước mắt lúc nãy hắn nhìn thấy đã khô rồi. Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm, vì ánh nhìn này Diễm Tinh bị hắn làm cho không thoải mái. Cảm giác eo mình vẫn bị hắn ôm, cô lách người, một lần nữa đứng thẳng lên, liếc mắt nói: "Phong ca ca sao lại ra đây?"
"Thấy em đứng đây nên ra." Tần Phong nhàn nhạt trả lời. Mắt liếc qua chiếc hộp Diễm Tinh đang cầm trong tay nói: "Thích không?"
"Rất thích, vòng thay này rất đẹp." Diễm Tinh tự nhiên trả lời, không chút để ý người đàn ông bên cạnh mình tâm trạng đang trùng xuống. Jason ở cạnh Tần Phong nghe vậy bất giác lùi xuống một bước, đầu cũng cúi thấp chút. Anh có thể cảm nhận được, lãnh khí từ người thiếu gia toát lên.
Đương nhiên Diễm Tinh cũng cảm nhận được điều này, nhớ đến hai hôm trước Tần Phong cũng tặng quà cho cô, lại nhìn xuống cái hộp dưới tay. Khóe môi giật giật nói: "Nhưng quà của Phong ca ca vẫn là tốt nhất."
Không khí trong nháy mắt không lạnh lẽo như trước nữa nhưng vẫn âm trầm. Diêm Tinh mắng thầm trong lòng, tên này rốt cuộc lại lên cơn gì nữa.
"Vậy em vào trong trước đây." Diễm Tinh dứt khoát muốn chạy, ngẩng đầu lên nói với Tần Phong một tiếng sau đó quay người đi vào trong.
Bên này không khí có chút không đúng còn bên Mạn Nhu là một bầu không khí ôn hòa ấm áp.
Mạn Nhu cùng Thẩm Tử Mặc đi dạo, không khí hòa hợp. Nhiều lúc Thẩm Tử Mặc nói gì đó chọc cho Mạn Nhu cười rộ lên.
"Tử Mặc, cậu nói thật chứ?" Mạn Nhu lên tiếng, trong âm sắc mang rõ ngạc nhiên cùng tò mò.
"Thật mà, cậu rảnh có thể đến nhà tớ xem." Thẩm Tử Mặc cười ấm áp nói.
"Vậy được, cũng đã lâu rồi tớ không sang thăm cô chú. Vậy mai tớ sang chơi, tiện thể xem luôn." Mạn Nhu hào hứng nói.
"Được, mai tớ đến đón cậu." Thẩm Tử Mặc thoải mái gật đầu trả lời. Hai người lại tiếp tục đi dạo.
Một màn này rơi vào mắt Diễm Tinh. Nhìn hai người đang sóng vai nhau đi bên kia, bàn tay Diễm Tinh nắm thật chặt. Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm hai người họ. Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi chua xót cùng tức giận, đúng, là tức giận.
Áp chế tức giận trong lòng xuống, Diễm Tinh nhìn hai người một chút sau đó xoay người đi tiếp. Không lẽ có một vài chuyện thật sự không thể thay đổi? Nhớ lại kiếp trước cô nhìn Nhu Nhi nằm đó, một đường đầy máu có bao nhiêu đau khổ. Vì sao kiếp này cô đã nhắc nhở mà cậu ấy vẫn không nghe, vẫn muốn đâm đầu đi con đường đó.
"Em không thích Thẩm Tử Mặc?" Tần Phong nãy giờ vẫn đi theo cô, thấy phản ứng của Diễm Tinh cũng đoán được một chút.
"Đúng vậy. Em không thích cậu ta." Diễm Tinh gật đầu thừa nhận.
"Nhưng Nhu Nhi lại không nghe lời em khuyên, nhất nhất muốn qua lại với Thẩm Tử Mặc." Diễm Tinh nhíu mày nói, trong giọng nói không che giấu tức giận, hận rèn thép không thành sắt.
"A Tinh, có nhiều chuyện không tự trải nghiệm thì không thể biết được có tốt hay không." Tần Phong nhìn Diễm Tinh một chút nói.
Diễm Tinh nghe vậy đứng khựng lại sau đó quay sang nhìn Tần Phong, ánh mắt có chút phức tạp.
"Nhưng nếu về sau cậu ấy vì Thẩm Tử Mặc mà làm điều gì tổn hại đến bản thân thì sao?"
"Nếu thật sự như vậy chỉ có thể trách bạn em ngu ngốc." Tần Phong lạnh nhạt nói ra.
"Phong ca ca..." Diễm Tinh cau mày, trừng mắt với Tần Phong.
Tần Phong thở dài nói: "Anh nhìn thấy, bạn em có lẽ không phải người coi thường mạng mình như vậy."
