Nhìn thi thể dần dần cứng ngắc trong vũng máu, Trương Cường lau máu đen trên mặt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vài tên thị vệ nhanh chóng lao lên vây lấy hắn hộ giá. Trương Cường hít một hơi thật sâu, đi nhanh tới trước cơ thể Triệu Cao, lạnh lùng liếc nhìn đại gian thần nổi tiếng nhất lịch sử này, trong lòng thầm giật mình vì lịch sử cuối cùng đã thay đổi. Nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng ngực sôi trào, áp lực tâm lý từ lâu nay đã được thả lỏng.
Lại quay lại nhìn ánh mắt kích động của Thành Thái, Trương Cường gắng gượng bình tĩnh lại tâm tình, nói: "Thành Thái, ngươi lập tức mang theo hổ phù đi điều động 2 vạn quân đóng ở Hàm Dương, nhanh chóng vây chặt phủ đệ của Triệu Cao, đồng thời khống chế sở chỉ huy thành vệ, nếu có phản kháng, giết không tha!"
Thành Thái xưng vâng, nhưng vẫn chưa xoay người rời đi, mà lo lắng nhìn Trương Cường, do dự nói: "Bệ hạ, vi thần đi trước, sự an toàn của bệ hạ làm sao bây giờ?"
Trương Cường thoáng nhìn Hàn Hoán vẻ mặt nghiêm trang, gật đầu nói: "Ở đây trẫm đã có Hàn Hoán cùng 3000 cấm vệ bảo hộ, ngươi cứ yên tâm."
Thành Thái vẫn lo lắng nói: "Những nội giám trong cung dường như đều nghe lời Triệu Cao, nếu trong đó có kẻ nào chưa chết tà tâm, vạn nhất làm bệ hạ bị thương..."
Trương Cường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Như vậy đi, ngươi tự mình giao hổ phù cho Mông Điềm, mệnh cho hắn khống chế hai vạn binh mã Hàm Dương, sau đó lập tức truy bắt dư đảng Triệu Cao, đồng thời khống chế thành vệ sở, mệnh cho tất cả thành vệ nếu có vọng động thì sẽ cùng tội với Triệu Cao."
Nói xong, thoáng nhìn thi thể Triệu Cao trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Trước treo thi thể Triệu Cao lên cửa trai cung đã, trẫm muốn xem xem kẻ nào còn dám làm loạn!"
Thành Thái bị lửa giận phát ra từ Trương Cường khiến cho nao nao, chỉ cảm thấy Trương Cường ở trước mặt, ngoại trừ trầm tĩnh, còn có một loại khí chất cường giả bức về phía mình, Thành Thái chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn như là muốn quỳ xuống đất.
Trong lòng cả kinh, lúc này mới thanh tỉnh lại, vội vàng ổn định nỗi lòng, mới gật đầu nói: "Cũng tốt, nơi này đã có Hàn Hoán cùng với phó tướng của vi thần bảo hộ bệ hạ, vi thần đi một lát sẽ quay về ngay, bệ hạ cẩn trọng!"
Nói xong, lạnh lùng liếc nhìn hơn 70 nội thị do chính mình tự tay huấn luyện, nói: "Các ngươi bảo hộ hoàng thượng cho cẩn thận, ngoài điện có 3000 cấm vệ bảo hộ, còn an toàn trong điện giao hết cho các ngươi, nếu có chút gì sơ suất, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!"
Hàn Hoán bình tĩnh gật đầu nói: "Tướng quân yên tâm, Hàn Hoán dù có muôn chết, cũng sẽ bảo vệ bệ hạ không có việc gì!"
Thành Thái gật đầu nói: "Ngươi hiểu là được rồi, an nguy của hoàng thượng trong điện giao cho ngươi!"
