Khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao đến cũng là lúc nó tỉnh dậy, nó thất thểu bước lên lớp, sau khi ngủ một giấc dài trông mặt nó thiểu não vô cùng, mới bước vào lớp ba nhỏ kia đã chạy lại hét ầm lên:
- Mầy đi đâu từ sáng giờ vậy con kia, đi mà ko nói tiếng nào có biết mọi người lo lắm ko hả? quay lại nhìn mấy đứa bạn tỏ vẻ ko quan tâm lắm, rồi dợm bước đi lại chỗ ngồi, đáp một câu cụt ngủn : đi ngủ….làm mấy cô nàng muốn nhào tới xé nó ra mà ngấu nghiến cho bỏ giận, như bỗng nhớ ra chuyện gì đó nó quay qua Nguyên Thảo kéo nhỏ ngồi vào bàn, nhỏ Nguyên Thảo cũng hết sức ngạc nhiên ko biết có chuyện gì, ko kìm được tò mò mà lên tiếng hỏi :
- Mầy có chuyện gì vậy? cả đám bu lại xem có chuyện gì xảy ra với nó thì nghe nó hỏi một câu quả thật là “so hot”, đúng cái đề tài mà toàn trường đang bàn tán:
- Mầy có biết trường này đã đổi nữ soái ko? Nó quay qua nhỏ hỏi một câu ngắn gọn, nhưng mặt ko dấu nổi bản chất nhiều chuyện.
- Sao mầy biết ? Ngọc Ninh chồm tới hỏi với vẻ ngạc nhiên làm nó cũng ngạc nhiên theo:- ủa mầy cũng biết hả? trước câu hỏi của nó,bọn kia chỉ biết lắc đầu chán nản : mầy…đúng…Là …đồ...con ….heo. Tuyết Mai nhìn nó thở hắc một cái,hai tay chắp vào nhau, làm như đang lạy phật tổ : tao lạy mầy Khay Vi, mầy làm ơn để ý giùm tao đi, mầy ở trên núi mới xuống hả? cái chuyện chấn động này ai mà chả biết chỉ có mầy là ko biết thôi. – lại cái điệp khúc “ ai cũng biết chỉ mình nàng là ko biết” mặt nó nghệch như vừa dậm phải phân, tội lỗi, A… Men….
- Nhưng một đứa như mầy biết thông tin này lúc này cũng được coi là sớm đấy, nói nghe coi nào? Làm sao em biết …? Nguyên Thảo nói ko quên kèm theo cai khuôn mặt gian tà giễu cợt nó.
- À … thì lúc sáng tao có gặp chị ta.
- GẶP CHỊ TA?????????????? Tiếng la thất thanh của tụi bạn thân yêu làm thu hút ánh nhìn của toàn thể đồng bào ở đây,cùng với cái câu, nó vừa gặp chị hai về, ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó, ko phải mỉa mai cũng ko phải hả hê (vì nghĩ nó vừa bị chị 2 xử xong) mà là ánh mắt thương cảm, nó e dè quay từ từ nhìn mấy cái mặt nhiều chuyện đang bu lại gần nó nghe chuyện hot mà lòng tự hỏi “ chuyện này HOT vậy sao trời, mà cái lũ này hôm nay thái độ lạ vậy, nếu là bình thường thì họ sẽ vui lắm chứ, họ ghét nó vậy cơ mà, âm mưu gì đây?” mặt nhăn như đít khỉ, nó hỏi nhè nhẹ, chầm chậm :- mấy.người.bị.gì.vậy? một đứa trong số đó đại diện lên tiếng:
- Nghe nói bạn vừa đi gặp chị hai về.bạn có bị sao ko? Tự nhiên nó thấy lạnh gai ốc, cái không khí xung quanh nó sao mà kỳ dị vậy cà, bọn này mà biết quan tâm nó sao? Rõ ràng là có ý đồ mà.
- Bạn đừng ngại, nói đi, chị ta có làm gì bạn ko? Nghe nói hôm qua có tới 20 người bị chị ta goi đi và hậu quả đều vào nhà thương hết rồi, ko biết khi nào đến lượt mình đây huhu….huhu một đứa khác lên tiếng, nhưng lần này nhỏ đó lên tiếng làm nó thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy, hóa ra là bọn nó nghĩ bây giờ cả bọn cùng hội cùng thuyền,cùng chung số phận đây mà.Haizz!