Diễm Tinh nghe vậy cảm giác có việc gì đó không đúng nhẹ lướt qua. Nhưng đối với lời của Tần Phong lại thấy tâm hơn một chút. Có lẽ đúng như lời của Tần Phong nói, có những chuyện không tự trải qua thì không biết đó là đúng hay sai, là phù hợp hay không phù hợp, là hạnh phúc hay bi kịch. Cô cũng như vậy, không phải vì kiếp trước cô đã trải qua những chuyện như thế nên kiếp này mới sáng mắt hay sao. Có lẽ đây là số kiếp giữa Nhu Nhi cùng Thẩm Tử Mặc. Kiếp này cô không yêu Lưu Hạo, lại biết được kết cục của Nhu Nhi vậy cô sẽ không để Nhu Nhi đi vào đường chết. Kiếp trước cô không có nhiều thời gian bên cạnh Nhu Nhi nên mới như vậy, kiếp này cô có vậy còn có hi vọng có đúng không. Hiện tại, e là chỉ có thể yên lặng dõi theo họ. Cô biết bây giờ dù cô có khuyên thế nào Nhu Nhi cũng sẽ không tin lời cô.
Nghĩ một chút Diễm Tinh gật đầu, cùng Tần Phong đi lại vào bên trong.
Nhìn cô gái mới 14 tuổi trước mặt, tầm mắt Tần Phong thêm một tầng nghiền ngẫm. Lúc nãy bộ dáng của cô, rõ ràng toát lên vô vàn hận ý. Giống như một bông hoa mọc lên giữa sinh tử. Nhưng từ bé A Tinh đã ở trong Triệu Gia, được cha mẹ nâng niu, hai anh chăm sóc, lấy đâu ra hận ý ghê người như vậy.
Triệu Lâm Lam bên trong nhìn thấy Tần Phong cùng Diễm Tinh bước vào khẽ cười đi đến cạnh.
"A Tinh đi đâu vậy, để chị họ tìm mãi."
"A Tinh muốn đi dạo một chút nên ra ngoài. Chị họ tìm A Tinh có việc gì không." Hiện tại tâm trạng cô không tốt. Nếu Triệu Lâm Lam không biết điều đến chọc giận cô vậy đừng trách cô không khách khí.
"À chỉ là vừa rồi không tìm thấy em, nghĩ em xảy ra chuyện mà thôi." Ánh mắt Triệu Lâm Lam dừng trong tay Diễm Tinh. Lúc nãy cô ta đã thấy Việt ca tặng hộp quà này cho Triệu Diễm Tinh. Nên cô ta mới giả vờ cho người gọi Bùi Việt lại đây.
Thấy tầm mắt Triệu Lâm Lam dừng ở hộp quà trong tay mình, Diễm Tinh ưu nhã đưa hộp quà lên, cười nói: "Em không sao, lúc nãy đi dạo, tình cờ gặp Việt ca. Việt ca nói hôm trước còn chưa đưa em quà, hôm nay liền đưa."
"Ra là vậy. Việt ca cùng Tần thiếu thật quan tâm A Tinh, chị họ lại không được như vậy. Không biết trong lòng A Tinh, ai mới quan trọng hơn đây." Triệu Lâm Lam cười nói, giống như trêu đùa nhưng thực chất ám chỉ Diễm Tinh cô chỉ giỏi quyến rũ người khác. Lại còn âm thầm gây xích mích.
Diễm Tinh cười cười: "Chị họ đừng trêu đùa A Tinh. Trong lòng A Tinh, hai vị ca ca đều giống anh trai. Được hai vị ca ca quan tâm, nào còn dám so sánh chứ." Hàm ý chính là Triệu Lâm Lam đến một người quan tâm cũng không có.
Nét cười trên mặt Triệu Lâm Lam đông cứng, ánh mắt nhìn Diễm Tinh đầy tức giận, lại không tìm được từ ngữ để mắng, dậm chân quay người đi chỗ khác.
Ở thêm một lát, cô cùng hai anh mình ra về. Mấy hôm nay đi dự tiệc suốt, có hơi mệt, Diễm Tinh ghé người vào cửa xe, nhắm mắt dưỡng thần. Tuấn Khải thấy vậy, lo lắng sức khỏe Diễm Tinh không ổn liền nói: "A Tinh không thoải mái sao?"
"Em không sao, trưa nay ngủ không đủ giấc nên giờ mới có chút buồn ngủ thôi." Diễm Tinh lắc đầu, mở hé đôi mắt đen láy có chút mệt mỏi ra nói với Tuấn Khải sau đó lại nhắm mắt vào. Hai anh em nghe Diễm Tinh nói buồn ngủ cũng an tâm đi không ít. Về đến nhà, Hạo Hiên không gọi Diễm Tinh dậy mà cẩn thận bế em gái lên phòng để Diễm Tinh nghỉ ngơi.