Ngày hôm sau Mông Mông hai mắt sưng to đi đến phòng học, chợt nghe phía hành lang bên trái cầu thang vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, cô theo tiếng nhìn qua thì thấy một đám sinh viên vây quanh một chỗ, dường như đứng xem náo nhiệt.
Bởi vì không có tâm trí tò mò nên cô thu hồi tầm mắt, tính đi đường vòng qua cầu thang khác. Nhưng đúng lúc này trong đám người đột nhiên có tiếng nữ sinh rống to: “Phùng Hiển, anh vì ả Mạnh Hiểu Diêu này mà đánh tôi! Anh, con mẹ nó lương tâm anh bị chó ăn sao! !”
Không đợi Chu Mông Mông phản ứng lại sau tiếng mắng thì lập tức có vài tiếng thét chói tai. Cô giật mình quay đầu bỗng thấy có người hét: “Mau gọi 120, có người ngã từ tầng hai xuống …”
Tai nạn xảy ra quá đột ngột thậm chí Chu Mông Mông còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì 120 đã tới đưa người đi, cùng đi với 120 còn có bạn tốt của cô là Mạnh Hiểu Diêu.
Vốn dĩ sáng nay cô còn có tiết nhưng anh cả Chu Miểu đột nhiên gọi tới nên cô bỏ tiết vội vã chạy tới phòng giảng viên.
Bởi vì đang giờ học nên trong phòng giảng viên chỉ có mấy người, ở bên ngoài cửa ta vào có hai người mặc đồng phục công an đang làm việc với một số sinh viên. Mà trùng hợp thay Chu Mông Mông lại quen hai người này.
“Mông Mông, sao em lại tới đây?” Trong hai người có một cảnh sát trung niên mập mạp nhìn Mông Mông cười hỏi.
Chu Mông Mông nhớ rõ anh ta là cấp dưới của anh trai cô, là đội trưởng cảnh sát tên là Lý Vân Kỳ, hàng năm đi theo anh trai cô phá không ít vụ án lớn, đồng thời là bạn của anh cô.
“Là anh em bảo em đến.” Chu Mông Mông thần sắc nghiêm túc hỏi: “Anh Lý, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Vân Kỳ đẩy tay cảnh sát Trương Nguyên đang lấy khẩu cung bên cạnh: “Tiểu Trương, cậu nói cho Mông Mông đi.”
Trương Nguyên tuy rằng mới tới cục cảnh sát một tháng nhưng làm việc rất bình tĩnh không giống với mấy kiểu thanh niên tuổi trẻ bốc đồng. Hiện tại anh chạy theo chân Lý Vân Kỳ phá án, xem như là giai đoạn thực tập. Diện mạo lịch sự nhã nhặn, không nhanh không chậm khiến cho người khác cảm thấy thật yên tĩnh.
Anh nghiêng đầu nhìn Chu Mông Mông nói: “Theo báo án thu thập được thì trường cô có sinh viên cố ý đẩy ngã một nam sinh viên họ Phùng từ tầng hai xuống, hiện tại người bị thương đang nằm trong bệnh viện cấp cứu.”
“Nam sinh họ Phùng?” Chu Mông Mông sửng sốt hỏi: “Người gây án là ai ạ?”
Trương Nguyên nhìn vào cuốn sổ còn chưa kịp trả lời đã bị người khác đoạt trước.
“Là Mạnh Hiểu Diêu.”
Một người to cao từ phòng giảng viên đi ra, một thân cảnh phục màu xám thẳng tắp, cao ráo đẹp trai, đúng là anh cả của cô, Chu Miểu.
Chu Mông Mông ngạc nhiên, Lý Vân Kỳ cùng Trương Nguyên đồng thời hô to “Cục trưởng.”
Chu Miểu gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn Chu Mông Mông vẫy vẫy tay nói: “Mông Mông, em vào đây, anh có việc hỏi em.”
Nghe thấy tên của Mạnh Hiểu Diêu Chu Mông Mông đã ngạc nhiên, nhưng cô lại càng ngạc nhiên hơn vì sao anh cô lại tự mình đến đây xử lý?
Đi theo anh vào phòng thì thấy Tôn Nghiêm Đông cùng với một người phụ nữ trung niên đang nghiêm trọng túc nói chuyện gì đó. Người phụ nữ trung niên kia là người bảo hộ của Mạnh Hiểu Diêu, họ Viên.
Hai người thấy Chu Mông Mông tiến vào thì ngừng nói chuyện. Ánh mắt Tôn Nghiêm Đông nhìn Chu Mông Mông hiện lên một tia phức tạp cùng lo lắng. Chu Mông Mông bị anh nhìn bằng ánh mắt này chút hoảng hốt, ở phía sau kéo áo Chu Miểu hỏi: “Anh ơi, Hiểu Diêu xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Miểu thở dài kéo cô sang một bên nhỏ giọng nói: “Lần trước em ở căn tin làm người ta bị thương, sao em không nói cho anh một tiếng?”
Chu Mông Mông không biết sao tự dưng anh lại nhắc chuyện này, sắc mặt có chút trắng bệch: “Anh cả, chuyện này không phải đã giải quyết xong rồi sao? Hơn nữa lúc ấy là do cô ta khiêu khích trước định hất nóng canh vào Tiểu Yêu nên em mới ra tay, mọi người ở đây đều có thể làm chứng mà.”
