Đại Tạp Viện Năm 70, Lấy Chồng Ốm Yếu Làm Giám Đốc Nhà Máy

Chương 44: Tinh lực quá dồi dào

Trước Sau

break

Buổi tối ăn cơm xong, nhân lúc Thịnh Khải Huy đi rửa bát, Tô Khả về phòng phía nam đóng chặt cửa, lấy đống vải định đưa cho Phàn Tuyết Cần ra khỏi không gian.

Cô nhét hết số vải vào một chiếc túi xách lớn, khiến cái túi căng phồng hết cỡ.

Cầm thế này mà đi ra ngoài tìm Phàn Tuyết Cần thì hơi lộ.

Trong đại viện nhiều con mắt soi mói như thế, lỡ bị người ta nhìn ra gì thì phiền phức.

Tô Khả đang đau đầu không biết làm sao đưa vải cho Phàn Tuyết Cần thì Phàn Tuyết Cần lại mang một bát cà tím ngâm tỏi tới nhà.

"Tôi vừa mới muối xong ít cà tím ngâm tỏi, mang qua cho mọi người nếm thử một bát."

Tô Khả nghe tiếng thì đi ra khỏi phòng, đúng lúc thấy Phàn Tuyết Cần đưa bát cà tím cho bà cụ Thịnh.

"Cô khách sáo quá, muối ít cà tím thôi mà cũng mang qua cho chúng tôi nhiều như thế."

Bà cụ Thịnh nói.

"Chút cà tím thôi mà, có đáng gì đâu, chúng ta là hàng xóm cũ cả, đừng khách sáo với tôi."

Phàn Tuyết Cần cười đáp.

"Thôi được, cô đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Bà cụ Thịnh cũng cười theo.

Bà quay vào bếp lấy một cái bát, đổ cà tím ngâm sang đó, rồi trả lại bát không cho Phàn Tuyết Cần.

Thời buổi này trong bếp nhà ai cũng chẳng có nhiều đồ đạc, không thể cứ giữ đồ người ta được.

Phàn Tuyết Cần cầm bát định đi, bà cụ Thịnh giữ lại rủ ngồi thêm lát nữa, cô nói trong nhà còn việc, hẹn hôm khác lại sang chơi.

Lúc ra cửa, Phàn Tuyết Cần ra hiệu bằng mắt với Tô Khả, Tô Khả lập tức hiểu ý, nói với bà cụ Thịnh một câu là đi tiễn Phàn Tuyết Cần, rồi theo cô ấy ra ngoài.

Hai người đi đến chỗ vắng, chưa đợi Phàn Tuyết Cần mở lời, Tô Khả đã nói trước: "Sáng nay tôi vừa đi làm là qua kho tìm hiểu luôn, vừa hay có một lô vải lỗi cần xử lý. Tôi năn nỉ mãi, người ta cuối cùng cũng đồng ý cho bốn mươi thước."

"Bốn mươi thước?"

Đôi mắt của Phàn Tuyết Cần sáng rực ngay lập tức.

Cô vốn nghĩ Tô Khả xoay được mười thước tám thước là giỏi lắm rồi, ai ngờ lại được hẳn bốn mươi thước.

"Ừ, bốn mươi thước, hai kiểu hoa văn, đều rất tươi tắn. Nhưng gói cả đống vải bốn mươi thước lại thì không nhỏ đâu, quá bắt mắt, tôi đang nghĩ không biết phải đưa cho cô kiểu gì."

Phàn Tuyết Cần cười khẽ, hạ giọng nói: "Vậy đi, sáng mai sáu giờ rưỡi tôi ra cửa hàng thực phẩm phụ đối diện đường, đến lúc đó cô cũng đến, cho vải vào giỏ đựng rau. Ngày mai cửa hàng thực phẩm có đợt rau tươi mới về, chúng ta cứ bảo hẹn nhau đi tranh mua rau, người khác sẽ không nghi ngờ gì."

Cách này quả thực ổn, Tô Khả lập tức gật đầu đồng ý.

Về đến nhà, Tô Khả kể lại chuyện này cho bà cụ Thịnh.

"Bà cô, vừa nãy chị Tuyết Cần bảo sáng mai cửa hàng thực phẩm phụ sẽ có đợt rau tươi mới về, hẹn cháu cùng đi giành rau."

Bà cụ Thịnh nghe nói có rau tươi bán, lập tức hào hứng hẳn.

"Cô ấy có nói là có những loại rau gì không?"

"Chuyện này thì không, mai đi rồi xem thử. Lúc đó cháu sẽ lựa theo tình hình."

"Cứ xem rau có tươi không, nếu tươi mơn mởn thì mua nhiều một chút."

Vừa nói, bà cụ Thịnh vừa đi lấy một cái giỏ lớn đặt lên bàn ăn trong phòng khách.

"Sáng mai cầm cái này đi, đây là giỏ lớn nhất nhà mình rồi, rau để vào trong không dễ bị dập, chứ không thì không để được lâu."

Tô Khả cười nói: "Bà cô vẫn là bà nghĩ chu đáo nhất."

Bà cụ Thịnh được cháu dâu khen, cười vui vẻ, bất chợt nhớ ra chuyện gì, vẫy tay gọi Tô Khả.

"Tiểu Tô, lại đây, qua phòng phía bắc thử bộ quần áo vừa may xong xem vừa không."

Bà cụ Thịnh đã may xong hai cái áo thu đông và một cái quần, muốn Tô Khả thử một chút, nếu không vừa thì bà sửa ngay.

Bà mang quần áo ra, bảo Tô Khả về phòng thử.

Tô Khả mặc thử xong, hai cái áo vừa vặn, kích cỡ chuẩn.

Chiều dài quần cũng không có vấn đề, dáng quần may rất đẹp.

Tay nghề của bà cụ Thịnh thật sự khỏi phải bàn.

Lúc Thịnh Khải Huy đẩy cửa bước vào, Tô Khả đang thử chiếc áo caro xanh.

Làn da cô vốn đã trắng, màu xanh càng tôn thêm làn da trắng mịn, dáng người thon thả trong chiếc áo thu đông rộng thùng thình, vòng eo dường như chỉ vừa một vòng tay ôm.

"Áo mới may xong à?"

Thịnh Khải Huy nhìn đến ngẩn ra trong chốc lát, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

"Ừ, đẹp không?"

Tô Khả thuận miệng hỏi, đồng thời dùng tay bóp lấy phần eo sau của áo, muốn xem hiệu quả tạo dáng eo.

Mấy kiểu áo thời này đều may rộng, hơi giống kiểu oversize sau này, nhưng không có cảm giác thời trang như vậy.

Tô Khả muốn xem bóp eo lại sẽ trông thế nào.

Đúng lúc bên cạnh có một "khán giả", cô bèn quay người lại, vẫn giữ nguyên tư thế bóp eo, hỏi Thịnh Khải Huy, "Thế này thì sao? Anh cảm thấy kiểu nào đẹp hơn?"

Thịnh Khải Huy lúc này không nói nên lời.

"Hỏi anh đó, sao không nói gì?"

Tô Khả không nhận ra vẻ khác thường của anh, còn đang tiếp tục hỏi.

"Đều, đều đẹp cả."

Thịnh Khải Huy đáp có chút không tự nhiên.

Tô Khả lúc này mới buông tay, quay người nhìn bản thân trong gương, "Em thấy bóp eo đẹp hơn. Nhưng sau này rồi tính."

Câu cuối cùng, cô lẩm bẩm nói.

Nhìn kết quả, anh cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Dù sao thì trong lòng cũng phức tạp vô cùng.

Thịnh Khải Huy phải điều chỉnh tâm trạng rất lâu mới đè xuống được cảm giác đang dâng lên trong ngực.

Như thường lệ, anh lấy nước rửa mặt và nước súc miệng cho Tô Khả, đợi cô rửa xong đổ nước đi, anh cũng rửa mặt rồi quay về phòng.

Khi anh vào phòng, Tô Khả đã nằm xuống rồi.

Giường đơn giờ thành giường đôi, nhưng hai người vẫn chỉ đắp chung một cái chăn.

Tô Khả đang tính toán chuyện ngày mai đi gặp Phàn Tuyết Cần, suy nghĩ kỹ cách làm sao để không bị người khác nhận ra điều gì bất thường.

Thời buổi này vẫn còn chưa hết bất ổn, làm gì cũng phải thật cẩn thận, nếu không chẳng may bị chụp cho một cái mũ to, hậu quả khó mà lường.

Tô Khả là người rất quý mạng, còn muốn sống cho tốt ở thế giới này nữa.

"Ngủ đi thôi, tắt đèn đi, mai phải dậy sớm đó."

Tô Khả không nghĩ nhiều, theo phản xạ nhắc một câu.

Thế nhưng cô không nghĩ gì, tim Thịnh Khải Huy lại đập thình thịch.

Vợ gọi mình lên giường ngủ đó nha.

Mặc dù anh biết ngủ ở đây đúng thật chỉ đơn thuần là ngủ thôi, nhưng anh vẫn thấy khó mà bình tĩnh nổi.

Tối nay không biết làm sao, Thịnh Khải Huy cảm thấy chắc là do bản thân tối ăn hơi nhiều, tinh lực dồi dào quá mức rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc