Nhưng giọt nước mắt thật to và trong suốt, cứ từng hạt từng hay rơi xuống (Min: nước mắt mà gọi hạt nghe hơi lạ cả nhà nhỉ), thấm ướt cả tấm vải thêu của nàng, nhưng trong miệng nàng vẫn còn thì thào nói “Hắn muốn cưới thê tử thì phải tự đi mà cưới, cần gì ta phải để ý? Cùng lắm thì thêm một cái lầu.” (Min : cái này hình như mỗi 1 vợ của huynh đều có nơi ở riêng mà). Nàng vừa nói, tay vẫn bận rộn thêu vải, ngay cả kim cũng đâm sai vị trí linh tinh, nhưng nàng như nhìn không thấy, vẫn tiếp tục thêu.
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp liếc nàng một cái, rồi quay sang nhìn nhau, lúc này mới tỉnh ngộ, ông trời! Chủ tử của các nàng không phải là không để ý, mà ngược lại là phi thường để ý, nàng lúc này chỉ đang cố che dấu, nhưng dường như đã trở thành vô dụng.
“Phu nhân, người có chỗ nào không khoẻ không? Người hiện giờ nên chú ý giữ gìn sức khoẻ” Hai người nuốt nước miếng, rốt cục ý thức được, chủ tử không phải thờ ơ, mà là vô cùng thương tâm, nàng thương tâm nhưng lại không có khóc lớn đại náo, ngược lại là bình tĩnh đến quá đáng, nhưng càng làm như vậy lại khiến cho người ta khiếp đảm cùng đau lòng.
“Ta? Ta thật tốt vô cùng, nhưng ta chỉ hận không thể dùng châm này đi đâm hắn, làm cho hắn cũng nếm thử tư vị đau lòng là như thế nào.”
“Phu, phu nhân……”
“Khương Thế Dung chết tiệt, Khương Thế Dung đáng chết ngàn đao, đối tốt với ta, ôn nhu với ta, đem Tùng Tùng Đậu Đậu đòi lại cho ta, làm cho ta cảm động mà đầu hàng, rốt cuộc đây là vì sao?” (Min: cái đoạn nỳ tỷ rủa ghê quá a,.. về sau ta sẽ nhớ không được đắc tội tỷ…)
Nàng một bên lầm bầm lầu bầu, một bên nước mắt lại tuỳ ý rơi càng nhiều như những hạt trân châu trong chuỗi hạt bị đứt , cứ không ngừng không ngừng rơi xuống.
“Đến khi ta rốt cục yêu thương hắn sâu đậm, cũng nguyện ý khăng khăng một mực theo hắn không rời, hắn lại bắt đầu tra tấn ta, đầu tiên là lãnh đạm với ta, không để ý tới ta, làm cho nội tâm ta dày vò thống khổ, vì sao?”
Kim thêu hoa đâm xuống, càng lúc càng dùng sức, cái này dường như không phải thêu, mà là phát tiết a!
“Hắn đột nhiên xa nhà, cũng không nói cho ta biết một tiếng, đã làm cho ta kinh ngạc không thôi, ta còn không rõ chính mình làm sai cái gì mà hắn lại lạnh nhạt với ta như vậy? Còn làm cho ta hai tháng này nếm mùi tương tư đau khổ, coi những việc này quên đi, thật vất vả mới đợi được ngày hắn trở về, hắn lại mang theo nữ nhân trở về, lại còn ở trước mặt ta biểu hiện thân thiết, vì sao?”
Nàng càng nói, tầm mắt càng trở nên mơ hồ thấm đâm lệ, ngay cả khi kim đâm vào tay, cũng không cảm nhận được đau, bởi vì, trong lòng nàng còn đau hơn gấp vạn lần.
“Ai nha, phu nhân, tay người chảy máu!
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang, làm cho ba người trong phòng không khỏi sửng sốt.
“Ai?”
Ngọc Điệp lo việc vết thương trên tay phu nhân, còn Bình Nhi đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh Minh Nguyệt (trăng sáng) trên cao, trừ bóng cây có lay động, không phát hiện thấy bóng người nào.
Bình Nhi đối với các nàng lắc đầu trấn tĩnh. “Đại khái là mèo hoang thôi.” (Min : Con mèo hoang họ Khương a ^^~). Nàng lại trở về bên cạnh phu nhân, cùng Bình Nhi hợp lực an ủi chủ tử.
Lúc này, bóng người ngoài cửa sổ mới lặng lẽ tiến lại gần, trong bóng đêm, một đôi mắt tinh nhanh, đang chăm chú nhìn giai nhân đang rơi lệ trong phòng.
Không có người phát hiện, Khương Thế Dung đã sớm đi vào đây lâu rồi, hắn vụng trộm tránh trên cây bên ngoài phòng, muốn thám thính thực hư bên trong.
Hắn biết chính mình đã làm tổn thương lòng của nàng, nhưng sở dĩ làm như vậy, kỳ thật là có nguyên nhân, khi thấy nàng vì chính mình mà rơi lệ, làm hắn vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Nàng quả nhiên là có để tâm đến hắn, thật không uổng phí hắn tốn biết bao tâm tư. Kỳ thật thấy nàng khổ sở, hắn cũng không chịu nổi, mới vừa nghe thấy nàng bị kim đâm chảy máu, hại hắn một sợ đến nỗi bất cẩn, chân trượt một chút, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Phu nhân, người đã để ý như vậy, tại sao lại không hướng đại thiếu gia khóc kể, nói cho ngài biết, dù sao cũng tốt hơn một mình thương tâm nha.”
Đúng nha đúng nha, tới tìm ta khóc kể đi, ta đây cầu còn không được! Nói cho ta biết nàng có bao nhiêu khổ sở, nói cho ta biết nàng sợ ta cưới nữ nhân khác như thế nào.
“Không, loại sự tình này ta làm không được.”
Thật sự là nữ nhân quật cường mà, Khương Thế Dung thật không hiểu rốt cục nàng kiên trì như vậy để làm gì?
“Phu nhân nha, không phải nô tỳ muốn nói ngươi, nhưng từ khi theo hầu hạ ngươi đến bây giờ, chúng ta chưa từng thấy ngươi làm nũng với đại thiếu gia bao giờ.”
Đúng vậy đúng vậy! Nữ nhân cố chấp này chưa từng theo ta làm nũng, nhưng lại có thể cùng hai đệ đệ của ta nói chuyện vô tư, tận tình cười vui.
“Làm nũng với hắn, ta cũng làm không được.”
“Vì sao?” Bình Nhi cùng Ngọc Điệp đồng thanh hỏi.
Đúng vậy, vì sao?
Vấn đề này cho tới giờ hắn thật ra chưa bao giờ hỏi qua nàng, hiện giờ không chỉ hai nha hoàn kia tò mò, mà hắn đứng ngoài cửa sổ, cũng hết sức chăm chú lắng nghe, hắn thật muốn biết vì sao cả nàng và hắn lại phải chịu khổ như vậy.
Tử Vi dung nhan hai mắt đẫm lệ
Kia hai mắt đẫm lệ dung nhan, hốt ngươi nhíu mày, căm giận nói:” Bởi vì hắn quá kiêu ngạo.”
A?
Mọi người mở to hai mắt, không thể tin được mình vừa nghe thấy là đáp án này.
Vừa tưởng tượng đến thái độ và biểu tình cao ngạo bất tuân của hắn, Tử Vi liền tức giận bất bình, trờ bỏ thương tâm ra, cũng bởi vì nàng luôn coi Binh Nhi và Ngọc Điệp như tỷ muội ruột thịt, cho nên mới đem những ý nghĩ dấu tận sâu trong đáy lòng thiệt tình thổ lộ ra ngoài.
