Ánh nắng chói chang soi rọi khắp nơi, mặt trời mùa đông phủ bóng xuống mặt đất tạo nên một khung cảnh ấm áp, Trương Cường ngồi trên chiếc kiệu lớn tám người khiêng từ từ đi về phía Trầm Hương các, vừa đi vừa nghĩ ngợi, tảo triều sáng nay Phùng Khứ Tật đã công bố chiếu thư đại xá thiên hạ, quan viên trong triều không ai lên tiếng phản đối, xem ra động thái xá miễn hình phạt hà khắc quả nhiên hợp với nhân tâm, tuy tạm thời thủ đô Hàm Dương vẫn chưa chấp hành đợt đại xá trên, nhưng cảm giác vẫn rất tốt, ngay cả lão thần thủ cựu như Phùng Khứ Tật cũng không phản đối, đủ thấy tâm ý của các đại thần rồi.
Nghĩ đến đây, Trương Cường hài lòng ngã lưng dựa ra sau, toan tính làm cách nào để chế tạo hỏa dược và áp dụng nó vào lĩnh vực quân sự, tuy hắn là một quân nhân nhưng không hiểu biết nhiều về cách chế tạo hỏa dược, xem ra phải nhờ vào bọn đạo sĩ rồi, đám người này thích trò luyện đan dược trường sinh bất lão, dù không có căn cứ khoa học nhưng lại là khởi nguồn của nền khoa học hiện đại mai sau nên không thể xem nhẹ, chí ít Trương Cường muốn chế tạo thành công hỏa dược để trang bị cho quân đội Đại Tần vẫn phải nhờ cậy vào đám đạo sĩ này.
Chợt nghĩ tới một chuyện ngoài lề rất tức cười, nếu có thề làm ra pháo hoa bắn lên trời, tin chắc sẽ chiếm được trái tim của biết bao thiếu nữ, nghĩ đến bầu trời rực rỡ khói lửa, ánh mắt ngạc nhiên lẫn thích thú của Triệu Yên, Lệ Cơ, Trương Cường bụm miệng cười hi hí vui vẻ.
Đúng lúc này, một thái giám theo hầu cung kính bẩm báo: "Bệ hạ, đã đến Trầm Hương các rồi ạ, bệ hạ có cần truyền triệu Thành tướng quân kiến giá?"
Trương Cường bước xuống kiệu đi nhanh vào nội điện, gật đầu hạ lệnh: "Gọi Thành Thái vào đi!"
Thành Thái thập thõm không yên đi vào đại điện, hít một hơi sâu ổn định lại tâm trạng, quỳ xuống hành lễ: "Thành Thái tham kiến bệ hạ!"
Trương Cường quét mắt nhanh vào vẻ mặt bất an của Thành Thái, ngồi xuống ghế rồng bắt đầu phê duyệt từng xấp tấu chương chất cao như núi, dửng dưng hỏi: "Thành Thái, chẳng lẽ khanh có chuyện gì cần nói với trẫm?"
Thành Thái giật mình một cáí, nhớ lại cảnh gặp mặt với Hoài An hầu hôm qua, lại nghĩ về khi xưa kề vai sát cánh cùng Trương Cường bí mật sắp đặt kế hoạch diệt trừ gian thần Triệu Cao, trước thái độ ôn hòa và nụ cười thân thiện của Trương Cường, Thành Thái chợt muốn khai báo thành thật cuộc tiếp xúc với Hoài An hầu.
Nhưng lại cảm thấy lo âu: vốn dĩ hôm qua mình chỉ định xem thử thế lực của Hoài An hầu trong triều đình lớn đến đâu, chỉ là trước đó không báo với hoàng thượng một tiếng, lỡ sự việc bại lộ, công lao lập được trước đó tan thành mây khói khoan nói đến, nói không chừng còn bị hoàng thượng nghi ngờ. Hôm nay đành phải đánh cược một phen, nếu thành công thì mình sẽ trở thành cận thần tin cậy nhất bên cạnh hoàng thượng, còn nếu thất bại, hậu quả chẳng khác gì để sự việc bại lộ sau này.
Thấy Thành Thái ngơ ngơ ngáo ngáo hồi lâu, Hàn Hoán lấm lét nhìn về phía Trương Cường, phát hiện Trương Cường hình như chưa nổi giận, bèn nhỏ tiếng nhắc nhở: "Tướng quân, Thành tướng quân!"
Thành Thái bị tiếng gọi của Hàn Hoán làm giật mình bừng tĩnh, vội ổn định lại tâm trạng, tiến lên phía trước một bước, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, Thành Thái tội đáng muôn chết, chỉ xin bệ hạ nghe thần kể lại đầu đuôi mọi việc."
Trương Cường động lòng gật đầu nói: "Thành Thái, khanh là người trẫm tin tưởng nhất, khi xưa Triệu Cao lộng quyền, bên cạnh trẫm chỉ có khanh và Hàn Hoán, hơn nữa Hàn Hoán cũng do khanh tiến cử, nếu không có lòng trung thành của khanh thì hôm nay trẫm không thể nắm lại triều chính trong tay, đợi thêm một thời gian nữa trẫm định phái khanh đến làm việc trong quân, cũng để tạo cơ hội cho khanh kiến công lập nghiệp, sau này phong hầu bái tướng, trẫm không muốn bạc đãi khanh, nếu có chuyện khó khăn gì cứ việc nói ra, trẫm tin tưởng khanh."
