Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 90 - Chương 90

Trước Sau

break
“Mẹ......” Vân Thụ điên cuồng gào lên, ôm lấy cơ thể đang ngã xuống, nhưng cuối cùng cũng không thể gọi bà ta trở về.

Đình đài lầu các đều treo vải trắng, đèn lồng đỏ thay bằng đèn lồng trắng, cả trên cửa cũng dán giấy trắng. Theo quy củ ở Uyển Châu phải giữ linh cữu bảy ngày, bày linh đường tế bái ở đại sảnh nhà chính. Hai cỗ quan tài gỗ sam ở chính giữa, ba thước vải trắng quàng lên trên, mười mấy hòa thượng ngồi xếp bằng sau linh đường đọc kinh siêu độ.

Hân Duyệt quỳ gối phía bên phải linh cữu, ấn quy củ nam tả nữ hữu, con trai con dâu đều phải hoàn lễ cho khách đến phúng viếng. Nhất thời người đến người đi, nhìn hoa cả mắt.

Tề Vân Đình phải tiếp đón khách khứa tất nhiên không thể qua loa, chọn mua này nọ, chuẩn bị mọi chuyện đều phải tìm hắn, vì thế hắn bận vô cùng.

Ngô mẹ đột nhiên tiến vào mời thiếu nãi nãi đến nhà chính giúp đỡ một chút, thì ra là tiếp đón khách nữ, tới thăm đại phu nhân, nhưng từ sau khi lão gia tắt thở bà đã nằm trên giường không dậy nổi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh giường, không màng cơm nước.

Nay không có chủ tử, chỉ một đám hạ nhân làm sao đãi khách?

Hân Duyệt đành phải miễn cưỡng đến giúp đỡ, cũng may có má Ngô nhắc nhở, mọi chuyện làm qua loa cho xong.

Thạch Đầu tẩu tới hỏi: “Đại thiếu nãi nãi, trà để đãi khách hết rồi.”

Má Ngô nói: “Không phải buổi trưa mới nhận sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà đã không thấy tăm hơi, cũng không thể để người ta uống nước trắng được.”

Hân Duyệt khoát tay:“Quên đi, lại đi nhận đi.”

“Nhận bao nhiêu bây giờ?”

“Ngươi xem rồi làm đi.” Hân Duyệt nhức đầu.

Má Lí ở phòng bếp lại tới nữa: “Đại thiếu nãi nãi, cơm chiều không biết nên chuẩn bị cho bao nhiêu người, rồi có bao nhiêu thượng khách, bao nhiêu khách bình thường?”

Hân Duyệt thở dài, bình tĩnh nói: “Ngươi đi hỏi Vân Đình đi.”

Lại có một bà tử không biết tên tới hỏi: “Ngày mai sẽ có càng nhiều người đến phúng viếng, cần chuẩn bị bao nhiêu dầu vừng tiền giấy, còn có những thứ nhận vào phải đặt ở đâu, người nào phụ trách đăng ký?”

Ta làm sao biết dầu vừng tiền giấy tính toán làm sao, tính bằng ký hay tính bằng tiền. Đặt ở nơi nào, tùy tiện tìm một chỗ, để sau rồi nói. Không rõ vì sao chuyện nhỏ như vậy mà cũng đến xin chỉ thị.

Hân Duyệt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua má Ngô, bà liền đưa lên ý kiến: “Thiếu nãi nãi có thể bảo quản gia sai người đi mua, mua bao nhiêu hắn tự nhiên rõ ràng. Về phần chuyện thu lễ, đăng ký nên để cho Đại Lâm vừa thành thật lại biết chữ làm là được.”

Hân Duyệt gật gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”

Thật vất vả, tiễn khách khứa, miễn cưỡng ăn mấy ngụm cơm chiều.

“Mệt sao?” Tề Vân Đình đến bên cạnh Hân Duyệt cùng nàng quỳ gối bên cạnh linh cữu.

“Ta vẫn ổn, nhưng trông chàng có vẻ mệt rồi.” Rõ ràng giọng nói yếu xìu.

Tề Vân Đình sớm không còn thần thái lúc trước, hai mắt khóc đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy. Yêu thương nhìn thoáng qua thê tử, dặn nàng ngày mai nên
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc