Thành Thái nghe thấy thế thì chấn động, lạnh lùng nói: "Lệnh cho mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, tận lực giấu kín tung tích, toàn bộ tiến vào ngục chờ biến!"
Trương Cường bình tĩnh liếc nhìn mọi người thần sắc đang kích động, gật đầu nói: "Trẫm thấy những thành vệ này được điều động, chắc là tới vì Mông tướng quân, mọi người tản vào trong ngục, các ngục lao không được thắp đèn, các cấm vệ ẩn nấp quanh đây, Mông tướng quân lại trở về lao như trước, chúng ta cùng yên lặng chờ xem biến vậy."
Thành Thái bị sự bình tĩnh của Trương Cường cuốn hút, tâm tinh hồi hộp cũng thả lỏng xuống, vội phân phó với cấm vệ kia: "Gọi tất cả mọi người vào, hết thảy theo lời của hoàng thượng!"
Cấm vệ kia sùng kính liếc nhìn Trương Cường, trịnh trọng chắp tay thi lễ, lúc này mới vội vàng xoay người ra ngoài. Một lát sau, hơn 100 cấm vệ thân thủ nhanh nhẹn, lặng yên tới trước mặt Trương Cường, đồng thời chắp tay nói: "Bệ hạ!"
Trương Cường thoáng nhìn những cấm vệ sắc mặt bình tĩnh này, vừa lòng gật đầu nói: "Các ngươi năm người một tổ ẩn vào trong lao ngục đi, lúc có lệnh của trẫm, liền động thủ bắt người!"
Hắn vừa dứt lời, đã thấy Thành Thái nói: "Bệ hạ không thể được, cấm vệ là để bảo hộ cho bệ hạ, sao có thể dễ dàng phân tán?"
Trương Cường nghe thấy thế, gật đầu nói: "Đối phương cũng không nghĩ là trẫm ở đây đâu, mọi người không cần lo lắng. Có điều lời của Thành tướng quân cũng có lý, như vậy thì, mười người lưu lại. cùng trẫm giả làm ngục tốt nơi này. Trẫm muốn xem rốt cục là ai, lại dám tới ám hại đại tướng quân của trẫm!"
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều chấn động. Mông Điềm kích động không nói nên lời, chỉ yên lặng nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng thở dài, lúc này mới nhẹ nhàng cởi y phục cấm vệ ra, lại trở lại lao tù của mình. Trương Cường cùng Thành Thái và Hàn Hoán vội vàng thay y phục của ngục tốt do đô úy ngục Hàm Dương vừa đưa tới.
Vừa thay xong y phục, đã nghe thấy tiếng vó ngựa truyền từ bên ngoài tới, bốn người thầm hồ một tiếng 'nguy hiểm thật!'.
Mông Điềm lúc này vẫn như ở trong mộng, khuôn mặt quen thuộc đó, vẫn là thiếu niên bất hảo khi xưa. Khác biệt duy nhất là sự tự tin cường đại của hắn, cùng với sự uy nghiêm trầm ổn chưa từng có, điều này khiến cho hắn càng có sự uy nghi hơn so với Phù Tô đã chết. Hơn nữa còn có một loại thần thái không giống người thường, khiến cho đáy lòng yên tĩnh đã lâu của Mông Điềm trở nên chấn động.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng bước chân hỗn độn từ xa xa đã tới gần. Trương Cường lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng lui về góc tối, lạnh lùng nhìn về phía bước chân truyền tới.
Chỉ thấy khoảng ba mươi võ sĩ, dưới sự dẫn dắt của một đại hán khoảng chừng trên dưới 30 đi nhanh tới. Chỉ thấy hắn thân mình hơi béo, mặc trường bào xanh, khuôn mặt ngăm đen, hàng mi thưa thớt, cái mồm to cùng với hai nhánh râu nhỏ khiến cho người ta có cảm giác hắn như một gã con buôn.
Đang lúc Trương Cường cảm thấy hơi nghi hoặc, đã thấy đô úy ngục Hàm Dương cẩn thận tiến ra đón, chắp tay nói: "An Vinh Quân, hôm nay ngọn gió nào đưa đại nhân tới vậy? Tiểu nhân còn không kịp nghênh đón từ xa!"
Đầu lĩnh An Vinh Quân nghe thấy thế, cũng không để ý tới Lý Quân Khánh, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đại lao tĩnh mịch, thoáng nhìn Thành Thái giã dạng ngục tốt, lạnh giọng quát: "Mông Điềm ở chỗ này?"
Lý Quân Khánh cẩn thận cười gượng nói: "Không sai, Mông tướng quân đúng là nhốt ở chỗ của tiểu nhân, ông ấy chính là tội phạm khâm mệnh nghiêm trọng của triều đình, nếu thống lĩnh muốn gặp, phải có hổ phù. tiểu nhân mới dám đưa ngài đi được."
An Vinh Quân nghe thấy thế, chợt lớn tiếng quát: "Lớn mật! Dám không coi An Vinh Quân ta ra gì, ngươi có còn muốn sống chăng?"
Lý Quân Khánh âm thầm kêu khổ trong lòng, An Vinh Quân này chính là cháu rể của Triệu Cao, ở trong Hàm Dương cáo mượn oai hùm, ngang nhiên hoành hành, mình đúng là không thể trêu vào được. Nhưng mà hoàng thượng còn đang ở bên cạnh đó, không có hổ phù, đang đêm xông vào ngục Hàm Dương chính là tội chết, mà nếu mình tự tiện cho hắn vào thì cũng là tội chết thôi."