Nghe em gái nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Chu Miểu day day huyệt thái dương: “Em có biết nữ sinh bị em làm bị thương kia tên là Trương Na, hôm nay dẫn theo mấy tên côn đồ xã hội đen, vốn tới tìm em trả thù nhưng tối qua em không về ký túc xá cho nên cô ta mới trực tiếp đi tìm Mạnh Hiểu Diêu.”
Lời nói của anh khiến Chu Mông Mông giật mình.
Chu Miểu từ nhỏ đã nhìn Mông Mông lớn lên, suy nghĩ nhỏ của cô chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể nhìn ra: “Nói cho anh biết, tối hôm qua em gạt Tôn Nghiêm Đông đi đâu vậy?”
“Em…” Chu Mông Mông nghẹn lời. May sao có Tôn Nghiêm Đông đi tới: “Anh Miểu, anh đừng trách Mông Mông, cô ấy cũng là người không biết chuyện.”
Cũng không biết vừa rồi hai người nói chuyện Tôn Nghiêm Đông có nghe được không. Chu Miểu nâng tay sờ đầu Chu Mông Mông nhìn Tôn Nghiêm Đông cười: “Nghiêm Đông, cậu so với thân làm anh trai như tôi đây còn thương Mông Mông hơn.” Anh nói xong thâm ý nhìn Mông Mông một cái.
Chu Mông Mông dĩ nhiên hiểu được ý của anh trai, mím môi không dám lên tiếng.
Sau đó Chu Mông Mông mới biết được người bị thương không phải là Mạnh Hiểu Diêu mà là Phùng Hiển tới đỡ thay. Về phần bài post Tôn Nghiêm Đông nói trước kia tuy rằng không biết tại sao bị người ta xóa, nhưng Trương Na đã thừa nhận là do cô ta tìm người gây ra. Có điều cô không hiểu chuyện mình cùng Tề Mông gặp mặt ở cổng sao lại có người chụp ảnh làm chi. Buồn cười nhất là mọi người lại tin cô và Tề Mông lúc đó có hẹn hò bí mật thật.
Nếu như chuyện này xảy ra trước lúc này thì cô có lẽ còn tươi cười đón nhận, thậm chí lấy Tề Mông ra đùa luôn. Nhưng nay nhìn anh cả trước mặt nghiêm khắc hung dữ, một câu cô cũng không dám nói.
Chu Miểu làm việc luôn có chừng mực, vì vậy nếu là chuyện trong nhà anh sẽ không để cho người ngoài nhúng tay. Cho nên sau khi hỏi xong chuyện gì đã xảy ra, anh ra lệnh cho Lý Vân Kỳ và Tiểu Trương đưa mấy người có liên quan đến cảnh đồn sát, còn mình thì dẫn Chu Mông Mông tới một quán cà phê.
“Người tối qua em đi cùng và người trong ảnh là một?” Nhìn Chu Mông Mông đang cầm chén trà đối diện cúi đầu không nói, Chu Miểu có chút bực mình.
Chu Mông Mông cắn chặt môi dưới, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cô không biết có nên nói chuyện về Tề Xuyên cho anh trai mình hay không. Lại nhớ đến thái độ tối qua của Tề Xuyên đối với mình, trong đầu rối rắm giống như một mớ lộn xộn.
Chu Miểu thấy cô không nói không rằng thì tức giận nhưng lại không muốn phát hỏa với cô, kiềm chế cảm xúc nói: “Mông Mông, em chưa bao giờ nói dối anh cả, nếu yêu nhau, đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu, nếu người kia không…”
“Anh, em đã có người trong lòng.” Không đợi anh nói xong Chu Mông Mông đã ngẩng đầu nhìn Chu Miểu đối diện nói.
Chu Miểu không khỏi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: “Là người đàn ông trong bức ảnh kia?”
Chu Mông Mông lắc đầu: “Không phải anh ấy, trong bức ảnh đó chỉ là bạn tốt của em thôi.”
Thấy cô nói như vậy Chu Miểu càng kinh ngạc, đang muốn hỏi cô người đó là ai thì di động trong túi bỗng vang lên. Anh có chút thiếu kiên nhẫn nhìn người gọi, là Lý Vân Kỳ.
Vừa nhận điện thoại đã nghe Lý Vân Kỳ nói: “Cục trưởng, phía bên văn phòng nhờ tôi nói lại với cậu một tin, về chuyện vụ án gian lận phá cổng internet lần trước ấy, cô nàng đã tìm cho cậu một chuyên gia máy tính mới. Cậu có muốn về xem tình hình một chuyến không?”
“Này, đây là lần thứ mấy? Đừng lại đưa cho tôi mấy tên chỉ giỏi khoe khoang!”
Rõ ràng mấy tên chuyên gia chó má trước kia đã làm hao mòn sự kiên nhẫn của đại cục trưởng Chu, phải biết rằng vụ án này đã treo hơn hai tháng nhưng hiện tại ngay cả một đầu mối cũng không điều tra ra.
Nghe cục trưởng phát hỏa Lý Vân Kỳ cũng chỉ cười hắc hắc: “Lần này không khoe khoang khoe mẽ gì đâu, người ta là chuyên gia quốc tế hàng thật giá thật đến từ USA đấy.”
Chu Miểu nhướng mày nói: “Đừng có giỡn! Nói, là ai?”
Lúc này Lý Vân Kỳ cầm điện thoại nhìn người đàn ông anh tuấn đang ngồi trong phòng khách nói: “Từng là mười hacker hàng đầu nổi tiếng nước Mỹ, hiện tại là giảng viên đặc biệt của H đại, tên là… Tề Xuyên.”