Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 50: Lý Mãnh chuyển trường rồi

Trước Sau

break

"Nhà sư phụ em ít người, chỉ có chị ấy với con gái thôi, em định mang một hộp bánh quy, một hộp bột sữa mạch nha. Chuyện này anh khỏi lo, trong xưởng chúng em có chị công nhân có người nhà làm trong nhà máy thực phẩm, em nhờ chị ấy lấy giùm là được."

Tô Khả nói dối không chớp mắt.

Trong xưởng cô làm gì có ai có người thân làm ở nhà máy thực phẩm, nhưng trong không gian của cô thì bánh quy, bột sữa mạch nha chất từng thùng, nhiều không kể xiết.

Đã có sẵn, thì cần gì phải bỏ tiền ra mua.

Đi được nửa đường, Tô Khả sợ Thịnh Khải Huy mệt, bảo anh đưa chồng sách cho mình xách một lát.

Thịnh Khải Huy không chịu đưa.

Dưới ánh đèn đường, Tô Khả thấy ngoài việc anh hơi toát mồ hôi thì không có gì bất thường, chắc không phải đang cố chống đỡ nên yên tâm để anh tiếp tục xách.

Ở lớp học buổi tối không mất nhiều thời gian, lúc này trên đường vẫn còn nhiều người đi dạo, từng nhóm nhỏ ba người, năm người.

Trong đó có không ít là các cặp đôi trẻ tuổi đang hẹn hò, đi song song bên nhau.

Thời buổi này, phương thức hẹn hò cho các cặp đôi còn rất ít, ngoài xem phim thì là dạo công viên, không thì chỉ còn cách đi dạo trên đường.

Trong đó đi dạo là tiết kiệm nhất, cũng được ưa chuộng nhất.

Nhiều cặp đôi trẻ ban ngày ngại thể hiện thân mật, đến tối có màn đêm che chở, can đảm hẳn lên, thỉnh thoảng sẽ thấy nam nữ trẻ len lén nắm tay nhau.

Bóng đêm mờ ảo, đèn đường lờ mờ, gió đêm se lạnh thổi qua...

Quả thực rất thích hợp để hẹn hò.

Tô Khả lén liếc Thịnh Khải Huy một cái, vừa hay anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau, khựng lại một giây rồi lại rất ăn ý mà dời mắt đi chỗ khác.

Tô Khả cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, đang nghĩ có nên nắm tay Thịnh Khải Huy không thì bỗng nhiên, tay trái cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Tay hai người không biết đã nắm bao nhiêu lần, vậy mà tối nay không hiểu sao, tim Tô Khả đập loạn xạ, cảm thấy bàn tay bị nắm kia, tê dại đến mức chẳng còn là tay mình nữa.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi các cặp đôi xung quanh, cũng có thể là do không khí ban đêm quá tốt, Tô Khả nghĩ vậy.

Lúc Thịnh Khải Huy nắm lấy tay Tô Khả, anh không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy không khí xung quanh thật sự quá tốt, đến khi anh nhận ra mình đang làm gì thì đã nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của vợ rồi.

Da thịt tiếp xúc, Thịnh Khải Huy lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, từ lòng bàn tay nóng rực lan đến tận tim.

Cùng lúc đó, thanh pin trong đầu lại nhúc nhích.

Thanh điện màu xanh từ 25%, ào ào tăng lên 30%.

Thịnh Khải Huy còn chưa kịp nghĩ gì đến cảm giác nóng bừng trong cơ thể, đã bị mức tăng chóng mặt của thanh pin làm cho kinh ngạc.

Lại tăng rồi?

Từ hôm qua đến hôm nay, đây đã là lần thứ ba liên tiếp pin tăng lên.

Khi pin đạt tới 30%, một luồng sức mạnh tràn trề bỗng quét qua toàn thân, trước đây mỗi lần pin thay đổi, Thịnh Khải Huy đều có thể cảm nhận được cơ thể có chút thay đổi nhỏ.

Nhưng hôm nay, sự thay đổi của cơ thể hoàn toàn khác hẳn với mấy lần trước, anh cảm nhận rõ rệt bước nhảy vọt từ lượng đến chất.

Trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, theo bản năng, anh siết tay lại.

"A."

Tô Khả khẽ kêu một tiếng, Thịnh Khải Huy giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình siết quá chặt, làm vợ đau.

"Xin lỗi, anh không cố ý."

Thịnh Khải Huy vội vàng xin lỗi, đồng thời nới lỏng tay ra.

Tô Khả không vui nhìn anh, "Đang nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?"

Đến lúc thế này còn có thể lơ đãng, đúng là tức chết được.

Câu hỏi này, Thịnh Khải Huy không thể giải thích, lại không muốn bịa bừa một lý do cho qua, đành im lặng.