“Hắn trời sinh thích chinh phục kẻ khác, thích nắm lòng người trong tay, không chỉ muốn người ta ngoài mặt thuận theo hắn, mà ngay cả nội tâm cũng phải phục ứng hắn, nếu hắn biết được ta yêu hắn, nhất định sẽ thật đắc ý, sau đó gắt gao đem ta ăn.”
“Như vậy không tốt sao?”
Tử Vi suy sụp hạ mặt.” Đương nhiên không tốt! Nam nhân kia, một khi đã phát hiện có thể nắm trong bắt được tâm của ta, sẽ xâm lược ta, đối ta cần cứ lấy, bởi vì đây đã trở thành bản tính của hắn, hắn là vương, là cường giả, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ việc người khác làm trái ý hắn.”
Cái người đang vụng trộm nghe lén ngoài cửa sổ không nhịn được xấu hổ, hắn có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Nhưng thật đúng là bị nàng nói trúng hết rồi, không thể tưởng tượng được nàng lại hiểu hắn như vậy a.
Tử Vi hấp hấp cái mũi.” Cho nên ta không kiêu căng, cũng không cần cầu ân sủng, mặc kệ hắn đối với ta như thế nào, ta cũng chỉ biểu hiện ra bộ dáng cung kính của nô tỳ phục tùng chủ nhân, bởi vì bất kể chuyện gì ta cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng duy nhất không thể tha thứ là vạn nhất ta đem tấm lòng mình không chút nào giao cho hắn, biểu lộ trước mặt hắn, hắn lại bởi vậy mà đắc ý vênh váo, bắt lấy ngược điểm đó của ta đối phó ta, ta, ta sợ…… Ta sợ hắn bởi vậy mà cười nhạo ta, ta sợ hắn một khi nắm được tâm ta trong tay, sẽ đem nó ra chà đạp, đến lúc đó, ta nhất định không thừa nhận cũng không được, cũng nhất định đau đến không chịu nổi.”
Nhũng giọt nước mắt của nàng lại lần nữa rơi xuống, từng giọt từng giọt hết sức thành tâm, hết sức chân thành, đồng thời cũng thức yếu ớt biết bao, nàng có thể tình nguyện vì hắn làm bất kì chuyện gì, nhưng lại không dám đem tâm giao cho hắn.
Người đúng ngoài cửa bây giờ rốt cục bứng tỉnh đại ngộ. Hắn cho tới giờ mới hiểu được, nguyên lai nàng cẩn thận như vậy không bộc lộ tình cảm với hắn ra ngoài, là vì nàng sợ hãi.
Nếu không phải là hắn đứng bên ngoài nghe lén, không chừng những lời này của nàng, chỉ sợ đến lúc chết, nàng cũng sẽ không tình nguyện nói cho hắn nghe, mà cho dù hắn có muốn cho nàng uống bao nhiêu rượu, hắn cũng không nghĩ đến hỏi vấn đề này.
Ngoài cửa khổ truyền đến tiếng vang như vậy gì rơi thật mạnh xuống, lúc này mới đem ba người trong phòng giật mình hoảng hốt, trái tim như nhảy dựng lên, không ngờ lại có người đứng ngoài cửa nghe lén.
“Là ai!”
Đang lúc các nàng còn đang kinh ngạc đến bất định, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen sét đánh không kịp bưng tai (ý nghĩ là rất nhanh ý ạ ^^~ công nhân ca hành động nhanh thật…) lao đến trước mặt Tử Vi, ngay sau đó, nàng bị một vòng tay quen thuộc ôm vào trong ngực, lời nói mang theo ngữ khí kích động vang lên.
“Nàng có thai?”
Hiện tại ba người ở trong phòng vừa rồi, không chỉ có Bình Nhi và Ngọc Điệp còn đang ngây ra không hiểu chuyện gì, Tử Vi so với các nàng còn biểu hiện kinh khủng hơn, nàng vẻ mặt ngây ngốc đứng yên bất động, ngơ ngác nhìn Khương Thế Dung đang đứng trước mặt, nhìn vẻ mặt hắn kích động, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, hoàng toàn không thông báo gì, liền đột nhiên đứng trước mặt nàng.
Lúc nàng còn trương miệng, trừng hắn, chưa hoàn hồn, hắn đã liền vội kiểm tra bụng của nàng.
“Ông trời, nàng thế nhưng mang thai! Đã bao lâu? Bụng vẫn còn bằng phẳng không thấy gì như vậy, hoàn toàn nhìn không ra đến, đại phu nói như thế nào? Nàng có hay không nôn oẹ? Vì sao không nói cho ta biết?”
Hắn liên tục hỏi một loạ vấn đề, nhưng nàng chính là giống nhau không nghe được, chỉ đứng đó ngốc mắt nghẹn họng trân trối nhìn hắn, khiếp sợ vẫn còn chưa hoàn hồn. (Min : khổ, em bik tỷ bị shock nặng lắm, từ nãy đến giờ mà chưa hoàn hồn a…)
Theo hắn chỉ thị, Bình Nhi và Ngọc Điệp cũng biết thức thời rời khỏi phòng, trước khi ra còn không quên đóng cửa lại, để cho bọn họ một chút không gian.
Hắn nhìn nàng, cảm thấy tỉnh ngộ, khó trách hắn cảm thấy nàng có chỗ nào khang khác, cả người cũng trở nên đẫy đà, nguyên lai là có đứa nhỏ của hắn trong bụng, tin tức này, thực làm hắn mừng như điên không thôi. (Min : ca có vẻ nhấn mạnh chữ đứa nhỏ của hắn quá a)
Rất lâu sau đó, nàng rốt cục mới tìm lại được thanh âm của chính mình.
“Ngươi…… Ở bên ngoài nghe lén?”
Mày rậm nhíu lại túc khởi, sửa chữa lời của nàng.” Cái gì nghe lén, chính là vừa vặn đúng lúc đi ngang qua thôi mà.”
Nàng đột nhiên thở mạnh một hơi, đột nhiên như tỉnh ngộ cái gì, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin. “Ngươi luôn luôn đứng ở bên ngoài đúng hay không?”
“…… Cũng không phải luôn luôn.” Hắn nói vậy nhưng nàng nhìn thấy trên gương mặt kia rõ ràng là đang bày ra biểu tình “trợn mắt nói dối”.
“Ngươi ở bên ngoài đã bao lâu? Nghe lén bao nhiêu?”
“Ta ở bên ngoài bao lâu không quan trọng, nàng mang thai bao lâu rồi mới là trọng yếu.”
“Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đến đây bao lâu?” Nàng kiên trì chất vấn, làm mày hắn đại nhíu .
“Việc này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên!”
Nàng thở phì phì nói, vẻ mặt thể hiện rõ thái độ kiên quyết làm cho hắn không thể không thành thật trở lời.
Thật sự là nữ nhân cố chấp mà, được rồi, nói thì nói, hắn cũng không sợ trả lời nàng.
“Đến đây một hồi lâu nhi.”
“Ngươi nghe được cái gì?”
“Rất nhiều.”
“Rất nhiều là bao nhiêu?”
“Chính là rất nhiều.”
Nàng cắn môi, ép hỏi hắn.” Những lời không nên nói của ta, ngươi tất cả đều nghe được?”
Hắn nâng cằm lên, tự nhiên có chút bất giác chột dạ cùng áy náy, đương nhiên thừa nhận.” Đúng vậy.”
Tử Vi giống như là bị ngũ lôi đánh trúng, hai gò má nàng nóng lên như có lửa đốt, trong cơ thể lửa giận bừng bừng như thiêu cháy tất cả
Hắn toàn nghe được!
Hắn toàn nghe được!
Hắn, toàn, nghe, đến,!
Nàng cố gắng khống chế mình, cố gắng áp lực bình tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bảo trì bình tĩnh được nữa, cảm xúc kích động tràn đầy, tiếng nói trở nên vô cùng sắc nhọn.