Nói xong, xoay người nói với Trương Cường: "Phó tướng của vi thần tên là Vương Định, trước kia từng ở dưới trướng Vương Tiễn, đảm nhiệm đô úy cấm vệ, tính tình cực kỳ chính trực trung nghĩa, vi thần sẽ gọi hắn tiến điện, để bệ hạ gặp."
Trương Cường nghe thấy thế, cực kỳ hứng thú với danh tướng Chiến Quốc Võ Thành hầu Vương Tiễn, không khỏi gật đầu nói: "Cho hắn vào đi!"
Hắn vừa dứt lời, một tướng quân trung niên dáng người vạm vỡ, khoảng trên dưới 40 nghiêm nghị bước vào trong điện. Hắn mặc chiến bào xanh biếc, đầu đội mũ da trâu, tuy rằng đã trên dưới 40, nhưng mà không thấy có chút dấu hiệu già cỗi nào, cực kỳ cường tráng.
Hắn nghiêm trang tới trước mặt Trương Cường, quỳ mạnh xuống, cất cao giọng nói: "Đô úy cấm vệ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"
Trương Cường gật đầu nói: "Khó có được người trung thành, sự an toàn ở bên ngoài cung điện ngươi phải để ý cẩn thận, không được sơ sảy chủ quan."
Vương Định đứng dậy nói: "Bệ hạ yên tâm, mạt tướng từng đi theo Vũ Thành hầu, biết rõ quốc gia nghĩa lớn, hiện giờ hoàng thượng gạt bỏ gian nịnh, triều cương chưa ổn, mạt tướng nhất định sẽ toàn lực phòng bị tiểu nhân, bảo hộ an nguy của hoàng thượng!"
Trương Cường nghe thấy thế thì không khỏi bất đắc dĩ: Không ngờ rằng một đội trưởng đặc công như hắn lại có ngày được người khác bảo hộ! Có điều trước mắt tình huống đang nguy hiểm, mình không thể không cẩn thận phòng bị.
Nghĩ đến đây, khẽ gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, Thành tướng quân lập tức đi gặp Mông Điềm đi. Vương Định phụ trách cảnh vệ trong cung."
Thành Thái liếc nhìn Trương Cường, trịnh trọng chắp tay thi lễ, lúc này mới nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Thành Thái rời đi, Trương Cường nhịn không được âm thầm hít sâu một hơi, gắng gượng khống chế tâm tình hồi hộp, cố ý làm ra vẻ thoải mái, xoay người ngồi lên giường, không yên lòng nâng chén trà đã sớm lạnh lẻo ở bên giường. Chợt nghe thấy một thanh âm mềm mại dịu dàng nói: "Bệ hạ, trà đã lạnh, để nô tỳ thay trà nóng, rồi bệ hạ lại dùng."
Trương Cường nghe thấy thế thì hơi ngoài ý muốn, không thể tưởng được lúc này lại vẫn còn cung nữ lưu ở trong điện, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hàn Hoán. Hàn Hoán thấy thế, vội vàng thấp giọng nói: "Những cung nữ này phụ trách ở trai cung, bởi vì tiểu nhân lo lắng để ra ngoài thì bị Triệu Cao phát hiện, cho nên mới lệnh cho họ ở tại đây. Nô tài sơ suất nhất thời chưa bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng thứ tội.
Trương Cường nghe thấy thế, dựa theo bổn ý của mình, loại việc nhỏ này vốn không vấn đề gì, nhưng mà nghĩ tới trước mắt Hàn Hoán nghiễm nhiên đã trở thành nội thị có thế lực lớn nhất trong cung, nghĩ tới trong lịch sử đã vô số lần nội thị đảo chính, trong lòng không khỏi hơi rùng mình.
Lúc này mới lạnh lùng nói: "Việc này tuy nhỏ, nhưng lại can hệ tới sự an toàn của trẫm trong trai cung, cho nên không thể sơ sẩy được. Niệm tình lần này công lao của ngươi không nhỏ, trẫm cũng không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau, trẫm sẽ y luật xử trí"!
