Từ khi Chu Tiểu Mông và Tề Tiểu Bảo quen nhau, hai người nói chuyện chẳng khác nào hai người bạn thân cùng giới. Thậm chí còn âm thầm nói xấu về trịnh độ thân mật của Tề giáo sư.
Tất nhiên, sau khi bị Tề giáo sư phát hiện, Tề giáo sư liền nhẹ nhàng tìm cách nói chuyện chiều sâu với Tề Tiểu Bảo. Vì thế Tề Tiểu Bảo đáng thương phải viết ba ngàn chữ tự kiểm điểm. Cũng phải ở bên cạnh Chu Tiểu Mông, lén lút giúp Tề giáo sư thành lập một quân hào thống nhất phục vụ.
Mới đầu Tề Tiểu Bảo vì muốn giúp Tề giáo sư đặt tên cho nhân vật trong trò chơi nên vắt óc suy nghĩ, kiểu như: Thú Gào, Đường Tăng Biến Thái, Cô Gái Làm Hỏng Ông Chú… Đợi chút. Anh suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng không có một cái tên nào có thể báo cáo lên Tề giáo sư.
Cuối cùng, không thể không nhờ đến sự chỉ bảo Tề giáo sư.
Lúc ấy Tề giáo sư đang ngồi trên sô pha đọc báo, nhìn Tề Tiểu Bảo đi tới, lạnh nhạt nói: “Có việc nói mau, nói xong cút đi.”
Tề Tiểu Bảo bĩu môi, anh là em trai thứ tư của Tề Xuyên nhưng anh cả luôn mang vẻ mặt lãnh khốc đối với mình. Nhưng lại đối với con heo nhị muội kia si tình ôn nhu, cũng không biết con heo kia cho con ngựa này uống thuốc mê gì.
Anh hắng giọng, giả bộ thành đứa trẻ lên tám nói: “Anh, về chuyện đặt tên nhân vật trong game ấy, em thấy vẫn nên tự anh đặt đi.”
“Việc này mà cũng hỏi anh?” Tề giáo sư không đồng ý.
Nghe Tề giáo sư nói, Tề Tiểu Bảo nổi nóng: “Cái gì chỉ việc này ah! Xét theo đủ loại yêu cầu của anh, em không chắc cái tên nào mới có thể hấp dẫn được nhị sư muội! Hơn nữa…” Anh định cho gậy ông đập lưng ông, đem nội dung viết bản kiểm điểm lần trước chuyển sang đối phó với Tề giáo sư.
Nhưng Tề Tiểu Bảo chính là Tề Tiểu Bảo, anh vĩnh viễn sẽ không thể trở thành Tề Đại Bảo. Cho nên anh nói còn chưa xong, Tề giáo sư đã giơ tay chặn lại, sau đó không ngẩng đầu hỏi: “Tên trong game của Tiểu Mông là gì?”
Tề Tiểu Bảo sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của ông anh này, ngây ngốc trả lời: “Mông Mông Trư, thì sao?”
“Trư? Quả thật rất hợp với cô ấy.” Tề giáo sư chống má, suy nghĩ nửa giây bỗng hai mắt lóe sáng, quay sang Tề Tiểu Bảo nói dứt khoát: “Vậy gọi là ‘Người Nuôi Heo’ đi.”
“A?” Tề Tiểu Bảo không thể tin nhìn anh cả còn thật sự nghiêm túc: “Anh cả, anh cũng quá…”
“Hử?” Tề giáo sư liếc nhìn anh, Tề Tiểu Bảo đành đem hai chữ “Tùy tiện” nuốt vào trong bụng.
Nhưng Tề Tiểu Bảo không nghĩ tới, Tề giáo sư phúc hắc mưu tính sâu xa đã vượt qua giới hạn con người.
Mấy tháng sau, anh dùng acc mình điều tra được vị trí Mông Mông đang làm nhiệm vụ, liền vào acc mới của Tề giáo sư đi ra ngoài thành Dương Châu. Ngay lúc anh cố tình ra vẻ đợi Mông Mông Trư phía sau, không nghĩ tới cô gái nhỏ vậy mà đi theo anh qua cầu.
Mà lúc đó Tề giáo sư đang nhàn nhã uống cà phê sau bữa tối, hỏi: “Mắc câu?”
Tề Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn anh trai, sau đó phát hiện thấy trong ô chat gần Mông Mông Trư nói chuyện, miệng mở to đến mức có thể nhét hai quả trứng gà. Sau đó anh cẩn thận nhớ lại, liền xác định: quả nhiên heo nào cũng có tiềm chất bị nuôi dưỡng ah!