Nghĩ đến đây, sợ tới mức cả người nhũn ra, vội ngăn ở phía trước An Vinh Quân, thấp giọng nói: "Quân thượng, nếu không có hổ phù, ty chức thật sự không thể chịu trách nhiệm được đâu!"
An Vinh Quân khinh thường hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng Lý Quân Khánh, lấy từ trong ngực ra một khối ngọc thạch, ném lên mặt Lý Quân Khánh, quát: "Mông Điềm ở đâu, mau dẫn lão tử tới, bằng không lão tử sẽ ném đầu mày xuống hồ!"
Lý Quân Khánh run rẩy cầm miếng ngọc, thấy ở trên đó là một chiếc ấn đỏ tươi, chính là ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho hoàng quyền!
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trương Cường ở trong góc, mồ hôi lạnh chợt ướt đẫm áo, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lã chã chảy xuống.
An Vinh Quân nghĩ là hắn sợ mình, không khỏi cười nhẹ, khinh thường quát: "Mau dẫn lão tử đi gặp Mông Điềm!"
Lúc này, Mông Điềm ở cách hắn mấy ngục lao, lắc lắc xiềng xích trên tay, một trận tiếng kim loại đập vào nhau vang tới, chỉ nghe thấy Mông Điềm nhè nhẹ nói: "An Vinh Quân không ở trong phủ an hưởng phú quý, lại chạy tới nơi ngục lao dơ bẩn này làm gì, chẳng lẽ là muốn nếm thử tư vị ngồi tù?"
An Vinh Quân nghe thấy thế, mới phát giác ra Mông Điềm đang ở trong lao, lạnh lùng cười nói: "Mông đại tướng quân, bản tướng phụng mệnh hoàng thượng tới thăm tướng quân, tướng quân sao còn chưa quỳ xuống tạ ơn đi?"
Mông Điềm giương mắt nhìn về phía sau An Vinh Quân, Trương Cường đang ẩn trong bóng đêm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "An Vinh Quân thân là cận thần của hoàng đế, chẳng lẽ không biết các hạ không có hổ phù dám xông vào ngục Hàm Dương chính là tội chết?"
An Vinh Quân nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi, đắc ý cười to: "Mông Điềm, ngươi con mẹ nó nghĩ lão tử là hài tử ba tuổi à, còn bị ngươi dọa hay sao? Đừng nói là cái ngục Hàm Dương này, cho dù là hoàng cung, lão tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đã từng sợ ai chưa?"
Mông Điềm lạnh lùng liếc nhìn An Vinh Quân kiêu ngạo, sắp xếp tấu chương mà mình đã viết, gật đầu nói: "Ngươi đêm khuya xông vào ngục Hàm Dương, là để thăm Mông Điềm?"
An Vinh Quân khinh thường nhìn Mông Điềm ở trong lao, hồi lâu sau mới đắc ý gật đầu nói: "Không sai, không sai, phủ lệnh lo có điều gì ngoài ý muốn, cho nên mới bảo bản tướng tới xem, thực là con mẹ nó xui xẻo, hại lão tử tới giờ vẫn còn hôi thối!"
Nói xong, lấy từ trong túi ra một chiếc bình sơn son tinh tế, nắm trong tay lắc lắc, lúc này mới thâm ý sâu sắc cười nói: "Tướng quân đã lo nghĩ nhiều rồi, để tránh cho tương lai máu tươi nơi pháp trường, thân thể chia lìa, đây chính là hảo tâm của phủ lệnh, ông hãy thức thời đi!"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Trương Cường ở trong bóng tối bỗng nhiên cười lạnh: "Triệu Cao dám dùng rượu độc sát hại đại thần, quả nhiên là to gan!"
An Vinh Quân không ngờ lại có người dám châm chọc mình, không khỏi trầm mặt xuống, đang định mở miệng quát hỏi, chỉ nghe thấy một thanh âm hét lớn: "Bắt!"
Theo thanh âm này, vô số bóng đen bỗng dưng từ trong những ngục lao tối đen lao ra như tia chớp, trường kiếm trong tay loang loáng, hơn 30 thành vệ đi theo An Vinh Quân bị 100 cấm vệ khiến cho trở tay không kịp, chưa biết chuyện gì đã chết hơn một nửa. Lúc này, một nửa số cấm vệ đã vây quanh Trương Cường cùng Hàn Hoán, còn khoảng năm tới mười người che chở cho Mông Điềm ở trong lao, còn lại đều toàn lực xông tới những thành vệ kia. Tất cả mọi người biết rằng hoàng đế đang theo dõi, chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu không liều mạng thể hiện thì chính là có lỗi với chính mình, cho nên ai cũng anh dũng ẩu đả.
Lúc này, An Vinh Quân cũng đã phản ứng lại, rút trường kiếm ra, toàn lực đâm về phía Trương Cường đang đứng ở nơi bí mật gần đó! Thành Thái ở bên cạnh nào có thể để cho hắn tới gần Trương Cường, đã sớm đề phòng, lạnh giọng quát: "Mọi người hộ giá!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Đồng thời chân điểm nhẹ, lắc mình tới trước người Trương Cường, chân trái đá mạnh vào mặt An Vinh Quân. An Vinh Quân thấy trường kiếm của Thành Thái hướng về mình, nhất thời cả kinh, đang định lắc mình lui về phía sau, chân phải của đối phương đã đá tới, vội vàng nhảy mạnh về sau, lúc này những cấm vệ bảo vệ bên cạnh Trương Cường đồng thời hét lớn một tiếng, hơn mười cây trường kiếm sắc bén nhất thời đâm xuyên qua thân thể hắn!