Tả Uyên cười nhẹ, khẽ gật đầu nói: "Nhu mỹ nhân đã mang thai, nô tì chúc mừng bệ hạ sắp có được long tử!"
"Cái gì?!" Trương Cường chấn động cả người, thất thanh nói. Tin tức này thật sự là ngoài ý muốn, làm hắn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhìn Trương Cường bộ dáng vui mừng như phát điên, trên vẻ mặt Tả Uyên hiện lên một nụ cười gượng gạo, chợt lóe lên rồi biến mất. Khi Trương Cường đưa mắt nhìn, nàng lại trở lại vẻ dịu dàng, cười nói: "Nô tì chúc mừng bệ hạ sắp có được long tử!"
Trương Cường thật khó khăn mới trở lại bình tĩnh, trong lòng quả nhiên là vô cùng vui mừng, biết rằng trong triều lòng người không ổn, mình nếu có thể lập trước thái tử, liền có thể ổn định được một phần triều thần, nếu mượn cơ hội này bổ nhiệm vài tên thái phó, đem một bộ phận thế lực trong triều kéo đến bên thái tử, chính ngôi vị hoàng đế của hắn trên phương diện chính trị sẽ vững vàng hơn. Lần này nếu thật sự có thể sinh ra hoàng tử, thật sự là trời ban cho mình lễ vật hậu hĩnh.
Nghĩ vậy, quả thật là vô cùng vui mừng, không khỏi lập tức hướng về hoàng hậu nói: "Trẫm lập tức đến thăm Nhu nhi, hoàng hậu cùng trẫm đi. Mặt khác lệnh ngự y báo cáo tình trạng cơ thể của Nhu nhi, ngự thiện trong cung cũng phải cố gắng làm chút đồ ăn có dinh dưỡng!"
Hoàng hậu nghe vậy trong ánh mắt đẹp chợt lóe lên, kỳ quái nói: "Bệ hạ, 'Dinh dưỡng' là gì vậy? Chẳng lẽ là thực vật gì đó càng quý báu? Nô tì còn chưa bao giờ nghe qua đâu."
Trương Cường nghe vậy không khỏi lắc đầu cười nói: "Dinh dưỡng là những cái bổ dưỡng và động thực vật, trẫm nhất thời nói sai rồi, thật không có gì*"
Nói xong, liền đứng dậy định đi đến Chiêu Minh cung của Nhu nhi và Lệ Phi cùng ở. Chỉ nghe hoàng hậu khẽ cười nói: "Bệ hạ, nên từ từ hãy đi. Giờ này ngự y đang bắt mạch cho Nhu mỹ nhân, chờ ngự y bắt mạch xong bệ hạ đi cũng không muộn."
Trương Cường nghe vậy, nghĩ một lúc, cảm thấy mình kích động như thế này chạy tới, chỉ sợ sẽ mang đến cho Nhu nhi áp lực không nhỏ, vội vàng gật đầu nói: "Cũng tốt, đợi ngự y bắt mạch xong, trẫm sẽ đến thăm hỏi."
Nói xong, hướng về Hàn Hoán đang đứng ở trong điện, phân công nói: "Hàn Hoán, lập tức ban cho Nhu mỹ nhân một hộc kim thủ, năm mươi lượng vàng, để mà điều dưỡng thân thể."
Hoàng hậu nghe vậy đôi mi thanh tú hơi nhướng lên, cúi đầu thở dài nói: "Tuệ phi và Lệ phi được bệ hạ sủng ái như vậy, lại không thể mang cốt nhục của Hoàng Thượng, thật sự làm cho người ta thấy đáng tiếc!"
Trương Cường nghe vậy, bởi vì tâm tình đang hưng phấn, vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ là gật đầu cười nói: "Hoàng hậu không cần thở dài, chỉ cần trẫm sủng ái các nàng nhiều hơn, mang thai là chuyện sớm muộn mà thôi."
Nói xong, bàn tay to nắm vào, nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn kia, bên tai ngọc thấp giọng nói: "Uyên Nhi, đêm nay chúng ta sẽ cố gắng tạo ra một hoàng tử, như thế nào?"
