Người trẻ tuổi tiến lên từng bước, thở dài nói: “Thiếu nãi nãi, tôi tên là Tăng Thiết Trụ, cùng là thanh mai trúc mã với Tuệ Nhi, từ nhỏ là hàng xóm. Năm năm trước chỗ chúng tôi ở xảy ra ôn dịch, vì thế chúng tôi đều thành cô nhi. Sau đó, Tuệ Nhi bị bọn buôn người bắt cóc, được người tốt cứu, vào Tề phủ làm nha đầu.”
Tiểu Hồng tiếp lời nói: “Phu nhân muốn tẩy sạch xui xẻo trên người tôi, mới đổi tên cho tôi là Tiểu Hồng. Sau này tôi lại si tâm vọng tưởng......” Nàng liếc nhìn Thiết Trụ, nức nở nói: “Bây giờ tôi mới biết được, đời người quan trọng nhất là cái gì, vinh hoa phú quý cũng chỉ là nhất thời, tôi thật hối hận chuyện hại người...... Ô......”
Thiết Trụ vỗ vỗ vai nàng an ủi, “Tuệ Nhi nàng thường gặp ác mộng, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Nàng nói tuy rằng đại thiếu gia thả nàng, nhưng trước sau vẫn không nói rõ ràng. Hơn nữa nàng thiếu chút nữa hại chết thiếu nãi nãi, rất hi vọng được người tha thứ. Chúng tôi đứa nhỏ nhà nghèo sống không dễ dàng, nay mới được một chút hạnh phúc...... Thiếu nãi nãi, người muốn hận thì hận tôi đi, muốn giết muốn chém một câu tôi cũng không hối hận.”
“Theo ý của huynh hạnh phúc là cái gì?”
Hắn nhìn Tiểu Hồng đang khóc không thành tiếng, đi qua nhẹ nhàng cầm tay nàng: “Chỉ cần có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, chính là hạnh phúc lớn nhất.”
Kỳ thật Hân Duyệt còn muốn hỏi, ngươi không nghi ngờ Tề Vân Đình đã làm chuyện có lỗi với nàng mới có thể buông tha nàng sao.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng không có mở miệng. Phá hư hạnh phúc của người ta, chung quy nàng không đành lòng làm.
Chỉ quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình: “Chàng lấy tình cảm của chúng ta thề, chuyện chàng nói đều là sự thật, nếu lại gạt ta, chúng ta liền ly hôn, trọn đời không gặp lại.”
Tề Vân Đình cẩn thận cầm tay nàng: “Có cần thiết phải thề độc như vậy không?”
“Ta bị chàng lừa một lần là đủ rồi, nên không muốn có lần thứ hai.” Nàng cũng rất bất đắc dĩ mà.
“Được, ta thề, mỗi một câu một lời của ta nói với Duyệt Duyệt đều thật tâm, tuyệt không vô cớ giấu diếm. Tấm lòng ta đối với nàng có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa làm chứng, nếu có chút ác ý, cứ để cho ta bị trời đánh......”
Hân Duyệt vội vàng lấy tay che cái miệng của hắn, “Không cho nói như vậy.”
Tề Vân Đình yên lặng nở nụ cười, nhân cơ hội hôn đầu ngón tay nàng một cái.
“Tiểu Hồng, ngươi không cần tự trách, ta tha thứ ngươi. Khó được Thiết Trụ biết việc này còn không trách ngươi, lại biết săn sóc như vậy, ngươi hãy quý trọng.”
Tề Vân Đình liếc nhìn nàng, ta không săn sóc sao?
Đối với tên lòng dạ hẹp hòi này trực tiếp không cần nhìn.
Hân Duyệt cởi vòng tay ngọc bích ra: “Tiểu Hồng, đây coi như quà cưới ta tặng ngươi, về sau sống cho tốt.”
Hai người cuống quýt quỳ xuống, liên tục nói lời cảm tạ.
Ra khỏi tiểu viện đơn sơ kia, Tề Vân Đình kéo kéo lọn tóc của nàng: “Duyệt Duyệt thật rộng lượng nha, nhưng đối với ta lại thật keo kiệt.”
“Người ta nói: Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Ai không