“Ngươi làm sao có thể nghe lén! Ngươi ti bỉ! Gian trá! Giảo hoạt –” Nàng nắm chặt hai tay thành quyền đánh hắn, nước mắt như nước sông vỡ đê, rốt cuộc nhịn không được nữa, đối hắn vừa khóc lại mắng.
Hắn vừa kinh vừa sợ, kinh, là vì nàng rốt cuộc đã một hồi tức giận như bệnh tâm thần mắng nhiếc hắn; Sợ, là vì nàng trong mình đang mang thai a. (Min: tức giận là được rồi, có sao ca còn bảo tỷ bệnh tâm thần… *lườm lườm*)
“Nàng bình tĩnh một chút, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng.”
Được rồi, hắn xác thực có, đó là bởi vì hắn thật cao hứng, bởi vì nữ nhân này rốt cục đã ở trước mặt hắn dỡ xuống mặt nạ, thậm chí, hắn còn có một chút đắc ý như vậy.
“Ngươi dám cười ta? Họ Khương, ngươi hiện tại nhất định rất đắc ý đúng hay không! Đắc ý vì ta rốt cục vẫn là thần phục người, bị ngươi nắm trong tay đúng hay không?” (Min: cơn giận của tỷ bắt đầu “bùng phát mạnh mẽ”, min phải *xch dép chạy trước* cái đã…hix)
Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, kỳ thật đúng như nàng nói, hắn là nam nhân thích chinh phục cùng khống chế người khác, nhưng hắn đồng thời cảnh giác cũng không nói ra lời, bởi vì ngửi được một tia không ổn.
Hắn mặc dù không nói, nhưng biểu tình của hắn lại không thể gạt được ánh mắt của nàng.
Nàng thật sự tức giận!
“Ngươi, ngươi đáng chết! Ta mặc kệ! Ta không cần mang thai hài tử của ngươi!” Tay nàng nguyên bản đang đánh vào trên ngực hắn, lại đột nhiên hướng bụng mình mà đánh.
Nàng thật sự tức giận!
“Ngươi, ngươi đáng chết! Ta mặc kệ! Ta không cần mang thai hài tử của ngươi!” Tay nàng nguyên bản đang đánh vào trên ngực hắn, lại đột nhiên hướng bụng mình mà đánh.
Khương Thế Dung đã từng gặp qua vô số sóng to gió lớn, cho dù núi Thái Sơn có đổ ngay trước mặt, cũng không thể làm cho mặt hắn đổi sắc, thế nhưng hắn lại bị cử động này của nàng làm cho sợ hãi tột cùng.
Hai tay nhanh chóng bắy lấy tay nàng. “Dừng tay!” Nữ nhân này, thực muốn hù chết hắn sao!
“Buông tay! Ngươi tránh ra! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Khương Thế Dung hoảng hốt không biết nên làm như thế nào cho phải, cuộc đời này đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy sợ hãi như vậy, sợ nàng thương tổn chính mình, hắn giờ giống như bị người khác nắm được nhược điểm, khó không được bày ra tư thế cầu xin.
“Hảo, hảo, nàng đừng tức giận, ta đáng chết, được không?”
Như là đọng lại của nhiều năm ủy khuất, nước mắt của nàng cứ thế rơi xuống không thể kìm lại được, nàng khóc giống như một đứa nhỏ, bộ dáng đáng thương hề hề, muốn đem hắn đẩy ra, lại tránh không được cánh tay mạnh mẽ mà ôn nhu này.
Mà hắn, một bên vì nàng lau nước mắt, một bên nhẹ giọng dỗ nàng. Hắn hoàn toàn cam chịu, không thể nói được gì, xứng đáng hắn tự tìm, ý định chọc cho nàng hảo khóc, đem người ta làm khóc xong, mới phát hiện chính mình không thể trêu vào, vì không cho nàng thương tổn chính mình, hắn đánh chết cũng không buông tay.
Huống chi tiểu nữ nhân này còn đang mang thai đứa nhỏ của hắn a! Niềm kinh hỷ này làm cho hắn cao hứng cơ hồ muốn điên lên.
Hắn không biết nói những phải nói những lời như thế nào để dỗ nữ nhân, bất quá hắn lại biết một phương thức an ủi khác đi, hắn liền phải thử xem.
Hắn cúi thấp mặt xuống, muốn hôn nàng, tiểu nữ nhân này lại tùy hứng, đương nhiên không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng mặc kệ nàng trốn tránh như thế nào, hắn chính là có biện pháp bắt được cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ của nàng.
Một cái hôn thâm tình, thành công tiến chiếm môi của nàng, mặc kệ nàng như thế nào đánh hắn cũng không quan hệ, chỉ cần nàng đừng đánh bụng của mình là được.
Ngọn lửa dây dưa, thành công làm cho tiểu nữ nhân ngừng khóc, đồng thời cũng làm cho dục hoả nóng cháy trong cơ thể hắn bùng lên.
Trời ơi! Hắn đã lâu như vậy chưa ăn nàng! Thân mình mềm mại nộn hương thơm này, đã sở hữu toàn bộ tâm trí hắn, đi qua vô số đêm cùng nàng triền miên, hắn là như vậy làm sao trên người nàng được đến thỏa mãn, đúng vậy, hắn là không có thoả mãn, chỉ biết một lần so với một lần nhu cầu càng nhiều.
“Thế Dung……” Nàng bị hôn mơ màng trầm trầm, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, nhịn không được khẽ “ưm” một tiếng yêu kiều.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem nàng đặt lên giường, thổi tắt ánh nến, dùng tốc độ nhanh nhất dỡ xuống những xiêm y cản trở , khẩn cấp muốn nàng.
Hắn hôn lên mỗi một tác da thịt của nàng, dùng hành động thực tế nói cho nàng, hắn đối với nàng nhiệt tình vẫn như cũ không hề giảm, chỉ có yêu cầu càng nhiều.
Nhưng mà, khi ăn nàng, hắn vẫn không quên thật cẩn thận bảo hộ nàng, động tác vô cùng mềm nhẹ, không để làm thương tổn tiểu sinh mệnh trong bụng nàng.
Khắp thiên hạ, nữ nhân làm cho hắn không nhịn được thở dài, chỉ có nàng a……
Qua đi, Khương Thế Dung ôm nàng, một khối nằm ở trên giường.
Hắn vẫn đang thân thiết ôn nhu hôn lên cánh môi nàng, cũng muốn cho tiểu nữ nhân này hiểu được tâm tình của hắn, vì thế, hắn quyết định nói cho nàng chân tướng sự thật.
“Cái gì?” Nàng ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được điều mình vừa nghe.” Giả?”
“Đúng.”
“Chính là các ngươi diễn kịch?”
“Đúng vậy.” Nhìn nàng biểu tình há hốc mồm kinh ngạc, Khương Thế Dung lại còn làm ra vẻ mặt đắc ý, đôi môi tràn đầy tươi cười, nói cho nàng tình hình thực tế.” Tô cô ngương kia không phải cái gì thiên kim của Tô viên ngoại, chính là một ca kỹ.”
“Ca kỹ?”
“Đúng.”
Hắn càng nói nàng càng không hiểu, chỉ có nghi hoặc càng sâu.” Vì sao?”
“Ta mời nàng đến, vừa vặn có thể ở ngày vui của chúng ta hôm đó, liền hát một khúc. Nàng hiện tại đã có thai, vì vậy việc này cũng nên tiến hành nhanh, vốn ta nghĩ một tháng nữa mới thực hiện, nhưng hiện tại ta quyết định đổi thành nửa tháng sau, chính thức cưới nàng làm vợ.”
Lần này trở về, hắn đã sớm tính phải mang nàng trở thành chính phòng, hắn không muốn nữ nhân này làm thiế, mà là trở thành thê tử của Khương Thế Dung hắn.
Hai tháng nay hắn không được thấy nàng, thương nhớ yêu thương đối với nàng không hề giảm, ngược lại chỉ biết càng ngày càng tăng, hắn tin tưởng, tiểu nữ nhân này sau khi nghe được như vậy, khẳng định sẽ cao hứng cực hỉ mà khóc.