- Mình chỉ đi ngang qua chị ta, nghe thấy người bên cạnh goi chị ta là “ chị hai” nên tò mó thôi. Nó trả lời cho cái đám nhiều chuyện kia nghe, để bọn họ vứt bớt cái lo lắng ra khỏi đầu đi, còn 3 cô nương kia sau khi nghe nó nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nguyên Thảo thấy hình như ko phải như vậy, nhìn cái mặt gian manh kia tự nhiên thấy có chuyện chẳng lành và có chút bất an, tỏ ra vô cùng nghiêm túc :- nè con kia, nếu có suy nghĩ điên rồ gì đó thì dẹp đi nghe chưa, tao khuyên mầy ko nên đụng vô người đó, chị ta ko giống như Tuyết Trang chỉ biết dùng võ mồm đâu, tao nghe đâu chị ta có đai đen Karate đó, chị ta soán ngôi “ chị hai” bằng vũ lực, cả trường này ai chả biết, chỉ có mầy là lù khù ko biết mà thôi.- thấy nó vẫn im lặng ko ư hử , nhỏ Nguyên Thảo tự nhiên thấy bực mình hét ầm lên: tao nói mầy có nghe ko hả con quỷ? mầy mà đắc tội tới chị ta lỡ có chuyện gì tao ko đi hốt xác giùm đâu đó. - Hình như âm thanh như bò rống kia ko ảnh hưởng gì nhiều tới nó, bằng chứng là nó lại quay nhỏ Nguyên Thảo hỏi một câu ko ăn nhập vào cái đề tài mà nhỏ kia đang nói, làm nhỏ tức xì khói:
- Sao lúc đầu mầy nói Tuyết Trang ghê gớm, nhà nhỏ giàu lắm cơ mà, chẳng lẽ lại để yên cho bà này làm càng hả? – mặt tỏ ra hết sức ngây thơ, nhưng khiến ai kia muốn cho một cú. Nguyên thảo thở phì một cái, lấy hết bình tĩnh mà nói với nó:
- Bộ mầy ko đọc báo hả nhỏ này, cái tin chấn động cả Việt Nam mà mầy cũng ko biết hả? mầy là người ngoài hành tinh mà. Nhưng cái mặt nó vẫn ngơ ra : nhưng rốt cuộc là có chuyện gì ? lần này Nguyên Thảo biết có tức giận với nó cũng vô ích, đối với người sống trên cung trăng như nó, tức giận chỉ thiệt thân mà thôi, nghĩ vậy nhỏ nhẹ nhàng, dịu dàng nói với nó, nhưng ánh mắt như 2 cục than hồng:
- Mầy còn nhớ cái đêm ở Chill Sky Bar ko?
- Nhớ , nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đây?
- Sao ko liên quan, sau tối hôm đó, ko biết chuyện gì đã xảy ra mà tập đoàn nhà chị ta đã bị phá sản. vậy nên chị ta đã cuốn gói rời trường ngay ngày hôm sau. Mà thật ko ngờ cái tập đoàn to lớn đó có thể phá sản, ko biết thế lực nào mà lớn mạnh như vậy,có thể thâu tóm nguyên một tập đoàn trong một đêm. – Nhỏ cứ ngồi huyên thuyên mà ko hề để ý bên cạnh nhỏ, mặt nó đang lạnh dần, lạnh dần,lạnh đến mức có thể đông cứng những vật thể sống bên cạnh, nhỏ kia đang nói chợt thấy sống lưng ớn lạnh quay mặt qua thấy bên cạnh mình, quỷ atula hiện nguyên hình từ bao giờ, ko khỏi giật mình mà hét toán lên. Một lần nữa, tụi nó lại ….gây sự chú ý cho cả lớp.
Haizzz! Đúng là thích chơi nổi mà.
CHAP 34
Vừa đúng lúc mấy chàng hotboy vào tới cửa, nhìn vẻ mặt hớt ha hớt hải bơ phờ của bọn họ, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, ai thấy mà ko khỏi ngạc nhiên, nhất là mấy đứa con gái tỏ ra vô cùng xót xa cho mấy mỹ nam. Thấy nó, cả 3 chàng cùng chạy tới, tỏ vẻ lo lắng :
- Này Khay Vi em đi đâu từ sáng giờ vậy? có biết bọn anh tìm em khổ cực như thế nào ko hả?