Thành Thái không ngờ Trương Cường lại tin tưởng mình như thế, nhất thời hổ thẹn về cách suy nghĩ vừa rồi của mình, cuối cùng đã hạ quyết tâm nói ra tất cả, nghiến răng bẩm báo: "Bệ hạ, Thành Thái vừa rời khỏi phủ Hoài An hầu, Hoài An hầu còn dâng tặng mỹ nhân cho thần."
Trương Cường thót tim một cái, Hoài An hầu là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, hơn nữa còn là tộc trưởng Doanh thị, ngay cả khi xưa Triệu Cao ra tay tàn sát hoàng tộc tông thất cũng không dám đụng đến là biết ngay người này không hề đơn giản, mình thân làm hoàng đế cũng không thể lơ là cảnh giác. Lần này Hoài An hầu tiếp cận mua chuộc Thành Thái nhất định có âm mưu gì đó, may mà gần đây mình tỏ ra là một bậc đế vương thánh minh, trước lão ta một bước lôi kéo được nhân tâm.
Chỉ là Hoài An hầu làm vậy nhằm mục đích gì chứ? Hiện giờ con cháu của Tần Thủy Hoàng đẫ bị Triệu Cao giết gần hết, số người có khả năng đe dọa vương vị của mình chẳng còn ai, chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Trương Cường cố giữ bình tĩnh, thản nhiên mỉm cười nói: "Thật không ngờ Hoài An hầu lại hào phóng như thế, ha ha... Mau đứng dậy đi! Khanh là đại công thần, chỉ dâng tặng vài mỹ nhân có đáng là gì, Hoài An hầu đã quá xem thường tướng quân rồi."
Thành Thái hổ thẹn trong lòng, cảm khái nói: "Thành Thái đáng chết, vừa rồi còn lo lắng bị bệ hạ giáng tội, không ngờ bệ hạ lại tin tưởng thần đến thế, Thành Thái tuy chỉ là hạng võ biền nhưng cũng biết đạo lý chết vì người tri kỷ, thần được bệ hạ tin tưởng trọng dụng, dù có..
Nói đến đây, Thành Thái xúc động nghẹn ngào không nói thành lời, Trương Cường gật đầu hài lòng, nói xen vào: "Thật ra như thế cũng tốt, khanh có thế tương kế tựu kế, giả đò về phe Hoài An hầu, xem thử họ đang mưu tính chuyện gì, nếu đúng thật âm mưu tạo phản thì... Hừ! Chức tộc trưởng Doanh thị cũng nên để người khác thay thế rồi."
Thành Thái vẫn chưa hết lo lắng, nay được Trương Cường vẽ nên một tương lai đầy mê hoặc trước mặt mình, nghĩ lại nhiệm vụ tiếp cận Hoài An hầu thật ra chả có gì nguy hiểm, thế mới hào hứng khi lựa chọn thành khần nói ra sự thật của mình là hành động vô cùng sáng suốt, phấn chấn tinh thần vỗ ngực nói ngay: "Bệ hạ, Thành Thái dù có thịt nát xương tan cũng không đủ báo đáp ân tình của bệ hạ, xin bệ hạ yên tâm! Thần nhất định sẽ điều tra rõ về Hoài An hầu."
Trương Cường phất tay một cái, bước lên trước đỡ Thành Thái đứng dậy, xong quay về ghế rồng ngồi xuống, hài lòng nói: "Lòng trung thành của khanh trẫm hiểu rõ, nhưng khanh cũng phải hành động cẩn thận, đừng phụ lòng kỳ vọng của trẫm!"
Thành Thái vừa định mở miệng, lại nghe Trương Cường hỏi tiếp: "Bành Việt mà trẫm đã gặp hôm trước đã đến tìm khanh chưa?"
Thành Thái lúc này mới nhớ đến Bành Việt đang chờ ngoài điện, vội bẩm báo: "Bành Việt đang ở bên ngoài, thần sẽ đưa hắn vào ngay." Dứt lời, vội quay lưng bước nhanh rời khỏi đại điện.
Bành Việt đứng đợi bên ngoài, hít một hơi sâu không khí trong lành, nhìn xuống bên dưới thấy các thị vệ lăm lăm giáo mác sáng choang trên tay ngay hàng thẳng lối, khí thế uy nghiêm, nghĩ tới giờ đây mình đã đứng trước cung điện của hoàng đế Đại Tần, trong lòng cồn cào, muốn hét to một tiếng để bày tỏ lòng phấn khích.
Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe một tiếng gọi vang lên sau lưng: "Bành Việt ở đâu? Mau vào điện kiến giá!" Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Trương Cường ngồi chễnh chệ trên ngai rồng, nghe ngoài điện vọng đến tiếng bước chân quen thuộc, Thành Thái ung dung bước vào, theo sát sau lưng là Bành Việt thần thái cung kính, chỉ thấy hôm nay hắn mặc y phục xanh lục, khoác thêm chiếc trường bào xám bên ngoài, đầu đội mũ đen, ánh mắt không giấu được vẻ phấn khởi.
Lúc này Bành Việt bước khép nép sau lưng Thành Thái, cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng trang nghiêm không dám tỏ ý bất kính, thỉnh thoảng cơ thể lại khẽ run lên, bước chân hơi rời rạc, chợt thấy Thành Thái dừng bước, dõng dạc hô to: "Tâu bệ hạ, Bành Việt tấn kiến!"