“Không, ta là hỏi, chàng vì sao muốn làm bộ cùng nàng thân thiết tình nồng ý đậm, làm tổn thương tâm của ta, cũng không nói rõ?”
Khương Thế Dung trên mặt tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán, tiểu nữ nhân này thế nhưng không có mừng như điên, không có đầu óc choáng váng, ngược lại thật sự lý trí, còn nhớ rõ hỏi hắn việc này, vốn là hắn muốn tránh không nói.
Hắn rất muốn chuyển chủ đề, để cho thiên hạ được thái bình , nhưng chỉ sợ không cho nàng một đáp án, nàng sẽ không chết tâm (từ bỏ ý định).
“Bởi vì ta muốn nghe lời nói thật lòng của nàng.”
“Lời nói thật?”
“Đúng, nếu không làm như vậy, nàng sẽ vĩnh viện không bao giờ đối với ta bày ra bộ mặt thật, không phải sao?” Việc này, làm hắn buồng bã thật lâu, hắn cố ý muốn Tô Dật Tú phối hợp cùng hắn diễn, chính là từ nay về sau muốn nụ cười của nàng, chỉ thuộc về hắn, muốn khi nàng khóc, chỉ có thể đối với hắn.
Hắn muốn tiểu nữ nhân này, không hề giữ lại hỉ nộ ái ố trong lòng, mà là hoàn hoàn toàn toàn đem tâm giao cho hắn. Thừa dịp cơ hội này, hắn phải nói rõ hết với nàng, phải biết rằng, hắn làm bao nhiêu việc như vậy, cũng rất nhọc lòng, nếu thay bằng nữ nhân khác, hắn căn bản là không rảnh rỗi làm nhiều việc như vậy, cũng không có hưng trí như vậy, chỉ nàng, nàng là nữ nhân duy nhất hắn yêu thương.
Hiện tại, nàng rốt cục hiểu được chính mình có bao nhiêu may mắn đi? Chuyện có thể làm cho hắn lo lắng vốn không nhiều, sau khi nghe xong lời giải thích của hắn, nàng nên cao hứng mới đúng.
Tử Vi kinh ngạc thật lâu, nhìn hắn, đến giờ mới tỉnh ngộ hết thảy từ đầu đến cuối, nhưng ngược lại, nàng chẳng những không có biểu tình vui vẻ, mà còn có vẻ mặt khóc tang.
“Nói như vậy, chàng muốn ta hoàn toàn thần phục chàng, làm cho chàng có thể hoàn toàn nắm được ta trong lòng bàn tay, nếu ngày nào đó không vui, là có thể đem tâm của ta ra đùa cợt.”
Hắn lập tức thu hồi tươi cười.” Sẽ không.”
“Chàng miệng nói sẽ không, trên thực tế chính là có.” Nàng nói, hốc mắt lại đỏ.
Hắn tâm thu hạ, hết sức chân thành thốt ra nói:” Ta không phải người như thế.” Vừa nói xong, hắn ngẫm lại lời này tựa hồ cũng không phải chân thật như vậy, lập tức sửa miệng:” Được rồi, có đôi khi…… Ta có điểm bá đạo, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không đối với nàng như vậy.”
“Lời hứa của nam nhân với nữ nhân, có năng lực duy trì bao lâu? Chàng hiện tại không chán ghét ta, không có nghĩa tương lai sẽ không, ta không tin.” Nước mắt đã dâng đầy, lại từng giọt lớn từng giọt lớn rơi xuống.
“Đừng khóc.” Hắn vội vàng vì nàng lau lệ, tiểu nữ nhân này vừa khóc, nhưng lại chọc cho người ta thương tiếc như thế, hận không thể đem cả thiên ha đều dâng cho nàng, đổi lấy nụ cười khuynh thành của giai nhân a.
Xứng đáng hắn muốn chọc nàng, lại phát hiện chính mình rất khó thu dọn tàn cục.
“Hảo hảo hảo, nàng đừng thương tâm, ta thề được không, ta Khương Thế Dung đời này chỉ cưới một mình nàng làm vợ, không hề nạp thiếp.” (Min: =]] Dung ca bắt đầu chuỗi ngày khổ cực rồi, cứ muốn tỷ làm nũng, bây giờ tỷ bắt đầu làm nũng cho ca xem… =]]]]]])
“Ô ô ô…… Buông tay, không cho phép sờ bụng ta.”
“Hảo hảo hảo, không sờ, đừng khóc.”
“Ta muốn khóc, không được sao?”
“Được được được , nàng muốn thế nào, đều được.”
Di? Hắn nghe lời như vậy từ lúc nào?
Nàng một bên điệu lệ, một bên vụng trộm cảm thấy kinh ngạc, giống như phát hiện, nguyên lai có đứa nhỏ của hắn, có thể đối hắn muốn làm gì thì làm nha. (Min: chết ca… =]])
“Ta đã đói bụng.”
“Hảo, ta lập tức kêu đầu bếp làm chút cháo nóng cho nàng.”
Oa…… Thực nghe lời.
“Ai nói ta muốn ăn cháo, ta muốn ăn mỳ không thể sao?”
“Có thể, mặc kệ là ăn cháo, ăn mỳ, chỉ cần nàng muốn ăn, ta đều cho nàng.”
Nàng rốt cục nín khóc mỉm cười, chuyển buồn thành vui .
Nguyên lai nàng cũng có thể sai bảo hắn, đối hắn muốn làm gì thì làm, đi đến trên đầu hắn, điều này làm cho nàng trong lòng mừng thầm không thôi.
Lòng nàng rốt cục cũng an tâm, không thể tưởng được mang đứa nhỏ của hắn, lại khiến cho hắn lập tức giơ tay đầu hàng, như vậy nếu là sau này mang càng nhiều đứa nhỏ, hắn chẳng phải sẽ cúi đầu xưng thần?
Có kim bài miễn tử này, nàng sẽ không phải lại lo lắng chính mình sẽ bị hắn khi dễ nữa. (Min: vâng ạ, và tỷ bắt đầu khi dễ người ta a…)
Ân, bí mật này, nàng phải hảo hảo lợi dụng mới được.
Thân hình mềm mại, tựa vào trong lòng hắn, nàng giờ đây không hề mang mặt nạ, có vẻ đề phòng khắp nơi nữa, mà là dỡ xuống toàn bộ phòng bị, đem tâm giao cho hắn.
“Phu quân……”
“Nàng yên tâm, ta sẽ hảo hảo thương nàng, cũng sẽ mau chóng gọi người chuẩn bị công việc thành thân, ta muốn nàng làm thê tử duy nhất của Khương Thế Dung ta.” Hắn thâm tình ôm nàng, kiên định nói lời thề, tâm này làm chứng.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, rốt cục có thể mở rộng tấm lòng, rõ ràng nở nụ cười.
Nam nhân này có thể nhìn thấu nàng, hiểu biết hết thảy về nàng, có thể mở được tấm lòng của nàng, mặc kệ tương lai như thế nào, nàng tin tưởng, người này sẽ không phụ nàng.
**********
Nửa tháng sau, Tửu vương Khương Thế Dung, cưới thiếp của hắn, chính thức trở thành thê tử.
Tuy rằng của nàng xuất thân không cao, chính là một nha hoàn, nhưng hắn vốn là nam nhi phương bắ, cũng không câu nệ thế tục lễ giáo, bởi vì hắn hiểu được, nữ nhân này, so với kho rượu được coi là ngon nhất thiên hạ của hắn, đều trân quý hơn gấp trăm gấp vạn lần.
Đại thanh Tửu vương, chứa rượu vô số, duy độc nàng này, trên đời khó được, đáng giá tinh tế thưởng thức, giữ làm của riêng, tướng giai đến lão, càng trần càng hương.