Bà mối siêu cấp chiêu thứ tư: Ghen tuông nồng đượm
Đình giữa hồ sau hoa viên, tiếng đàn thánh thót như mưa rơi trên ngọc thạch.
Thải Vân ngón tay búp măng linh động, từ đầu ngón tay chảy ra tiếng đàn như từng cánh bướm, dập dờn bay lượn. Bỗng nhiên khúc nhạc chuyển, tựa như thảo nguyên xanh mênh mông, trong trẻo mượt mà.
Lúc Vương Kiêu đến gần, nhìn thấy nữ tử kia vạt áo tung bay, ánh mắt chan chứa tình cảm, trên khóe miệng đọng lại ý cười.
Lúc đến bên hồ lại nghe được giọng nam cất lên:
“Ta tiễn nàng ra đi nơi xa rất xa, nàng không nói một lời, thời đại rối ren, có lẽ không nên yêu đương quá xa xăm như thế, ta tiễn nàng ra đi tới nơi xa hơn cả chân trời, nàng phải chăng vẫn còn ở đây, tiếng đàn từ nơi đâu tới, sống chết khó đoán trước, ta chỉ biết dùng cả đời để chờ đợi.” (đây là bài Thiên lý chi ngoại của Châu Kiệt Luân nha mọi người – bản dịch ở trang baidich.com)
Bước chân khựng lại, mới phát hiện trong đình còn có bóng dáng của một nam tử, vừa rồi bị cây cột che khuất nên không chú ý. Hắn đối diện Thải Vân, trên giấy Tuyên Thành vẽ một bức họa.
Người nọ cũng không ngẩng đầu, nét bút lả lướt không người, xem ra hình ảnh muốn vẽ đã ghi tạc vào lòng. Nhìn bóng dáng cũng cao lớn tiêu sái, là họa sĩ hay là ai?
Vương Kiêu cảm thấy lửa giận vô hình từ từ bốc lên, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo, đúng lúc này Thải Vân lượn lờ đứng lên, nhoẻn miệng cười.
Nhanh chóng tiến lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, bàn tay đã nắm thành quyền.
Thải Vân cất lời chào: “Phu quân, chàng đến rồi.”
Vương Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng, đang muốn chuyển tới trước mặt người nọ, hắn cũng đã thu lại bức họa, xoay người muốn rời đi: “Thải Vân muội muội, ta đi trước.”
“Thất ca ca đi thong thả.”
Thất ca ca? Là tình ca ca sao?
“Đợi đã, ngươi là ai?” Vương Kiêu bắt lấy cổ tay hắn, mắt hổ trợn lên, phản phất lộ ra sát khí.
Thải Vân sửng sốt, trong nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Ta là ai có liên quan gì ngươi?” Hắn vẻ mặt điềm nhiên, trong nho nhã có phần tuấn dật.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta.” Vương Kiêu tăng thêm lực ở cánh tay.
“Ta sẽ không tranh luận cùng kẻ thô lỗ.”
“Ngươi dám mắng ta? Hôm nay không nói rõ ràng, ta muốn mạng của ngươi.” Phẫn nộ trong lòng như át mất lí trí.
Thải Vân hoảng, tiến lên giữ chặt cánh tay Vương Kiêu: “Phu quân mau buông tay, chàng làm vậy sẽ làm huynh ấy bị thương.”
“Nàng quan tâm hắn như thế?” Vương Kiêu quay đầu không thể tin nhìn về phía nàng.
Thải Vân không biết nói gì cho phải, chỉ đành hướng về cây mai cổ thụ hô to: “Đại ca mau tới đây.”
Vợ chồng Tề Vân Đình thong thả bước đến, Hân Duyệt ngắm nghía cành mai trong tay, ngây thơ hỏi: “Muội phu thật nhiệt tình, muốn giữ Lão Thất ăn cơm cũng không cần phải sốt sắn như vậy chứ?”
Vương Kiêu nhíu mày, bỏ tay ra, khoanh tay đứng im.
Hắn phủi phủi tay áo, hạ bậc thang: “Đại ca, vẽ xong rồi, đệ trở về chỉnh sửa một chút là được.”
Vương Kiêu tiến lên từng bước, đoạt lấy bức họa, “Ta tiễn nàng đi nơi xa rất xa, yêu đương cách trở, hẹn nhau kiếp sau. Hừ! Chỉ sợ là thanh mai trúc mã, vẽ tranh vẽ......” Vừa mở ra, cũng sửng sốt, “Sao lại, không phải......”
“Không phải cái gì? Có phải Lão Thất ngươi vẽ không giống hay không.” Hân Duyệt tiến đến bên cạnh Vương Kiêu, “Đúng vậy a, Vân Đình chàng mau đến xem, vẽ rất sinh động.”
Trong bức vẽ một nam tử áo xanh đang đưa một cành mai cho một nữ tử, mặt mày ôn nhu, nữ tử thì vẻ mặt vui sướng, xinh đẹp phi thường.
Hân Duyệt giống như sợ thiên hạ không loạn, hỏi tới cùng: “Muội phu nói không phải, không phải cái gì?”
Vương Kiêu trên mặt hiện ra một tia xấu hổ: “Đệ tưởng......”
Thải Vân có vẻ hiểu ra: “Phu quân tức giận như thế, chẳng lẽ là hoài nghi ta......”
Vương Kiêu quay đầu nhìn lên, trong mắt nàng đã rưng rưng, cắn