Hàn Hoán cẩn thận thoáng nhìn Trương Cường, mặt không còn chút máu quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu nói: "Nô tài tạ ơn bệ hạ khai ân, nô tài tuyệt đối không dám vi phạm nữa!"
Trương Cường nghe thấy thế mới xoay người lại gật đầu với cung nữ kia: "Trà lạnh không cần đổi, ngươi xuống dưới đi!"
Hắn vừa dứt lời, từ bên ngoài điện đã nghe ẩn ẩn như có tiếng kêu, Trương Cường hơi kinh hãi, mười mấy tên nội thị ở bên cạnh cũng đồng thời chấn động, tới tấp nhìn ra ngoài điện. Hàn Hoán thân hình chợt lóe, bảo hộ trước người Trương Cường, hai gã nội thị bên cạnh thấy thế cũng lập tức vọt đến bên người Trương Cường, lập trận hình sẵn sàng đón địch! Không khí trong đại điện nhất thời trở nên hồi hộp, Hàn Hoán cầm trong tay trường kiếm cẩn thận nhìn chằm chằm về phía cửa điện đóng kín, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hàn Hoán bình tĩnh lại, thấp giọng phân phó những nội thị đang vây quanh Trương Cường: "Mọi người cẩn thận, chúng ta tạm thời lui ra sau đã!"
Nói xong, liền che chở cho Trương Cường lui về sau điện.
Trương Cường âm thầm nhíu nhíu mày, đang muốn mệnh cho bọn họ không cần kinh hoảng như vậy, chỉ nghe thấy một trận bước chân truyền tới từ ngoài điện, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Vương Định nhanh chóng bước vào điện, cất cao giọng nói: "Bệ hạ, quả nhiên có người vẫn chưa chết tà tâm, không ngờ lại giấu đao kiếm lao vào trai cung, đã bị vi thần bắt giữ!"
Trương Cường nghe thấy thế, thong dong gật đầu nói: "Chuyện bên ngoài ngươi tự xử trí đi, không cần hồi bẩm!"
Vương Định kinh ngạc liếc nhìn Trương Cường thần thái thong dong, thân hình hơi chấn động, cực kỳ kính cẩn chắp tay thi lễ, lúc này mới lui ra ngoài.
Lúc này, chỉ nghe thấy một trận vó ngựa bỗng dưng truyền tới, vô số tiếng hoan hô nhất thời vang lên trong đại điện. Trương Cường khẽ rung lên, biết nhất định là Thành Thái đã về, vội vàng nói với Hàn Hoán bên cạnh mình: "Thành Thái đã trở lại, các ngươi đi theo trẫm nghênh đón!"
Lời còn chưa dứt, đã thấy thân hình cao lớn của Thành Thái hiện ra ở cửa điện, nhìn thấy Trương Cường, Thành Thái bước lên một bước, quỳ xuống đất cao giọng nói: "Bệ hạ, Mông Điềm tướng quân dẫn dắt 2 vạn đại quân, đã khống chế được thành vệ, truy nã toàn bộ dư đảng của Triệu Cao, ba đời đã toàn bộ bỏ tù, theo đúng luật yêu trảm, hết thảy đều như sở liệu của bệ hạ!"
Trương Cường nghe thấy thế thì thoải mái đi nhiều, âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định phóng thích Mông Điềm của mình. Chỉ có điều hai nhân vật lịch sử Triệu Cao cùng Lý Tư rốt cuộc lại chết dưới tay mình, đó là kết cục mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Nếu lịch sử đã thay đổi, như vậy kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với Hạng Vũ Lưu Bang danh chấn ngàn đời, sau này đến tột cùng là có bao nhiêu phần thắng thuộc về mình?
Nghĩ đến đây, không khỏi hơi ngẩn ra, ngay cả những tiếng hô ẩn ẩn vang lên bên ngoài điện cũng không để ý.