Trong đêm đó, có một tin tức giống như sấm sét đánh ngã mọi người.
Tề Vân Đình nâng cao phần thưởng cho người cung cấp manh mối ngàn lượng hoàng kim.
Ngàn lượng hoàng kim đó nha!!!
Đại tướng quân trấn thủ biên quan trở về, phong vương phong hầu cũng chỉ thưởng ngàn lượng hoàng kim.
Đó là số tiền mấy đời cũng xài không hết, Tề gia lại có thể dốc hết vốn liếng, mọi người lại chắc chắc người mất tích kia là thiếu nãi nãi không thể nghi ngờ.
Có người khó hiểu: Tề Vân Đình cao số khắc vợ đã được phá giải, nàng dâu đi mất, lại cưới một người không phải được rồi sao. Có nhất thiết phải trả giá lớn như vậy đi tìm người không?
Có người cảm thán: Có thể bỏ ra tài sức lớn như vậy tìm vợ, trừ bỏ Tề đại thiếu không còn người thứ hai, có thể nói là hình mẫu si tình nhất thiên hạ.
Có người mơ hồ: Vợ chồng Tề Vân Đình ân ái thiên hạ đều biết, đang êm đẹp, sao lại có thể để vợ đi mất chứ?
Có người giải đáp: Nghe nói [ Khổng tước đông nam phi ]* phiên bản mới nha, mẹ chồng bức ép con dâu, con trai ruột gan đứt từng khúc. (*Khổng tước đông nam phi là tên một bài thơ. Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá. Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân. Có người thời đó thương tâm, làm thơ thuật lại. nguồn: wikipedia)
Có người đoán: Thiếu nãi nãi nhất định đã phơi thây nơi hoang dã, bị đói sói nuốt, bằng không, với phương pháp tìm người này, sao có thể một chút tin tức cũng không có.
Ngày hôm sau có người bổ sung: Nhất định không được suy đoán lung tung, vị nhân huynh ngày hôm qua đã bị người ta đánh đến không thể rời giường.
Lúc ăn cơm chiều, Lăng Nhi vui rạo rực ôm bạc và đơn đặt hàng trở về. “Tỷ tỷ, người thật đáng giá nha, ngàn lượng hoàng kim – thiếu chút nữa ta đã động lòng. Ha ha!”
Hân Duyệt cười mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, dám lấy ta làm trò cười, mau ăn cơm đi.”
Lăng Nhi rửa tay, nhéo mũi Đại Bảo làm mặt quỷ. Đổi lấy một tiếng: “Cô cô xấu.”
Nàng cũng không so đo, há to mồm ăn đồ ăn: “Ôi, tỷ tỷ làm đồ ăn ăn ngon thật, tên nam nhân chết tiệt kia chính là không có lộc ăn.”
Hân Duyệt quả thực không rõ khí hậu cổ đại sao có thể tạo ra một nữ tử cương quyết bướng bỉnh như thế.
“Ta làm đồ ăn mà cũng khen được sao? Âu thẩm làm thức ăn mới là ngon đó.”
Âu thẩm ngượng ngùng nở nụ cười: “Bà lão như ta làm thức ăn cả đời cũng không được ai khen, nay mỗi ngày đều được các ngươi khen, thật sự là...... Hắc hắc!”
Lão Âu gõ hạ bàn: “Có người, chính là không quen tao nhã, phải thường dạy bảo mới được.”
Hinh Hương nói: “Cha đó, người đã chỉ bảo mẹ con cả đời, cũng nên quen đi thôi.”
Mọi người cười to.
Lão Âu ra vẻ lơ đãng nhắc tới: “Nghe nói đại thiếu gia bệnh rất nặng, sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh. Vừa mới tỉnh lại liền sai người nâng giải thưởng lên thành ngàn lượng hoàng kim.”
Tim Hân Duyệt run lên, tay cũng run theo. Đũa đang gắp một miếng cải chua “Xoạch” Một tiếng rớt trên bàn, nàng dứt khoát buông đũa, trầm tư đứng lên.
Lăng Nhi không cho là đúng: “Nam nhân chết tiệt kia, bệnh chết mới tốt đó, không phải là vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Có nhiều tiền hơn cũng không mua được tỷ tỷ tốt như vậy.” Nàng chưa từng hỏi qua Hân Duyệt vì sao rời nhà trốn đi, nhưng nàng vô cùng tin tưởng Hân Duyệt nhất định không có sai.
“Lăng Nhi, muội không được nói chàng như vậy.” Hân Duyệt có chút run run.
“Ta nói có sai sao, đám thiếu gia công tử nhà cao cửa rộng có mấy người tốt, cả ngày chỉ biết uống rượu tiêu tiền, chơi đùa với nữ nhân, trong nhà thê thiếp thành đàn, còn đến bên ngoài mua vui. Còn có tên chủ quản phường thêu đáng hận kia, ngay cả nữ công nhân cũng không buông tha. Hừ! Hận không thể bọn họ đều gặp báo ứng