Như một cơn gió ào vào Noãn Ngọc đinh, tìm kiếm khắp chung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nàng.
“Duyệt Duyệt, ta biết nàng đã trở lại, nàng ở đâu? Mau ra đây.” Hắn nôn nóng bất an, giống như ruồi bọ mất đầu chạy loạn chung quanh.
Vẻ vui mừng trong lòng lại bị từng đợt từng đợt bất an thay thế, vừa mới rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nàng, nhưng sao lại tìm không thấy? Vì sao chứ?
Đem tất cả những tới có thể tìm nhìn quanh ba lần bốn lượt, không thể không nản lòng xác định, nàng không có trở về.
Ở tiền thính, cả nhà đang ngồi vây quanh bàn ăn.
Bên cạnh Tề phu nhân là một cô nương có vẻ rụt rè, mặt mày thanh tú, cử chỉ đoan trang. Đó là Cát Bội người thay thế được lựa chọn, cháu gái nhà mẹ đẻ của Tề phu nhân.
Bên ngoài trời đã tối, Tề lão gia sắc mặt trầm xuống: “Vân Đình đang làm cái gì? Không biết mọi người đang đợi nó ăn cơm sao?”
Quản gia kiên trì tiến lên báo cáo: “Bẩm lão gia, vừa rồi đã phái người đi thúc dục, nhưng mà...... Nói là đại thiếu gia uống say mèm, không đi được.”
“Cái gì? Vân Đình khi nào lại trở nên không có chừng mực như vậy, huống chi còn có thân thích ở đây. Người đâu, cho dù khiêng cũng phải khiêng nó đến đây.”
“Dạ.” Bọn hạ nhân lĩnh mệnh đi, không bao lâu hai gia đinh cường tráng dìu Tề Vân Đình vào tiền thính, ấn hắn ngồi lên ghế.
Thân mình lệch qua dựa vào lưng ghế, cũng không ngẩng đầu lên, vậy mà lại nắm chặt bình rượu trong tay. Nâng tay uống ừng ực một hơi, rượu đổ đầy mặt. Cẩm bào đã sớm bị rượu tẩm ướt, tóc tai rối loạn, đốt ngón tay xanh xao.
Lão gia cau mày lắc đầu, phu nhân vừa giận vừa đau lòng, trong lòng thầm mắng: Tiện nhân hại con ta thành như vậy. Trong miệng thì nói: “Đình nhi, mẹ không phải đã nói với con rồi sao, nó không tuân thủ nữ tắc, là nó không phải. Không có ai xem thường con, chỉ cần con viết hưu thư đưa lên công đường, chuyện này liền xong xuôi. Mẹ sẽ tìm một nàng dâu khác tốt hơn cho con.”
Nhị di nương liếc mắt nhìn nàng một cái, lộ ra vẻ mặt ngươi thật là khờ.
Tề Vân Đình chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu híp thành đường cong như mặt trăng: “Nàng dâu? Ta không phải vẫn không có nàng dâu sao, ai chịu gả cho ta? Không đúng, ta có nàng dâu, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt chịu gả cho ta. Nàng nói không muốn theo ta về nhà, vì gia đình như vậy rất phức tạp. Ta nói nàng không cần sợ gì cả, ta sẽ bảo vệ nàng. Nàng còn nói......”
“Rầm”, đột nhiên một tiếng nổ vang, tất cả mọi người hoảng sợ. Tề Vân Đình trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm mặt bàn, bình rượu trong tay đã rơi xuống đất vỡ nát: “Các ngươi phản rồi sao? Sao lại không dọn cơm cho thiếu nãi nãi?”
Đám hạ nhân đứng chung quanh bị ánh mắt của đại thiếu gia quét một vòng đột nhiên không rét mà run. Má Lí tổng quản phòng bếp phản ứng trước tiên, run sợ mang thêm một chén cơm, đặt ở chỗ còn trống bên cạnh hắn.
Tề Vân Đình cố gắng mở to hai mắt đang díp lại, dùng tay run run cầm đũa, đem đủ loại thức ăn trên bàn gắp vào chén. “Duyệt Duyệt, nàng ăn đi, những món này đều là nàng thích ăn, nhanh ăn đi.”
Trên mặt hắn lộ ra tươi cười cưng chiều, lại làm cả phòng người kinh sợ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tề Vân Đình, lại nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh.
“Mau ăn đi, nhìn nàng đã gầy thành như vậy, ở bên ngoài chắc chịu khổ nhiều rồi. Duyệt Duyệt của ta...... Thật đáng thương, có điều, không sao cả, bây giờ nàng trở lại là tốt rồi, ta cam đoan, về sau sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu một chút ủy khuất.” Tươi cười trên mặt hắn cứng đờ, đôi đũa trên tay rơi