Tả Uyên nghe vậy ngọc dung nhất thời nhuốm một tầng xuân sắc, càng thêm quyến rũ mê người, cẩn thận liếc Trương Cường một cái, đôi mắt đẹp chớp chớp, thấp giọng cười nói: "Hoàng Thượng đừng vội làm loạn, tý nữa còn phải đi thăm Nhu mỹ nhân, bệ hạ như vậy chẳng phải làm cho mỹ nhân đau lòng sao?"
Trương Cường nghe vậy, hít sâu một hơi mùi hương thân thể mềm mại thơm ngát của hoàng hậu, lúc này mới gật đầu nói: "Đêm nay sau khi xem kiếm vũ, hoàng hậu liền ở lại cùng với trẫm đi."
Tả Uyên cười nhẹ, khẽ gật đầu nói: "Bệ hạ vẫn là đi thăm Nhu mỹ nhân trước rồi nói sau."
Chiêu Minh Cung nằm toàn bộ ở phía đông nam Cung Hàm Dương, chỉ là có ba gian chính điện và sáu gian điện thờ phụ tạo thành quần lạc cung điện, xây dựng từ thời Tần Vũ Vương, phong cách khí thế cổ xưa trang nghiêm, pha đủ khí vương giả, còn cách tẩm điện Trương Cường rất gần, cho nên hoàng hậu mới đưa Lệ Phi và Nhu mỹ nhân bố trí ở gần đây. Trong cung Chiêu Minh cũng sở hữu bảy mươi sáu nội thị, năm mươi tám cung nữ, có thể nói không phải là vô cùng xa hoa rồi. Đương nhiên hoàng hậu bố trí như vậy cũng là bởi vì Trương Cường phải giảm bớt tiêu hao trong cung, cho nên ở đây khi bố trí nô tỳ hầu hạ liền giảm bớt hai ba phần.
Bởi vì Trương Cường thời gian trước vừa mới trở lại cung Hàm Dương, ngoài việc cùng hoàng hậu Tả Uyên ôn lại chuyện cũ lại được Triệu Yên mong nhớ ngày đêm, hơn nữa loạn trong giặc ngoài đồng thời mà đến, dường như đã suốt ba tháng không đến thăm Chiêu Minh Cung, Lệ Cơ ngày càng không chịu đựng được, chỉ là Nhu nhi mang thai lại làm cho người ta ngoài ý muốn.
Tin tức truyền đến, tâm trạng Lệ Cơ lại vô cùng phức tạp. Nhìn trong đông điện cách mình không quá mấy bước, bóng dáng ngự y vào vào ra ra bận rộn, truyền chỉ nội thị mang kim thủ vàng ròng tới không ngừng.
Lệ Cơ không chịu nổi sự khó chịu trong lòng, đang muốn xoay người trở lại tây điện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vọng đến, đưa mắt nhìn lại đúng là Trương Cường đã lâu không thấy, thân thể mềm mại không khỏi khẽ run lên, vô lực quỳ trên mặt đất duyên dáng gọi to nói: "Bệ hạ vạn tuế! Nô tỳ diện kiến bệ hạ!"
Trương Cường mấy ngày qua vì thị tẩm liên tiếp không ngừng, hơn nữa cùng Triệu Yên đúng là đậm tình ngọt ý hết sức, đối với Lệ Cơ liền không khỏi lạnh nhạt một chút. Lúc này nhìn thấy, mới thấy, Lệ Cơ dung nhan ngọc ngà kiều mỵ động lòng người kia lại hao gầy rất nhiều, thân thể mềm mại đẫy đà đáng yêu trước kia nay lại tiều tụy đến nỗi chính mình dường như không nhận ra được, ánh mắt tha thiết mong mỏi kia khiến cho trong lòng Trương Cường không khỏi xao động.
Không kìm lòng bèn kéo thân thể mềm mại mỏng manh kia, áy náy nói: "Lệ Nhi, đều là trẫm không tốt, mấy ngày này nhiều việc quá, đã không quan tâm đến nàng!"
Đôi mắt đẹp của Lệ Cơ hơi đỏ lên, sau một lúc lâu mới nức nở nói: "Bệ hạ, Lệ Cơ không có gì, bệ hạ mau vào điện đi thôi."
Trương Cường không khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng an ủi nói: "Hôm nay hoàng hậu mời Ngu Cơ vào cung biểu diễn kiếm vũ, thứ nhất chào từ biệt trẫm, thứ hai cũng là chúc mừng Nhu nhi mang thai, nàng đêm nay đến nhé, dù sao nàng và mọi người giống nhau, đều là thân nhân của trẫm."
Lệ Cơ nghe vậy, đôi mắt đẹp lay động, rưng rưng gật đầu nói: "Bệ hạ có thể coi Lệ Cơ như thân nhân. Lệ Cơ thật sự không biết nên cảm tạ bệ hạ như thế nào."
Trương Cường âm thầm thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Theo trẫm vào thăm Nhu nhi đi."
Nói xong, liền bước vào trong điện, thấy Nhu nhi mấy tháng không gặp mặc một bộ y phục màu hồng thẫm, vui sướng đón từ trong điện, dịu dàng nói: "Bệ hạ, Nhu nhi diện kiến bệ hạ."
Trương Cường vội vàng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, gật đầu cười nói: "Nhu nhi, sau này không cần hành lễ, thân thể quan trọng hơn a."
Nhu nhi liếc nhìn Lệ Cơ đi theo phía sau Trương Cường, lúc này mới cười nhẹ, khẽ gật đầu nói: "Nhu nhi tạ ơn bệ hạ."
Lúc này, hoàng hậu tới cùng Trương Cường mới nhẹ nhàng cười, lạnh lùng nói với cung nữ nội thị ở phía sau Nhu nhi: "Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, Nhu mỹ nhân lần này mang thai, các ngươi phải cẩn thận hầu hạ, nếu có chút sơ xuất nào, bổn hậu sẽ không dễ dãi đâu!"
Nói xong, lúc này mới vào điện cùng Trương Cường tiến, vào trong điện, hoàng hậu liền kéo bàn tay ngọc mảnh khảnh của Nhu nhi, cẩn thận liếc mắt đánh giá cái bụng chưa nhô lên của nàng, gật đầu với Trương Cường cười nói: "Con mắt của Bệ hạ quả nhiên rất tốt, Nhu nhi quả là có vẻ mang thai nam, nô tì xin chúc mừng bệ hạ trước."
Trương Cường nghe vậy cũng không khỏi vui sướng trong lòng, gật đầu cười nói: "Nhu nhi quả nhiên khôn khéo, mau sinh cho trẫm một bảo bối, đó là đứa con trưởng của trẫm, ha ha... ha ha..."
Trong tiếng cười, hoàng hậu cẩn thận đánh giá bày biện trong điện, lúc này mới khẽ gật đầu nói: "Cũng coi như tạm được, bổn hậu sẽ phái vài người đắc lực qua đây chăm sóc, muốn tất cả sẽ thuận lợi." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Trương Cường nghe vậy, trước kia cũng xem qua không ít những vở kịch có liên quan đấu tranh ở cung đình, cũng hiểu rõ trong thâm cung này, ý nghĩa mang thai với một cung phi là như thế nào, không khỏi gật đầu nói: "Trẫm cũng đang có ý này, hoàng hậu có tâm như thế, trẫm thật là yên tâm."
Hoàng hậu nghe vậy, ánh mắt trong đôi mắt đẹp động lòng người kia hơi có vẻ lạnh đi, lúc này mới gật đầu cười nói: "Bệ hạ yên tâm, Nhu nhi mang thai là đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, người âm thầm ghen tị nhất định không ít, dù nói như thế nào, đứa nhỏ cũng là cốt nhục Hoàng Thượng, thứ tử của thần thiếp, vô luận là thế nào thần thiếp cũng phải đảm bảo mẫu từ bình an, cũng là san sẻ với bệ hạ."
Trương Cường nghe vậy, quả nhiên là vô cùng cảm động, không kìm được cầm lấy bàn tay ngọc ấm áp của hoàng hậu, cảm động nói: "Uyên Nhi, nàng thật sự là hoàng hậu tốt của trẫm, trẫm sau này nhất định sẽ không phụ nàng."
Hoàng hậu xoay chuyển ánh mắt, mỉm cười gật đầu nói: "Hoàng Thượng, chúng ta nên vào trong điện nghỉ ngơi, tiện thể hỏi han ngự y, xem tình hình của Nhu nhi thế nào."