Nhìn vào Triệu Yên đang e ấp nằm trên giường rồng, Trương Cường mỉm cười dịu dàng nhắc lại chuyện cũ: "Yên nhi, còn nhớ hôm đó nàng đã quyến rũ trẫm thế nào không?"
Triệu Yên thoáng đỏ mặt, gật đầu khe khẽ, lí nhí: "Bệ hạ không hề dao động trước mỹ sắc, quả khiến Triệu Yên khâm phục." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Trương Cường đưa tay vỗ nhẹ vào cặp mông đầy đặn ấy, giả vờ nổi giận: "Lần này nếu nàng còn dám làm trái chỉ ý của trẫm thì trẫm sẽ không tha tội nữa đâu."
Triệu Yên chớp chớp đôi mắt long lanh, ngoảnh mặt đi rên lên khe khẽ: "Xin bệ hạ hãy nhẹ nhàng với nô tì ạ.."
Trương Cường bị hớp hồn bởi vẻ đẹp yếu ớt mỏng manh kia, chưa đợi nàng nói hết câu đã cúi xuống khóa ngay cặp môi đỏ mọng, Triệu Yên khẽ rùng mình một cái, toàn thân mềm nhũn, Trương Cường hôn phớt qua chiếc cổ trắng như bạch ngọc của nàng, bàn tay to bè mặc sức nhào nặn bầu ngực căng tròn, Triệu Yên bị hắn từ từ dẫn dắt nhập cuộc, không hề chống cự nằm dài trên giường mặc cho hắn sờ soạng.
Một lúc sau, y phục của Triệu Yên được trút bỏ hoàn toàn, cơ thể trắng nõn mịn màng, mơn mởn sức sống hiện ra trước mặt Trương Cường, làn da trắng mịn như tuyết, tô điểm bằng hai chấm hồng đầy khiêu khích, phần bụng phẳng lì không một tí thịt thừa, chính giữa cặp chân dài thon thả thấp thoáng vùng đất cấm đang chờ đợi hắn khám phá.
Trương Cường không kìm chế nổi phải thốt lên: "Trời ạ, Yên nhi, nàng đúng là mỹ nhân hiếm có trên thế gian này!"
Triệu Yên rên nhẹ một tiếng, thẹn thùng van nài: "Bệ hạ, nô tì mong được bệ hạ trân trọng."
Trương Cường thở hắt ra, đôi tay bắt đầu mơn trớn làn da mịn màng trên cơ thể kiều diễm ấy, không hề bỏ qua một điểm nào, cuối cùng mới chạm đến vùng cấm nhạy cảm nhất.
Lúc này Triệu Yên hoàn toàn bị Trương Cường điều khiển, nàng mấp môi cặp môi không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ, toàn thân rung lên từng chập, đôi tay bấu chặt lấy lưng hắn.
Trương Cường tham lam siết chặt tay hơn, nụ hôn trở nên mạnh bạo, Triệu Yên cũng không kiểm soát nổi ngọn lửa dục vọng bùng cháy dữ dội, nàng rú lên một tiếng cao vút, cuồng nhiệt hưởng ứng. 7 ngày nhớ nhung dài đằng đẵng, mọi thứ đều được thỏa mãn trong khoảnh khắc hai người kết hợp lại làm một, cảm giác ngọt ngào đến cực điểm.
Trương Cường hùng hổ xâm nhập, Triệu Yên lim dim đôi mắt một cách ngất ngây, hai cơ thể chà xát vào nhau truyền cho nhau hơi ấm và hoan lạc. Đến giờ này, Trương Cường hài lòng khi sở hữu được trinh tiết của Triệu Yên, tận hưởng cảm giác khoan khoái hạnh phúc nhất của đời người.
Một trận mây mưa điên cuồng qua đi, Triệu Yên không còn tí sức lực gối đầu vào ngực Trương Cường, say đắm nhìn vào mắt hắn, lí nhí: "Bệ hạ, Yên nhi giờ đã thuộc về ngài rồi, bệ hạ có mãi mãi yêu thương Yên nhi như thế không?"
Trương Cường đưa tay véo nhẹ vào mũi nàng, nhỏ nhẹ an ủi: "Nàng yên tâm! Trẫm tuyệt đối không phải hạng người phụ tình bạt nghĩa, sao lại phụ lòng Yên nhi của trẫm được chứ?"
Dứt lời, Trương Cường nhìn đăm đăm vào đôi mắt long lanh của Triệu Yên, trịnh trọng nói: "Yên nhi, nàng cũng biết trẫm là vua của một nước, tuy có hậu cung giai lệ 3000, nhưng tất cả yêu thương của trẫm đều dành hết cho một mình nàng thôi."
Triệu Yên cảm động thốt lên: "Những lời của bệ hạ thật khiến người ta cảm động, chỉ e rằng câu thơ hay nhất trên thế gian cũng không bằng câu nói vừa rồi của bệ hạ."
Trương Cường bắt gặp đôi má ửng hồng của Triệu Yên, trong lòng xao xuyến, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng, hỏi nhỏ: "Không biết Yên nhi muốn trẫm làm một vị hoàng đế tầm thường chung tình hay một vị quân chủ gầy dựng bá nghiệp thiên thu, lưu danh ngàn đời như tiên để?"
Triệu Yên cúi đầu xuống thổ lộ: "Bệ hạ là trang nam tử hấp dẫn nhất thế gian, cũng là đại anh hùng trong thiên hạ, Triệu Yên chẳng qua chỉ là một cô gái tầm thường, dù thế nào e rằng cũng không thể ngăn cản bá nghiệp thiên thu của bệ hạ."
Trương Cường cười chua chát một tiếng, tự mỉa mai: "Hoàng đế như trẫm mà cũng được xem như một bậc quân chủ vĩ đại sao?"
Triệu Yên đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ có thể nhẫn nhịn vì đại nghiệp, lại không bị mỹ sắc mê hoặc, hơn nữa ngài có thể nhận ra bộ mặt thật của tên gian thần Triệu Cao, còn âm thầm bày mưu tính kế diệt trừ lão ta, bệ hạ tài giỏi như thế sao lại không phải một bậc quân chủ vĩ đại chứ?"
Nói đến đây, Triệu Yên bật ra tâm ý tận đáy lòng: "Sau này đại nghiệp của bệ hạ nhất định sẽ vượt qua cả tiên đế mới đúng!"
Trương Cường không ngờ Triệu Yên lại tin tưởng mình đến thế, nhưng suy nghĩ kỹ hơn, mình có lợi thế biết trước những gì xảy ra thuộc về lịch sử 2000 năm trước, trước mắt lại là thân phận hoàng đế quyền uy tối thượng, chỉ cần biết xử lý khéo thì không khó để thay đổi kết thúc đáng buồn cho triều đại nhà Tần, nhưng một khi thay đổi lịch sử sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ đến mức nào, hắn không thể dự liệu, một cảm giác lo âu bất chợt ập tới từ mọi phía.
Siết chặt Triệu Yên trong vòng tay, Trương Cường cúi đầu tự lầm bầm: "Dù thế nào đi chăng nữa, mỗi người đều phải đấu tranh giành lấy quyền sống, mặc kệ tiếp theo sẽ có hậu quả gì, trẫm đều phải mạnh mẽ tiến tới, dù rằng mọi thứ sẽ tan biến như giấc mộng đẹp ngắn ngủi. Vì mọi người xung quanh đã đặt niềm tin vào trẫm, trẫm phải làm một bậc quân chủ lưu đanh ngàn đời."
Triệu Yên không nghe rõ Trương Cường lầm bầm những gì, chỉ cảm nhận được khí thế bá chủ toát ra từ người hắn, khí thế đó trộn lẫn một luồng sức mạnh vô hình trói chặt trái tim nàng.
Nhận biết mỹ nhân trong vòng tay đã hoàn toàn thần phục mình, nghĩ lại nàng vừa dâng hiến tấm thân trong trắng, Trương Cường thương xót nói: "Yên nhi, có phải nàng đã mệt rồi không? Chúng ta hãy ăn chút gì, ăn xong mới đi nghỉ ngơi."
Triệu Yên khẽ động đậy, chợt nhớ ra bây giờ mới là buổi chiều, mình đã không biết xấu hổ làm chuyện chăn gối, nàng e ấp ôm gì lấy Trương Cường không chịu ngồi dậy.
Trương Cường cảm thấy tức cười, vỗ nhẹ vào mông nàng, trêu chọc: "Nàng không chịu ngồi dậy thì trẫm sẽ yêu thương nàng thêm một lần nữa đó!"
Triệu Yên vừa mới ăn trái cấm lần đầu, đâu chịu nổi hai lần liên tiếp, nghe vậy lập tức sợ hãi ngồi bật dậy, lí nhí van xin: "Bệ hạ hãy tha cho Yên nhi.."
Trương Cường không nỡ làm nàng sợ, bèn dịu dàng trấn an: "Yên nhi ngoan, chúng ta vừa đại chiến một trận, lúc này rất cần bổ sung năng lượng, nàng còn không chịu ăn gì thì trẫm sẽ nuốt chửng nàng thật đó!"
Triệu Yên ôm lấy chiếc gối đỏ tươi, cười khanh khách nói: "Cái gì là bổ sung năng lượng? Năng lượng của bệ hạ chẳng lẽ lại mau hết đến thế?"
Trương Cường cười ha hả, thò tay áp vào bụng nàng, hỏi nhỏ: "Chắc nàng vẫn chưa dùng ngọ thiện đâu nhỉ?"
Dứt lời, Trương Cường ngồi dậy, vừa định hạ lệnh các tiểu thái giám đang chầu chực bên ngoài dâng thức ăn vào, chỉ nghe ngoài điện đột nhiên vọng đến tiếng bước chân hối hả, Trương Cường hét hỏi: "Là ai?"
Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói cung kính của Hàn Hoán vang lên ngoài màn che: "Bệ hạ, Chương Hàm tướng quân cấp báo!"