- Lục tung cả cái trường này vẫn ko thấy bóng dáng em đâu, em có biết suy nghĩ ko vậy? điện thoại để làm gì mà ko mang theo?...... Mặc cho ai kia cứ đứng trách móc om tỏi, nó lạnh lùng quay qua Kỳ Khôi khuôn mặt lạnh ngắt, nó cất giọng nói ngọt như mía lùi mà làm cho cả thảy phải rùng mình:
- - Honey, anh ra đây em có chuyện muốn nói. Nói rồi nó quay người bước nhanh ra cửa để lại cho mọi người một sự ngạc nhiên bự chà bá, con nhỏ này đang giận à, nó giận Kỳ Khôi? Chuyện động trời, nếu ko tận mắt chứng kiến chắc chả ai tin có chuyện này xảy ra, ko biết bữa nay là ngày gì mà mới sáng đã có nhiều chuyện bất ngờ đến khó hiểu thế này?
Tại ghế đá dưới giàn hoa giấy có 2 người một nam một nữ, thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh, mới nhìn vào người ta sẽ nghĩ đó là một cặp đôi hoàn hỏa, nhưng nhìn kỹ họ sẽ thấy có gì đó là lạ, hình như hai người đang luyện công….<_>
- Là anh làm phải ko? Trước câu hỏi ko đầu ko đuôi của nó, Kỳ Khôi kẽ nhíu mày, có lẽ bản thân anh cũng ko rõ nó đang định nói chuyện gì cho đến khi nó tiếp tục lên tiếng : chuyện của gia đình Tuyết Trang đó. – sau câu nói gợi ý của nó, Kỳ Khôi à lên một tiếng, mặt anh cũng giản ra được phần nào:
- À , là chuyện đó sao? Ko phải anh làm . Anh lên tiếng đánh tan bầu không khí âm u đáng sợ kia, ngay sau câu nói của anh là sự ngạc nhiên đến tột độ của nó
- Ko phải anh?... Chẳng lẽ là do …ông nội làm. Kỳ Khôi biết ko thể dấu được nó, mà cũng chẳng việc gì anh phải dấu cả nên anh đã gật đầu thừa nhận.
- Là ông nội lo cho em, ko cam tâm thấy em bị một đứa ko ra gì bắt nạt,nên đã giúp em xả giận đấy mà – anh nói mà mặt vẫn lạnh tanh - ông nội thương em lắm đó, từ giờ đừng có mà ngang bướng cãi lời ông nữa nghe chưa? Nghe Kỳ Khôi nói nó hết sức ngạc nhiên, ông nó mà lo cho nó sao, chẳng phải lúc nào ông cũng áp bức nó hết à, chuyện này thật phi lý, ko đúng thực tế gì cả, nó lắc mạnh đầu để ném hết mấy cái suy nghĩ rối rắm kia ra khỏi đầu, sao thấy có chút khó chịu nhỉ, nó ko nghĩ chỉ vì một chuyện nhỏ xíu vậy mà ông có thể đánh đổ cả một tập đoàn gây ảnh hưởng nghiêm trọng cho kinh tế của đất nướcdù sao cũng chẳng quan trọng gì – như hiểu được suy nghĩ của nó, Kỳ Khôi nói thêm: chẳng qua là ông bỏ ra chút công sức mua lại cái tập đoàn kia, chỉ là nó được sang tên đổi họ mà thôi cũng ko ảnh hưởng gì đến kinh tế đất nước cả. Nghe vậy nó cười toe toét, kéo tay Kỳ Khôi đi vào lớp mặc cho những ánh mắt xung quanh đang gườm liếc, anh cũng nhìn nó mà lắc đầu, đứa em của anh đúng là mưa nắng thất thường mà, vậy mà làm cho 2 tên kia điêu đứng mới lạ chứ.
Bước vào lớp, mùa xuân đang đến bên nàng, miệng cười tươi như hoa làm điên đảo mấy anh chàng trong lớp, nhìn mấy cái mặt đang đơ ra kia , mắt thì biến dạng thành hình trái tim làm cho Kỳ Khôi phì cười,buông lời trêu chọc nó : - nè Khay Vi em thấy anh nào được thì chọn l anh đi, để mấy anh chàng kia thôi ko mơ mộng nữa, chứ cứ để thế này, chắc có ngày bọn họ sinh bệnh mà chết mất. haha…haha.- Ai kêu em của anh lại xinh đẹp như vậy chẳng trách bọn kia thấy cô là như mèo thấy mỡ.
- Thôi đi honey, em tự biết thân biết phận của mình, con vịt xấu xí như em sao mà dám trèo cao được –nó cũng bễu môi đáp lại anh nó, tỏ vẻ ta đây ko chịu thua đâu nhá. Nhưng bọn họ hình như ko hiểu, nghe nó nói vậy thì càng nhốn nháo hơn : Khay Vi, em đừng nói vậy, đối với bọn anh em là thiên thần, là nữ hoàng của cuộc đời mình, xin em hãy cho bọn anh cơ hội để thể hiện mình đi.
Nó nghe bọn họ nói xong mà da gà nổi cục cục, quyết định chuồn êm nếu ko thì chắc ko bảo toàn được mạng sống, có khi còn ko toàn thây đó chứ. Bước nhanh về chỗ ngồi nó nhe răng cười tươi với Thiên Vũ làm anh chàng chết trong hạnh phúc vài giây , nhưng phía trên thì có người chết trong đau khổ vài ngày:
- Em có chuyện gì vui hả?
- Ko? Nó trả lời cục ngủn làm anh chàng kia càng khó hiểu tự hỏi “ hôm nay là ngày gì vậy trời”. còn nó thì cứ ngồi đó cười tủm tỉm (ko có gì vui mà cũng cười đúng là con khùng), bỗng nghe thấy bàn bên kia, 3 đứa bạn nó đang tám, hèn gì mà nãy giờ nó vào bọn họ cũng ko thèm ư hử gì. Bệnh cũ lại tái phát, cô nàng cố dỏng tai nghe xem bọn nó nói gì , đúng lúc Nguyên Thảo đang nhắm mắt mơ màng, miệng phán một câu rất hợp lòng chị em phụ nữ : tao ước gì người yêu tao đẹp trai như mấy oppa là đủ rồi, ( trời ơi, ước mơ mới “nhỏ” làm sao). Cái đứa vô duyên thúi là nó đã nghe lén mà còn ko biết thân phận la ầm lên, làm nhỏ Nguyên Thảo đang mơ mộng thì giật mình:
- Ê con khùng kia, đẹp trai làm gì hả, đẹp trai có ăn được ko, đẹp trai mà ko biết làm gì (trong mắt nó mấy anh chàng hotboy kia đều vô tích sự chỉ biết ăn với chơi, ngoại trừ anh nó) lấy nhau về bốc cám mà ăn đó cưng, ngu vừa thôi chứ, đúng là đồ “mai trê” ?
- Kệ tao, tao đâu có bị bệnh như mầy? thế là cuộc chiến chính thức bắt đầu? ôi dào cũng chỉ vì mấy thằng trai đẹp.
- Mầy nói nghe coi tao bị bệnh gì hả con kia?
- Ngay cả mình mắc bệnh gì mà cũng ko biết? mầy đúng là hết thuốc chữa rồi.
- Tao hỏi là mầy nói tao mắc bệnh gì cơ mà? Mầy vòng vo làm gì hả?
- Tao nói là mầy bị LES đấy biết chưa hả con ngốc? câu nói này của Nguyên Thảo làm cả lớp đứng hình, nó cũng đứng hình, chỉ có Quang Anh đang uống nước nghe câu nói của nhỏ kia làm cho bị sặc, nước tràn ra cả mũi, Haizz! tội nghiệp cho anh chàng lúc nào cũng nhận hậu quả nặng nề nhất.
Sau vài giây để thấu hiểu câu nói kia, cả lớp Ồ…………. Lên một tiếng rõ to, mấy đứa con gái thì vui ra mặt, chạy lại tới chỗ nó, nắm tay nắm chân :
- Ô Khay Vi, bạn bị les thật hả, tụi mình ko biết lại còn hiểu nhầm bạn nữa, tụi mình xin lỗi bạn nha
- Khay Vi, hóa ra bạn ko thích con trai,lâu nay bạn thân với mấy oppa vậy ko phải là muốn mê hoặc họ mà chỉ là bạn bè “Cùng Giới” chơi với nhau thôi phải ko? Xin lỗi bạn nha, xin lỗi nhiều nha.
ÔI GOD Ơi…………………..ông có mắt ko hả ? nó gào hét trong lòng. Hôm nay có đứa chết chắt với nó rồi, vậy là có một cuộc rượt đuổi trong sân trường gây náo loạn toàn thể nam sinh tại đây
Hai mỹ nữ đang chơi trò rượt bắt giữa trời nắng ? còn đám con trai thì bu lại thành vòng tròn mà la hét, tán thưởng.
Ôi ! đúng là cái lũ BBTT (BBTT là bị bệnh tâm thần đó mấy bạn).