May mà Tô Khả không truy hỏi, chỉ tức tối lườm anh một cái.

"Vợ à."

Thịnh Khải Huy nhẹ nhàng gọi một tiếng, ánh mắt đáng thương nhìn Tô Khả.

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, Tô Khả không nhịn được, nhéo một cái lên cánh tay anh, nhưng không dùng quá nhiều lực, vẫn sợ làm anh đau.

Hai người về đến nhà, đã gần tám giờ.

Thịnh Duệ và Thịnh Giai đã làm xong bài tập, cũng rửa mặt xong cả rồi.

Lúc bọn họ vào nhà, hai đứa nhỏ đang ngồi bên bàn xem truyện tranh.

Truyện tranh thời nay toàn là cải biên từ vở kịch mẫu, bộ trong tay Thịnh Duệ và Thịnh Giai là "Trí thủ uy hổ sơn", đã không biết xem đi xem lại bao nhiêu lần, vậy mà vẫn đọc say mê.

Tô Khả thấy hơi đau lòng cho bọn trẻ.

Thời đại này sách dành cho trẻ em quá ít, nhưng rất nhanh thôi, chỉ cần cố thêm hai ba năm nữa, mọi thứ sẽ tốt lên, đến lúc đó nhất định sẽ mua cho chúng nhiều sách hơn, làm tài liệu đọc thêm.

Thấy Thịnh Khải Huy xách một chồng sách bước vào, Thịnh Duệ và Thịnh Giai tò mò, đôi mắt đảo quanh đống sách.

"Chú, đây là sách gì vậy ạ? Tụi cháu có đọc được không?"

Thịnh Khải Huy đặt sách lên bàn, cho bọn trẻ nhìn tên sách.

"Đây là sách của thím cháu, thím đi học lớp buổi tối cần dùng, là sách giáo khoa cấp ba. Bây giờ các cháu còn nhỏ, chưa hiểu được đâu."

"Thím đi học lớp buổi tối? Cũng phải lên lớp giống tụi cháu sao?"

Thịnh Giai giọng mềm mại hỏi.

Thịnh Khải Huy cười véo má con bé một cái, "Ừ, cũng phải đi học giống tụi cháu, chỉ khác là tụi cháu học ban ngày, còn thím phải đi làm ban ngày, nên chỉ có thể học buổi tối."

"À?"

Mặt Thịnh Giai nhăn lại, "Như vậy thì thím mệt quá."

Nghe vậy, Thịnh Khải Huy và Tô Khả cùng bật cười.

Tô Khả ôm lấy Thịnh Giai trong lòng, xoa đầu con bé.

"Vẫn là Tiểu Giai của chúng ta ngoan, biết thương thím."

Thịnh Giai rúc đầu vào vai cô, ngượng ngùng cười.

"Anh đi lấy nước, em rửa mặt rồi ngủ sớm đi."

Thịnh Khải Huy cầm chậu ra sân múc nước, Tô Khả đang định vào phòng thay đồ, thì vạt áo dưới bất ngờ bị ai đó kéo lại.

Tô Khả cúi đầu nhìn, là Thịnh Duệ.

Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ muốn nói gì đó.

Tô Khả khẽ động lòng, kéo cậu ra một góc, nhỏ giọng hỏi: "Ở trường có chuyện gì sao? Dạo này Lý Mãnh có gây rắc rối cho cháu với Lục Thành Trạch không?"

Thịnh Duệ lắc đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Không có, từ hôm đó trở đi, cậu ta không đến tìm bọn cháu nữa. Hơn nữa nghe nói…" Nói đến đây, Thịnh Duệ nhón chân ghé sát lại, hạ giọng nói: "…Nghe nói nhà Lý Mãnh xảy ra chuyện gì đó, không rõ là gì, mà Lý Mãnh mấy hôm không đi học, hôm nay thì chuyển trường rồi."

Tô Khả giả vờ ngạc nhiên, "Thật sao? Thế thì tốt quá rồi!"

Thịnh Duệ cười toe toét, "Thím ơi, trước đây thím nói cậu ta sẽ không bắt nạt cháu với Lục Thành Trạch nữa, cháu còn hơi không tin. Không ngờ lại là thật, từ nay cậu ta sẽ không còn xuất hiện trước mặt bọn cháu nữa."

Tô Khả xoa đầu cậu, "Không có ai bắt nạt các cháu thì thím yên tâm rồi. Nhưng sau này nếu ở trường còn có ai dám bắt nạt cháu, nhất định phải về nói với thím, thím sẽ đòi lại công bằng cho cháu."

Ánh mắt đen láy trong veo của Thịnh Duệ nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.

"Yên tâm đi thím, sau này chuyện ở trường, cháu không nói với chú nữa, chỉ nói với thím thôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc